Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm ngâm, không khỏi trách Triệu Vô Cực luôn kiêu ngạo, ương ngạnh trong Vân Dương Tông. Hóa ra sau lưng hắn có chỗ dựa là Thái thượng trưởng lão, nhưng không rõ vị Thái thượng trưởng lão đó là Linh Vương mấy trọng.
- Hồng Lăng, Thái thượng trưởng lão này rốt cuộc có quan hệ gì với Triệu gia?
Lục Thiếu Du suy tư một chút rồi hỏi Vân Hồng Lăng.
- Ta cũng không rõ, chỉ biết là Thái thượng trưởng lão này không phải là người của Triệu gia, nhưng mối quan hệ không tệ.
Vân Hồng Lăng khẳng định nói. Tuy nàng biết một chút về tình hình trong Vân Dương Tông, nhưng không phải là tất cả. Thường thường những chuyện như thế này, nàng cũng lười hỏi.
Lục Thiếu Du từng được Độc Cô Cảnh Văn nhắc đến, Triệu gia không đơn giản, hẳn là nàng biết rõ về quan hệ giữa vị Thái thượng trưởng lão của Vân Dương Tông và Triệu gia.
- Hồng Lăng, Độc Cô Cảnh Văn là ai?
Lục Thiếu Du hỏi Vân Hồng Lăng, chuyện này hắn đã muốn hỏi từ lâu.
- Ta cũng không biết, từng hỏi cha nhưng người không bao giờ nói cho ta biết. Ngay cả chuyện của mẫu thân, cha cũng không nói cho ta.
Vân Hồng Lăng lắc đầu nói.
Lục Thiếu Du không khỏi ngạc nhiên khi ngay cả Vân Hồng Lăng cũng không biết lai lịch của Độc Cô Cảnh Văn, cô nàng này thực sự có phần bí ẩn.
Một lát sau, Lục Thiếu Du cũng không nghĩ nhiều nữa, lần thứ hai bắt đầu khoanh chân tu luyện. Lần này gặp phải ám sát, may mà có Bạch Linh bên cạnh, nếu không Lục Thiếu Du chắc chắn sẽ lại một lần nữa gặp nguy hiểm.
Chỉ là tên Sử Vân Sinh này, Lục Thiếu Du cũng không quá để tâm, vũ suất tứ trọng. Trong tay hắn có hai khối Thổ Sát huyền lôi, đủ để ứng phó với Sử Vân Sinh.
Hiện tại Lục Thiếu Du lo lắng nhất chính là nếu Triệu Vô Cực tự mình đến, dường như hắn có dùng Thổ Sát huyền lôi cũng vô dụng. Thực lực của Triệu Vô Cực dường như đã đạt đến vũ suất cửu trọng, Thổ Sát huyền lôi cũng không có cách nào đối phó.
- Vẫn cần thực lực tuyệt đối.
Lục Thiếu Du thầm suy nghĩ.
Trên trấn Thanh Vân, đoàn người như thường lệ tấp nập vô cùng. Tất nhiên, trấn Thanh Vân dù náo nhiệt đến đâu cũng không thể so sánh với sự nhộn nhịp bên trong thành Thiên Kiếm.
Lục gia vẫn không có nhiều thay đổi, vẫn là một trong ngũ đại gia tộc của trấn Thanh Vân, nhưng gần đây ba gia tộc Tần gia, Lục gia, Dương gia dường như mạnh hơn một chút.
Tần Thiên Hạo của Tần gia, Dương Diệu của Dương gia, còn trong đại trạch của Lục gia, bức tường cao vút, đình viện liên miên, trong trấn Thanh Vân cũng được coi là khí thế bất phàm.
Hôm nay trên trấn Thanh Vân, ba đạo thân ảnh xuất hiện trên đường, mà nhìn vào ba đạo thân ảnh này, cũng làm cho mọi người không khỏi muốn nhìn thêm một chút.
Giữa ba người này có một thanh niên áo xanh, hai vai đều có một đầu tiểu yêu thú, thoạt nhìn khiến mọi người không khỏi chú ý đến.
Nhưng lúc này bên người thanh niên có hai nữ tử tuyệt mỹ, càng khiến cho mọi người chú ý hơn, hai nàng đều là những mĩ nhân xuất sắc, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất đều cao quý bất phàm, vừa xuất hiện trên đường, ngay lập tức đã có không ít ánh mắt nhìn kỹ.
- Đây là trấn Thanh Vân sao? Tiểu tặc, khi còn bé ngươi lớn lên ở đây sao?
Vân Hồng Lăng đến trấn Thanh Vân, nhất thời líu ríu lên.
- Thiếu Du khi còn bé sống ở đây, chỉ là ta nhớ Thiếu Du lúc nhỏ cũng rất ít ra ngoài.
Lục Vô Song nói nhỏ.
Nhìn con đường trên trấn Thanh Vân, Lục Thiếu Du không tự chủ được mà mỉm cười, nửa tháng thời gian, rốt cuộc mình cũng tới trấn Thanh Vân. Nghĩ đến việc lập tức có thể gặp lại mẫu thân, trong lòng Lục Thiếu Du cũng có chút kích động.
Sau một lát, Lục gia đã hiện lên trước mặt, một mảnh kiến trúc liên miên liền mạch, cũng chứng minh cho thân phận tại trấn Thanh Vân. Trên toàn bộ đại lục Linh Vũ, Lục gia tất nhiên không sánh bằng Vân Dương Tông, nhưng nếu chỉ tính trong trấn Thanh Vân, Lục gia lại giống như Vân Dương Tông trên đại lục Linh Vũ vậy.
- Chúng ta rốt cuộc tới rồi.
Nhìn chăm chú vào Lục gia quen thuộc phía trước, Lục Thiếu Du nói nhỏ.
- Vô Song tỷ, mau giúp muội nhìn xem, trên mặt muội có bẩn không, như vậy cũng không thể gặp mẫu thân được.
Vân Hồng Lăng hồi hộp quay sang hỏi Lục Vô Song, nhìn thấy Lục gia đang ở phía trước, trong lòng nàng có chút thấp thỏm không yên.
- Đừng lo lắng, tam di nhất định sẽ rất thích muội.
Lục Vô Song mỉm cười, nhìn dáng vẻ Vân Hồng Lăng căng thẳng, lập tức trêu chọc, ánh mắt cũng ngay lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du, trong lòng nàng sao mà không khẩn trương cơ chứ.
- Đi thôi, chúng ta về nhà nào.
Lục Thiếu Du cười nói với Lục Vô Song, ngay lập tức ba người tiến về phía Lục gia.
Ngoài đại viện Lục gia, cửa lớn mở ra, mấy người hầu dẫn theo cái chổi hùng dũng xuất hiện.
- Trên cửa còn có xà ngang, đều phải lau sạch sẽ một chút.
Một thanh niên nhìn qua có chút gian xảo mặc y phục tổng quản Lục Gia đang chỉ huy mấy người hầu quét tước ngoài cửa. Từ trang phục của hắn có thể nhận ra đây chính là biểu hiện của Tổng quản cao cấp. Tổng quản có chút lấm láp này, toàn bộ Lục gia đều gọi là Tiểu Bạch tổng quản.
Không chỉ có người trong Lục Gia biết tên vị tổng quản này, mà ngay cả trong trấn Thanh Vân cũng cực kỳ vang dội, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Lục Tiểu Bạch này rất ngầu.
Tục ngữ nói vật hợp theo loài, lời này tuyệt đối không giả, trên trấn Thanh Vân có không ít công tử thiếu gia, tiểu thư khuê các, đều có sinh hoạt riêng của mình, người hầu cũng như vậy. Trên trấn Thanh Vân, thỉnh thoảng người hầu của các đại gia tộc sẽ tụ tập lại một chỗ, tâm sự xem tiền lương ai cao hơn, nhà ai đẹp hơn, còn có khuyết điểm của chủ nhà mình, đây cũng là chuyện bình thường, nha hoàn của các đại gia tộc biết nhau cũng là điều bình thường.
Nhiều người, đương nhiên không thể tránh khỏi có mâu thuẫn, đương nhiên sẽ không tránh được đánh nhau. Lục Tiểu Bạch của Lục gia ba năm trước vẫn luôn bị người ta khi dễ, thế nhưng không biết từ lúc nào không có ai dám khi dễ hắn nữa. Có người chỉ một chiêu đã bị hắn đánh gãy chân.
Chưa đầy sáu tháng trước, trong Dương gia, một trong ngũ đại gia tộc, có một người hầu, người hầu này có quan hệ không tồi với chủ nhân của mình, không ngờ lại tìm đến chủ nhân nhờ báo thù, người này có thực lực Vũ Sư tứ trọng.
Vũ Sư tứ trọng, trong trấn Thanh Vân nhỏ bé này cũng được coi là cường giả, cũng không biết hắn nghĩ thế nào lại mang người hầu của mình đi báo thù. Người hầu Dương gia này mang theo chủ nhân của mình đi báo thù, hùng hổ chặn Lục Tiểu Bạch trên đường.
Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy Lục Tiểu Bạch của Lục gia dùng một chiêu đánh bại Vũ Sư tứ trọng của Dương gia bị thương nặng, sau đó nghe nói, trong vòng một tháng người này cũng không xuống giường được. Mà mười mấy người hầu Dương gia đi cùng kết quả dưới sự giận dữ của Lục Tiểu Bạch, mình đầy thương tích, có vài người gãy tay gãy chân.
Trong chương này, Lục Thiếu Du và Vân Hồng Lăng thảo luận về mối quan hệ giữa Triệu Vô Cực và Thái thượng trưởng lão của Vân Dương Tông. Lục Thiếu Du lo lắng về sức mạnh của Triệu Vô Cực và nhận thức cần thiết của thực lực để đối phó với nguy hiểm. Hành trình của họ dẫn tới trấn Thanh Vân, nơi Lục Thiếu Du hồi tưởng về quá khứ và cảm xúc gặp lại mẫu thân. Đồng thời, câu chuyện cũng giới thiệu các nhân vật liên quan đến Lục gia, nhấn mạnh sự nổi bật của Lục Tiểu Bạch trong những rắc rối với các gia tộc khác.
Trong chương truyện, Lục Thiếu Du đối diện với Sử Vân Sinh, người bị nghi ngờ là mối đe dọa đến từ Triệu gia. Sau một cuộc giao đấu, Lục Thiếu Du thể hiện sức mạnh của Bạch Linh, một yêu thú thất giai, khiến Sử Vân Sinh hoảng sợ. Dù Sử cầu xin cứu giúp từ Vân Hồng Lăng, Lục Thiếu Du quyết định tự tay giải quyết mối hận thù này. Câu chuyện phản ánh sự đấu tranh mạnh mẽ giữa các nhân vật và tính chất phức tạp của mối quan hệ trong Vân Dương Tông và Triệu gia.