Năng lượng khủng khiếp sau khi tiêu tán, hai luồng năng lượng mạnh mẽ tấn công vào Thuý Ngọc và Triệu Kình Hải, khiến cả hai lập tức bị đánh bay.
“Thuý Ngọc!”
Lục Thiếu Du hoảng hốt, một vòng xoáy dưới chân lóe lên, thân ảnh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Thuý Ngọc. Hai tay đỡ lấy thắt lưng nàng, trong nháy mắt ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng.
“Khục khục…”
Lúc này, Triệu Kình Hải hốt hoảng lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt.
“Kình Thiên, Sở Hùng, nhanh chóng hành động, không cho bọn chúng có cơ hội thở hổn hển!”
Triệu Kình Hải đáp xuống đất, nhanh chóng phân phó Triệu Kình Thiên và Tằng Sở Hùng công kích.
“Thiếu Du, ta không còn sức nữa, nhanh chạy đi!”
Thuý Ngọc mở miệng nói. Sắc mặt nàng lúc này trắng bệch, cả người suy yếu.
“Tiểu Long, chúng ta đi!”
Lúc này, Lục Thiếu Du quyết định ngay, vòng xoáy dưới chân xuất hiện, hai cánh mọc ra từ lưng, thân thể trong nháy mắt biến mất.
Thân thể cao lớn của Tiểu Long nhanh chóng thu nhỏ lại, tốc độ không kém cạnh Lục Thiếu Du là bao, nhanh chóng chạy ra khỏi hạp cốc.
“Đuổi theo!”
Triệu Kình Thiên hét lớn một tiếng, chân khí bùng lên, trực tiếp đánh về phía Lục Thiếu Du.
Năm đệ tử Vân Dương Tông bên ngoài hạp cốc cũng không dám ngăn trở Lục Thiếu Du, lập tức tránh ra tạo thành một con đường, Triệu Kình Thiên trong nháy mắt cũng đuổi theo.
“Sưu sưu…”
Hai người Triệu Kình Hải và Tằng Sở Hùng cũng nhanh chóng đuổi theo. Chỉ có điều tốc độ của Triệu Kình Hải lúc này đã suy giảm lớn, có lẽ do một đòn công kích cuối cùng của Thuý Ngọc khiến hắn bị trọng thương.
Thực hiện Phong chi dực phối hợp với Phù Quang Lược Ảnh, tốc độ Lục Thiếu Du vốn rất nhanh, nhưng lúc này lại ôm Thuý Ngọc nên tốc độ suy giảm.
Trên mặt đất, Triệu Kình Thiên dẫn đầu đuổi theo. Tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Có điều hắn là Vũ giả hỏa hệ nên không thể bay lên không đuổi theo Lục Thiếu Du.
Tiểu Long lúc này cũng đã trở về vị trí bên vai của Lục Thiếu Du, nó quay đầu lại nhìn về phía sau nói:
“Lão đại, huynh nhanh một chút, chúng đang đuổi theo.”
Chân khí trên người Lục Thiếu Du bạo phát, sắc mặt tái nhợt. Phong chi dực sau lưng không ngừng vỗ, tốc độ lại được đẩy cao, để lại một đạo tàn ảnh trên không trung.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nam tử trước mặt, Thuý Ngọc nhìn vô cùng say mê, hai tay không biết từ lúc nào đã ôm chặt lấy thắt lưng Lục Thiếu Du.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thanh âm của Tiểu Long lại vang lên:
“Lão Đại, bọn chúng không đuổi kịp được nữa rồi.”
Lục Thiếu Du liều mạng chạy nửa canh giờ nữa, cuối cùng mới dừng lại trên một đỉnh núi.
“Phù…”
Thu hồi Phong chi dực phía sau lưng, Lục Thiếu Du lúc này có chút hối hận vì sao lại không mang theo Thiên Sí Tuyết Sư. Nếu có Thiên Sí Tuyết Sư ở đây, hắn muốn chạy cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thở hổn hển vài cái, Lục Thiếu Du nhìn về phía sau. Lúc này cũng không thấy bóng dáng đám người Triệu Kình Hải đuổi theo nữa.
Thuý Ngọc từ trong lòng Lục Thiếu Du đứng lên. Khuôn mặt không biết vì sao lại đỏ ửng, nàng buộc mái tóc có chút rối loạn, khuôn mặt lúc này vẫn tái nhợt.
“Thuý Ngọc, nàng thế nào rồi?” Lục Thiếu Du lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ hao tổn quá nhiều mà thôi. Không ngờ linh hồn lực của Triệu Kình Hải này cũng mạnh đến như vậy. Thế nhưng tin rằng so với ta hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.” Thuý Ngọc nói xong rồi nhét một viên đan dược vào miệng.
“Không sao là tốt rồi. Bây giờ cả nàng lẫn ta đều bị trọng thương, cần phải điều tức.” Lục Thiếu Du nói, hắn lau vết máu trên khóe miệng rồi móc từ trong lòng ra một viên đan dược chữa thương nhét vào miệng.
“Lão đại, có yêu thú tới, là yêu thú ngũ giai sơ kỳ.” Lúc này, Tiểu Long nhìn chăm chú vào rừng cây, quang mang trong mắt lóe lên.
“Rống… Rống…”
Một tiếng hô vang vọng trong sơn cốc. Rừng cây phía trước rung động. Tiếng rống vừa dứt thì một dị thú lớn chừng bốn trăm thước xuất hiện bên ngoài cánh rừng.
Yêu thú này là một đầu cự mãng, trên thân có vô số lân phiến bao trùm, cao chừng bốn trăm thước, rộng chừng vài chục thước. Điều kỳ lạ nhất chính là, trên người nó có hai cái đầu cực lớn, bốn mắt bắn ra hung quang, nhìn về phía hai người Lục Thiếu Du và Thuý Ngọc.
“Là Thủy Hỏa Yêu Giao hai đầu.”
Vẻ mặt Thuý Ngọc lúc này có chút kinh ngạc, cảm nhận khí tức trên người của đầu cự mãng này đã tới trình độ ngũ giai sơ kỳ.
“Không ngờ lại là loại yêu thú này. Loại yêu thú này rất khó gặp.” Lục Thiếu Du kinh ngạc nói. Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này không giống như những yêu thú bình thường. Nhân loại có Vũ giả song hệ, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này trong yêu thú cũng chính là yêu thú song hệ. Thực lực vô cùng cường hãn. Yêu thú ngũ giai sơ kỳ thế nhưng thực lực có thể tương đương với Vũ Tướng tứ trọng, mà có khi còn hơn.
“Đây chính là một khối lục địa thượng cổ, có thể nhìn thấy một ít yêu thú khó gặp cũng là chuyện bình thường.” Thuý Ngọc, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.
“Không xong.” Lục Thiếu Du thầm nghĩ. Triệu Kình Thiên kia chỉ có thực lực Vũ Tướng nhị trọng mà hắn còn khó có thể chống lại. Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này càng khó chống lại hơn.
“Ba năm lại qua, lại có nhân loại tới đây a.” Nhìn vào hai người Lục Thiếu Du, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao mở miệng nói. Vẻ mặt cũng có chút hưng phấn, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai người Lục Thiếu Du và Thuý Ngọc.
“Làm sao bây giờ?” Thuý Ngọc nói với Lục Thiếu Du.
“Chạy.” Lục Thiếu Du nói. Lúc này dựa vào tình trạng của hai người căn bản không còn sức tái chiến. Huống chi còn phải chiến đấu với một đầu yêu thú song hệ ngũ giai. Hai người họ tuyệt đối không có thực lực này.
“Sưu…”
Tiểu Long không ngừng phun ra nuốt vào. Ánh mắt nhìn chăm chú vào đầu Thủy Hỏa Yêu Giao trước mặt, nó nói:
“Lão đại, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này rất lợi hại, hai người chạy đi, đệ ngăn cản nó một chút.”
“Không, đệ cũng không phải là đối thủ của nó, chúng ta cùng nhau chạy.” Lục Thiếu Du nói. Tiểu Long như thân huynh đệ của hắn, đương nhiên Lục Thiếu Du sẽ không để cho Tiểu Long mạo hiểm ở lại cản đường.
“Lão đại, huynh cứ yên tâm đi. Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này tuy rằng rất mạnh, thế nhưng đệ có thể chống lại nó một lát. Nó cũng không thể gây tổn thương tới đệ. Hai người huynh đi đi, đến lúc đó ta tự nhiên có thể tìm được huynh.” Thanh âm của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Thiếu Du.
“Tiểu Long, vậy đệ cẩn thận một chút. Ngàn vạn lần không được mạo hiểm.” Lục Thiếu Du do dự một chút rồi căn dặn Tiểu Long, lại nói với Thuý Ngọc bên cạnh:
“Chúng ta đi mau.”
Nói xong, hai người nhanh chóng chạy về phía trước.
“Còn muốn chạy sao?”
Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao hét lên một tiếng, thân thể to lớn nhanh chóng di chuyển.
“Phi phi…”
Lúc này, thân thể nhỏ bé của Tiểu Long đột nhiên phình to ra. Thân thể vốn có của nó tuy rằng không thể nào so sánh với Thủy Hỏa Yêu Giao, thế nhưng lúc này có một cỗ khí tức hung hãn khuếch tán, mờ hồ cũng không dưới đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này.
Sau khi bị tấn công bởi năng lượng mạnh mẽ, Lục Thiếu Du vội vàng cứu Thuý Ngọc. Dù bị thương, cả hai buộc phải chạy trốn khỏi Triệu Kình Hải và các đồng minh. Khi Tiểu Long quyết định ở lại đối đầu với Thủy Hỏa Yêu Giao, Lục Thiếu Du và Thuý Ngọc phải nhanh chóng rút lui. Họ nhận ra sức mạnh của yêu thú này quá lớn và không còn thời gian để chần chừ. Một cuộc rượt đuổi nghẹt thở diễn ra, khiến họ phải đưa ra quyết định khó khăn cho sự sống còn.
Trong chương này, Lục Thiếu Du đối mặt với Triệu Kình Thiên trong một trận chiến khốc liệt. Sử dụng Chu Tước Quyết, Lục Thiếu Du tạo ra một đầu phượng hoàng hùng mạnh để chống lại Phá Cương Kiếm Quyết của đối thủ. Dù cả hai đều chịu thương tích sau cuộc giao tranh, Thúy Ngọc cũng tham gia với khả năng linh hồn ngưng vật mạnh mẽ, gây sự chú ý cho tất cả. Cuộc chiến không chỉ mang tính sát phạt mà còn thể hiện sự kiên cường và sức mạnh tiềm ẩn của từng nhân vật.