Lục Thiếu Du không chút do dự nói, thân phận đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông hẳn là không thể đặt lên hàng đầu, huống hồ gì là chức tộc trưởng. Chức vụ tộc trưởng của Lục gia chỉ là những lời nói đơn giản, thực tế họ đang hy vọng rằng hắn có thể che chở cho Lục gia mà thôi. Trước đây, khi Lục gia đối xử với Lục Thiếu Du như thế nào, sau khi thấy được thực lực của hắn, họ lập tức muốn lấy lòng. Lục Thiếu Du vô cùng châm biếm những chuyện như vậy.
Hắn nói ra một cách chắc chắn khiến cho những trưởng lão của Lục gia đều biến sắc, nhưng Lục Đông dường như đã sớm đoán ra chuyện này sẽ xảy ra, ngay lập tức nói:
- Thiếu Du, con không nên vội vàng quyết định như vậy, hãy suy nghĩ thêm vài ngày nữa.
- Đại bá, con không cần nghĩ nữa. Con kính trọng người nhưng không muốn làm khó người. Thân phận đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông con còn không quan tâm, thì chức tộc trưởng này sao con lại phải quan tâm? Lục Thiếu Du đáp lại.
Lục Đông khẽ thở dài, không ngờ Lục Thiếu Du lại kiên quyết như vậy.
- Đại ca, nếu Thiếu Du không muốn làm tộc trưởng thì thôi, huynh đừng làm khó nó.
Lục Nam nói, lúc này nàng mặc một bộ trang phục lộng lẫy, dáng vẻ rất quý phái, tóc dài búi gọn phía sau, nhưng sắc mặt của nàng lúc này có chút không tự nhiên. Nàng không hy vọng Lục Thiếu Du trở thành tộc trưởng của Lục gia, điều này sẽ không mang lại lợi ích cho nàng. Nếu như Lục Thiếu Du trở thành tộc trưởng sau này, hắn sẽ dễ dàng đối phó với nàng hơn. Suy nghĩ về cách mà nàng đã từng đối xử với Lục Thiếu Du, hiện tại lòng nàng vô cùng lo lắng rằng Lục Thiếu Du sẽ đối phó với nàng.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh lùng nhìn qua Lục Nam, sau đó là Chu Lập Hưng, Triệu Hải Minh, nói:
- Lục Nam, cô nương Lục gia gả ra ngoài, mà ngươi còn ở lại Lục gia ăn uống thật không biết xấu hổ. Một lát nữa hãy thu xếp một phen rồi quay về Chu gia của ngươi đi.
Đối với Lục Nam, Lục Thiếu Du gọi thẳng tên, cũng là để xả giận cho những gì mà hắn từng phải chịu đựng trước đây. Sắc mặt Lục Nam đột nhiên biến đổi. Tại đây, mọi người đều lập tức chú ý về phía ba người Lục Nam. Đối với ba người Lục Nam, ăn mặc không phải là khách tại Lục gia, nhưng lại không xuất lực giúp cho Lục gia, trong lòng họ cũng nhận thức rõ, lúc này chỉ đứng bên xem náo nhiệt.
- Thiếu Du, sao con lại nói với cô cô của con như vậy? La Lan thị kéo tay Lục Thiếu Du, vội vàng nói với Lục Nam:
- Nhị cô cô, Thiếu Du còn trẻ nên ăn nói không suy nghĩ, muội đừng chấp nhặt với hắn.
- Mẫu thân, bà rốt cuộc là nhị cô cô của con sao? Người không nhớ rằng trước đây kẻ nhuốc nhơ nhất đối với mẫu thân chính là bà ta sao? Loại cô cô như thế này không xứng.
Lục Thiếu Du nói.
- Thiếu Du, chuyện trước đây đã qua không cần nhắc lại nữa. La Lan thị nói với Lục Thiếu Du.
- Lục Thiếu Du, ngươi không cần phải kiêu ngạo. Chúng ta ở lại Lục gia thì làm sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như nửa tộc nhân của Lục gia. Ngươi thì tính là cái gì? Đừng tưởng có chút thực lực là có thể diễu võ dương oai tại Lục gia.
Chu Lập Hưng tức giận đứng dậy. Ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du tràn ngập hàn ý, mặc dù hàn ý này có vẻ quá nhỏ, nhưng một đại nam nhân bị người khác nói như vậy, tuy rằng hắn không dám trêu chọc Lục Thiếu Du, nhưng lúc này cũng phải đứng lên nói vài câu.
- Ha ha, ngươi nói ta là cái gì sao? Ta kiêu ngạo thì có sao?
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, lập tức đứng dậy đi về phía ba người Chu Lập Hưng, ánh mắt mang theo hàn ý. Khiến cho ba người Lục Nam tức giận cũng là do Lục Thiếu Du cố ý, thù Triệu Tuệ này, sau này hắn phải báo thù. Thù mấy người Lục Nam này, hôm nay hắn phải báo trước.
- Thiếu Du....
Lục Đông sắc mặt biến đổi, nhưng hắn còn chưa nói xong, Lục Thiếu Du đã quay đầu lại nói với hắn:
- Đại bá, con kính trọng người, nhưng người cũng đừng làm khó con, con tự có chừng mực.
- Cha.
Lục Vô Song kéo Lục Đông ngồi xuống, nàng biết tính tình của Lục Thiếu Du. Nếu như thực sự chọc tức đến Lục Thiếu Du, chỉ sợ lúc đó ngay cả Lục gia cũng không thể yên bình.
- Lục Thiếu Du, ngươi muốn sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ? Chu Lập Hưng quát lên, trong mắt rõ ràng có chút hoảng sợ.
- Động thủ thì sao?
Trong mắt Lục Thiếu Du lóe lên sát khí, đồng thời chân khí dưới chân chợt lóe, một chân trực tiếp bắn về phía Chu Lập Hưng.
Sắc mặt Chu Lập Hưng lập tức đại biến, đang muốn bày ra phòng ngự. Nhưng hắn chỉ có tu vi Vũ Phách nhất trọng, sao có thể là đối thủ của Lục Thiếu Du được. Tốc độ cũng không cùng một đẳng cấp, ngay khi Chu Lập Hưng thầm hô không ổn thì chân của Lục Thiếu Du cũng đã đá vào tiểu phúc của Chu Lập Hưng.
Phanh.
Chân khí trút xuống, thân thể Chu Lập Hưng trong nháy mắt bị đánh bay, hung hăng đập vào trên vách tường đại điện, khiến cho vách tường nứt nẻ.
Khục khục.
Một ngụm máu phun ra, một cú đá này Lục Thiếu Du không dùng toàn lực, nhưng cũng đủ để phá hủy đan điền trong cơ thể Chu Lập Hưng, nếu thêm một chút lực nữa, đủ để lấy mạng hắn.
Mạnh mẽ xuất thủ như thiểm điện, lúc này trong đại điện chỉ sợ cũng chỉ có Vân Hồng Lăng mới miễn cưỡng thấy rõ động tác của Lục Thiếu Du. Thực lực của những người khác cho dù là ba vị trưởng lão ngoại môn, thực lực của chỉ là Vũ Phách thất trọng, bát trọng mà thôi, căn bản không thể thấy rõ động tác của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du xuất thủ khiến cho mọi người chấn động, trong giây lát mọi người kinh ngạc rồi sắc mặt đám người Lục Đông, Lục Tây đại biến.
- Chu Lập Hưng, trước đây ngươi đối xử với ta như thế nào, ta cũng đối xử với ngươi như thế. Một cú đá này quả thực nghi cho ngươi rồi.
Lục Thiếu Du không nhìn về phía Chu Lập Hưng đang nằm trên mặt đất mà ánh mắt nhìn về phía Chu Hải Minh đang hoảng sợ, lạnh nhạt nói:
- Chu Hải Minh, khoản sổ sách từ nhỏ tới lớn hôm nay cũng nên tính toán rồi.
- Thiếu Du, không thể động thủ.
Lục Đông lớn tiếng nói, lập tức đứng lên.
Sưu.
Lời Lục Đông nói Lục Thiếu Du căn bản không nghe, bàn tay như thiểm điện đánh ra một chưởng. Chân khí bùng ra khiến cho không gian gợn sóng. Chu Hải Minh này chỉ có tu vi Vũ Sư mà thôi, loại thực lực này so với Lục Thiếu Du, căn bản không thể so sánh.
- Thiếu Du.
Sắc mặt Lục Đông đại biến, thân ảnh đang muốn tiến về phía Lục Thiếu Du, thế nhưng lúc này có một thân ảnh khác nhanh như thiểm điện đứng trước mặt Lục Đông.
- Đại bá, ngươi là phụ thân của Vô Song tỷ, ta không muốn động thủ với ngươi, ngươi ngồi xuống đi.
Thân ảnh của Vân Hồng Lăng nhanh như thiểm điện ngăn cản trước người Lục Đông.
- Cha, Thiếu Du sẽ có chừng mực.
Lục Vô Song trong nháy mắt cũng đi tới trước người Lục Đông.
Khi một đạo chưởng ấn rơi vào người Chu Hải Minh, thân thể Chu Hải Minh cũng hung hăng rơi vào vách tường nơi Chu Lập Hưng vừa đập vào.
Khục khục.
Miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi, sinh tử không rõ.
- Từ nhỏ tới lớn, ta chỉ trả lại ngươi một chưởng, cũng đã tiện nghi cho ngươi rồi.
Lục Thiếu Du thu tay lại rồi chắp tay đứng trong đại điện, hàn ý tràn ngập quanh thân.
Trong chương này, Lục Thiếu Du khẳng định không muốn trở thành tộc trưởng của Lục gia, bày tỏ sự châm biếm trước thái độ của gia tộc. Mâu thuẫn giữa hắn và các thành viên khác, đặc biệt là Lục Nam và Chu Lập Hưng, leo thang thành xung đột trực tiếp. Lục Thiếu Du thể hiện thực lực vượt trội, đánh bại cả Chu Lập Hưng và Chu Hải Minh, khiến mọi người trong đại điện chấn động. Cuối chương, sự căng thẳng gia tăng khi Lục Thiếu Du từ chối sự can ngăn của Lục Đông và chuẩn bị đối phó với những kẻ từng bạc đãi mình.
Chương truyện diễn ra trong đại điện, nơi Vân Hồng Lăng thể hiện sức mạnh, khiến Triệu Tuệ phải im lặng trước sự nổi giận. Lục Thiếu Du vừa trở về sau đại hội Tam tông Tứ môn với danh hiệu quán quân và thông báo quan trọng về việc trở thành tộc trưởng Lục gia. Trong không khí căng thẳng, các nhân vật đều bộc lộ thái độ khác nhau, với Vân Hồng Lăng quyết liệt bảo vệ danh dự gia đình và La Lan thị lo lắng cho tương lai của con trai. Sự kiện này tạo ra những biến động lớn trong mối quan hệ giữa các nhân vật.