Thúy Ngọc không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du và hỏi:
- Ngươi thích khuôn mặt này của ta hay là khuôn mặt có khối ban đỏ kia?
- Chuyện này... Ta nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ thích khuôn mặt của nàng hiện tại. Nếu ta nói rằng ta thích vẻ ngoài trước kia của nàng, e rằng nàng cũng không tin ta.
Lục Thiếu Du đáp.
- Coi như ngươi thành thật.
Đôi mắt Thúy Ngọc sáng lên, rồi nàng nói tiếp:
- Hẳn là ngươi cũng đã khôi phục không ít sức lực rồi đúng không? Còn không mau xuống, chẳng lẽ cố ý muốn chiến tiện nghi của ta?
- Ồ, ta quên.
Lục Thiếu Du lúc này cũng cảm nhận được bản thân đã có chút sức lực, hắn nhanh chóng rời khỏi cơ thể của Thúy Ngọc.
- Đây là đâu, sao chúng ta lại đến nơi này?
Lục Thiếu Du cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh thì thấy khắp nơi đều là kiến trúc đổ nát, phía xa còn có không ít thạch trụ che trời, trước mắt hắn là một đống đổ nát tỏa ra hơi thở cổ xưa.
- Nhanh khôi phục thực lực đi, kẻo lát nữa lại gặp phải nguy hiểm thì không có sức mà chống lại.
Thúy Ngọc cũng ngồi dậy, khoanh chân lại, nàng nhét một viên đan dược vào miệng, thủ ấn trong tay biến đổi, bắt đầu điều tức.
Lục Thiếu Du cũng vội vàng nhét một viên đan dược vào miệng, bắt đầu điều tức. Lúc này thân thể hắn suy yếu cực độ, chân khí và linh lực đều tiêu hao tới mức cực hạn.
Ngay lập tức, cơ thể của hai người được bao bọc bởi một tầng quang tráo.
Phù...
Hơn mười canh giờ sau, Lục Thiếu Du tỉnh lại, lúc này hắn cũng đã khôi phục được một chút. Thương thế trong người khi giao thủ với Triệu Kình Thiên đã tốt hơn một chút, ít nhất hiện tại cũng không có trở ngại gì quá lớn.
Lục Thiếu Du đứng dậy rồi nhìn xung quanh. Lúc này hắn đang đứng trong một mảnh đất bằng phẳng, bốn phía đều là một mảnh hỗn độn, đổ nát khắp nơi.
Bốn phía có lẽ là một cung điện hình tròn, thế nhưng hiện tại chỉ còn sót lại vài thạch trụ che trời. Những gì còn lại của cung điện chỉ là đá vụn. Có lẽ cung điện này từng vô cùng khổng lồ, nhưng hiện tại chỉ còn lại là một tàn tích mà thôi.
Phía xa trong không gian là một màu xanh ngắt, trên bầu trời mông lung, chỗ hắn đang đứng hiện tại giống như một cái sơn cốc, bốn phía xung quanh đều là núi.
- Ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Thúy Ngọc đứng dậy, sắc mặt lúc này đã có chút hồng hào.
- Sao nàng lại...
Lục Thiếu Du quay lại nhìn Thúy Ngọc. Lúc này hắn lại kinh ngạc phát hiện ra, vết ban đỏ biến mất kia lúc này lại xuất hiện trên mặt Thúy Ngọc.
- Xấu một chút vẫn tốt hơn.
Thúy Ngọc mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du mang theo chút giảo hoạt:
- Nếu như ngươi bằng lòng lấy ta, ta sẽ khôi phục khuôn mặt vốn có của ta cho ngươi xem, thế nào?
- Chuyện này....
Lục Thiếu Du sửng sốt, nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này nói hắn không động tâm là giả, thế nhưng không biết nàng đang nói đùa hay là thật.
- Được rồi, ta không làm khó ngươi nữa.
Thúy Ngọc nói:
- Chúng ta tìm nơi rời khỏi đây đi. Xem có thể đi ra ngoài hay không.
Hai người lập tức tìm kiếm trong đống đá vụn, đứng ở chỗ cao nhất của đống đá mới cảm nhận được sự rộng lớn của cung điện này. Một mảnh đá vụn ít nhiều ước chừng vạn thước, phía trước dường như còn có một đám cung điện cổ xưa đổ nát.
- Chúng ta qua bên kia nhìn xem.
Lục Thiếu Du nhìn về phía trước, chân khí dưới chân chợt loé, lao thẳng về phía đám cung điện đổ nát phía trước.
- Thiếu Du cẩn thận một chút.
Thúy Ngọc nói.
Một lát sau, hai người đã đứng ở bên ngoài cung điện cổ xưa này, đứng từ xa thoạt nhìn nó cũng không lớn, thế nhưng đứng ở gần thì Lục Thiếu Du lại có chút kinh ngạc, bức tường còn sót lại của nó dài chừng ba trăm thước, cao mấy chục thước. Trên tường có không ít vết nứt, lộ ra hơi thở cổ xưa.
- Hơi thở này dường như có chút quỷ dị.
Lục Thiếu Du nhíu mày nói. Hắn còn chưa đi vào trong thế nhưng đã cảm nhận được hơi thở quỷ dị này, trong hơi thở này dường như còn có năng lượng ba động.
- Đây là lực lượng tàn dư công kích của cường giả. Bởi vì ở trong đại trận cho nên cũng không tỏa ra thiên địa. Từ hơi thở này có thể phán đoán, khi trước ở tại nơi này chắc chắn ít nhất cũng có Vũ Tôn chiến đấu.
Thúy Ngọc nhíu mày, lập tức nói.
Lục Thiếu Du nhìn vào một mảnh đổ nát thê lương khổng lồ trước mắt mà cảm khái. Nơi này chỉ sợ đã mấy nghìn năm rồi không có ai tới đây, lực công kích trải qua mấy nghìn năm không tiêu tán. Loại lực lượng này chỉ sợ cũng chỉ có Vũ Tôn mới có thể làm được mà thôi.
- Chúng ta vào xem.
Lục Thiếu Du nói, một khi đã tới nơi này, không có lý do gì không đi nhìn xem một chút.
Cung điện này đổ nát cũng không được coi là toàn bộ, chí ít trước cung điện này có một đại môn cực lớn. Lúc này Thúy Ngọc rõ ràng cũng đang hiếu kỳ trong lòng, hai người chậm rãi đi qua cánh cửa vào trong cung điện.
Chân khí lưu chuyển trong cơ thể. Lục Thiếu Du cảnh giác nhìn về bốn phía, lọt vào tầm mắt của hắn là một mảnh u ám, trong cung điện khổng lồ có vô số thạch trụ lớn đỡ lấy. Trên đỉnh cung điện có vô số vết nứt, tia sáng chiếu qua. Tất cả vô cùng vắng vẻ, hẳn là mấy nghìn năm hoặc trên vạn năm cũng không có ai đi qua nơi này.
- Xem ra cường giả trong Vân Dương Tông cũng chưa từng đi qua đây.
Thúy Ngọc nhìn vào bốn phía rồi nói.
- Cẩn thận.
Ngay lúc này, Lục Thiếu Du đột nhiên hét lớn một tiếng, kéo Thúy Ngọc lùi lại.
Âm...
Trong đại điện, không gian xung quanh vốn yên tĩnh lúc này trong nháy mắt rung động kịch liệt, phát ra âm thanh ầm ầm vang vọng chung quanh. Đại điện trong nháy mắt rung chuyển kịch liệt.
Theo đạo năng lượng này ba động, đại điện trong nháy mắt xuất hiện một quang đoàn chừng nửa thước, một cỗ khí tức kinh khủng nhanh chóng khuếch tán ra. Dưới khí tức này dường như còn mang theo uy áp vô cùng lớn.
Lục Thiếu Du nhanh chóng lùi lại, đồng thời ánh mắt nhìn chăm chăm vào quang đoàn xuất hiện trong không gian kia. Năng lượng kỳ dị kia ba động khiến cho Lục Thiếu Du cảm nhận được có một cỗ năng lượng cường hãn ba động. Loại ba động năng lượng này vô cùng cường hãn, có lẽ bởi vì đụng chạm vào một thứ gì đó mà khiến nó xuất hiện.
- Là công kích cường giả lưu lại, không ngờ tụ tập lại một chỗ.
Thúy Ngọc nhanh chóng nói.
- Công kích do cường giả lưu lại, dường như đã hóa thành năng lượng.
Lục Thiếu Du lùi lại, thân thể hai người lúc này đã đứng ở trước cửa cung điện, ánh mắt nhìn về phía quang đoàn đang lơ lửng trong cung điện. Hắn cảm giác được quang đoàn này tuy rằng cuồng bạo, thế nhưng cũng không phải là công kích, dường như đã hóa thành một đoàn năng lượng.
- Lực công kích tàn dư mà cường giả lưu lại trải qua mấy nghìn năm, thậm chí là vạn năm mà không tiêu tán tự nhiên sẽ hóa thành năng lượng. Chỉ là những năng lượng này nếu như tụ tập lại cùng một chỗ cũng có thể có tính công kích cực mạnh.
Thúy Ngọc ở bên người Lục Thiếu Du lúc này thấp giọng nói:
- Nhiều lực công kích tàn dư như vậy ngưng tụ lại ở đây, chỉ sợ nơi này không đơn giản chút nào. Không chừng sẽ có bảo vật ở bên trong.
Trong chương truyện, Thúy Ngọc và Lục Thiếu Du tỉnh dậy trong một tàn tích cổ xưa và nhanh chóng nhận ra sức lực của họ đã hồi phục một phần. Họ khám phá khung cảnh hoang tàn của cung điện, cảm nhận được nguồn năng lượng kỳ lạ từ những công kích còn sót lại của cường giả. Khi họ tiến vào bên trong, một hiện tượng năng lượng nguy hiểm xuất hiện, khiến họ thận trọng. Cả hai nhận ra rằng nơi này có thể chứa đựng bảo vật và nhiều bí ẩn đang chờ được khám phá.
Trong một trận chiến cam go, Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc gặp phải một lực lượng khủng khiếp khiến họ mất hết khả năng chống đỡ. Khi cả hai ngất đi, Lục Thiếu Du được một sức mạnh từ nhẫn chứa vật cứu tỉnh dậy, tạo ra một khí thế mạnh mẽ, lập tức tiêu diệt vòng xoáy nguy hiểm. Sau đó, Lục Thiếu Du tỉnh lại và phát hiện mình đang nằm đè lên Thúy Ngọc. Khoảnh khắc cả hai đều xấu hổ khi nhận ra sự gần gũi và nhan sắc xinh đẹp của nhau, đặc biệt là sự biến mất của nốt ban đỏ trên mặt Thúy Ngọc, khiến Lục Thiếu Du ngạc nhiên về vẻ đẹp thực sự của nàng.