Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng sao? Khi mà mẫu tử chúng ta bị toàn bộ thế giới khinh thường, khi mà mọi người đều dẫm đạp lên chúng ta, ngươi ở đâu? Lục gia lại có thể cho mẫu tử ta cái gì?
Lục Thiếu Du quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ hận thù. Hắn cũng không hiểu vì sao trong lòng lại nặng trĩu như vậy. Theo lý mà nói, hắn chỉ là người ngoài cuộc, vậy mà lại có thể bị kích thích như thế. Có lẽ, đây chính là nỗi hận thù trong lòng Lục Thiếu Du đã âm thầm chồng chất lâu nay.
Nhìn Lục Thiếu Du, Lục Trung bỗng chốc cảm thấy trống rỗng, hắn thở dài nói:
- Ta thật không ngờ nỗi hận của con lại sâu sắc như vậy. Hãy chăm sóc cho mẫu thân con cho thật tốt, hãy thay ta gửi lời xin lỗi đến nàng.
- Hừ, tự lo cho bản thân ngươi đi. Mẫu thân ta thì ta nhất định sẽ chăm sóc cho tốt, không cần tới ngươi nhiều lời, cũng không cần Lục gia quan tâm.
Lục Thiếu Du đáp lại.
- Lục gia có lẽ sắp có bạo động, hãy bảo vệ tốt mẫu thân con. Con không muốn trở thành trưởng tộc Lục gia cũng được, ta sẽ không quản, ta không muốn con đi theo vết xe đổ của ta.
Lục Trung nói.
Lục Thiếu Du không nói gì thêm, bước ra ngoài đại điện. Nhưng trong khoảnh khắc quay người, khóe mắt hắn không tự chủ mà ứa ra nước.
- Đây là số mệnh của ta sao?
Trong đại điện, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lục Thiếu Du, trong ánh mắt trống rỗng của Lục Trung lúc này bỗng rỉ ra một giọt nước mắt, khóe miệng tràn ra máu, toàn thân dường như vô lực.
Chuyện xảy ra trong đại điện không lâu sau đã lan ra toàn bộ Lục gia. Sự việc khiến cho mọi người trong Lục gia đều cảm thấy sợ hãi. Thủ đoạn của Lục Thiếu Du khiến cho toàn bộ Lục gia phải khiếp sợ. Nhưng trong lòng những người hầu lại không ngừng vui vẻ. Các phụ tử Chu gia luôn có thái độ kiêu ngạo, bồng bột, như những kẻ đã thành công rồi, giờ nghe thấy kết cục của hai người kia, cả đám đều vỗ tay ăn mừng.
Ba trưởng lão ngoại môn và chấp sự Vân Dương Tông nhanh chóng tìm cách rời khỏi Lục gia. Sau chuyện này, họ cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.
Trong một đình viện bên trong Lục gia, Lục Tiểu Bạch đang đứng trước mặt Lục Thiếu Du, mở một hộp ngọc trong tay ra, một cỗ năng lượng khổng lồ nhanh chóng tỏa ra, khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
- Công tử, đây là thứ gì?
Lục Tiểu Bạch hiện giờ không còn là Lục Tiểu Bạch trước đây. Dưới sự chỉ bảo của Nam thúc, hắn đã thoát thai hoán cốt, nhanh chóng cảm nhận được vật trong hộp ngọc này không phải là vật phàm, mà chắc chắn là bảo vật.
- Đây là Thánh quả Vũ Linh của Vân Dương Tông. Ngươi đến mật thất của Nam thúc bế quan luyện hóa nó đi. Tương lai nếu như ngươi có cơ hội đột phá Vũ Vương thì Thánh quả Vũ Linh này sẽ tăng thêm một phần cơ hội cho ngươi. Hiện tại ngươi chỉ có tu vi Vũ Phách nhất trọng, sau khi luyện hóa, nếu như vận khí tốt phỏng chừng có thể đột phá tới Vũ Phách lục trọng.
Lục Thiếu Du nói. Thánh quả Vũ Linh ẩn chứa năng lượng khổng lồ, nhưng ra khỏi mật địa, hiệu quả đã suy giảm rất nhiều, nếu như chưa suy giảm Lục Tiểu Bạch ăn vào chắc chắn có thể đột phá tới Vũ Phách cửu trọng, thậm chí là Vũ Tướng.
- Mạnh như vậy sao?
Lục Tiểu Bạch kinh ngạc nói. Có thể từ Vũ Phách nhất trọng đột phá tới Vũ Phách lục trọng, bảo vật này quả thực không phải là vật phàm, hắn vô cùng kích động.
- Mau luyện hóa đi, ta và Nam thúc cần ra ngoài một chuyến, có lẽ khoảng một tháng. Đến lúc đó ngươi cũng có thể luyện hóa xong.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
Ngay khi mọi người trong Lục gia vẫn còn lén lút bàn tán về chuyện xảy ra, hai ngày sau, Lục Thiếu Du, Tiểu Long và Nam thúc đã xuất hiện tại một sơn mạch cách Lục gia vài trăm dặm.
Sơn mạch này diện tích không nhỏ, khắp nơi đều là màu xanh tươi tốt, tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
Rống.
Hai đạo thân ảnh từ trên lưng Thiên Si Tuyết Sư nhảy xuống, chính là Nam thúc và Lục Thiếu Du.
- Tọa kỳ yêu thú như Thiên Si Tuyết Sư này khá tốt, không tồi.
Nam thúc nhìn Thiên Si Tuyết Sư bay lượn trên bầu trời, lúc này ánh mắt cũng có chút kinh ngạc.
Phì phì.
Tiểu Long không ngừng thở ra nuốt vào, nhìn chăm chú vào bốn phía, vô cùng hiếu kỳ quan sát xung quanh.
Rống.
Thiên Si Tuyết Sư thu lại hai cánh, sau đó thu lại thân thể rồi đáp xuống bên người Lục Thiếu Du. Bộ lông trên người bao trùm lấy hai cánh dưới bụng, không nhìn ra dấu tích.
- Nam thúc, luyện hóa Vạn Niên Xích Đồng mất bao lâu?
Lục Thiếu Du hỏi Nam thúc bên cạnh.
- Không biết, đại khái khoảng một tháng.
Nam thúc nói.
- Thiên Si Tuyết Sư, ăn vào Thánh quả Vũ Linh rồi tìm địa phương luyện hóa đi.
Lục Thiếu Du nói xong móc một hộp ngọc trong người ra, Thánh quả Vũ Linh nhỏ như nắm tay trẻ con xuất hiện trong tay hắn.
- Tạ ơn chủ nhân.
Thiên Si Tuyết Sư nói xong, miệng lập tức mở ra ngậm lấy Thánh quả Vũ Linh trong tay Lục Thiếu Du, thân ảnh lập tức rời đi.
- Tiểu tử, Thánh quả Vũ Linh không ngờ ngươi lại đem cho Thiên Si Tuyết Sư ăn.
Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Thánh quả Vũ Linh của Vân Dương Tông rốt cuộc ngươi thu được mấy quả?
Nam thúc biết, Lục Thiếu Du đã từng cho Lục Tiểu Bạch một quả Thánh quả Vũ Linh, tiểu tử này cũng đã sử dụng qua. Thánh quả Vũ Linh tổng cộng có chín quả, nếu tính như vậy, số người không thu được Thánh quả Vũ Linh có lẽ không nhiều.
- Con chiếm được bẩy quả.
Lục Thiếu Du nói:
- Nam thúc, ngươi có muốn một quả hay không? Con vẫn còn đây.
- Quên đi, Thánh quả Vũ Linh tuy rằng bất phàm thế nhưng hai trăm năm trước ta đã ăn rồi, hiện tại ăn vào cũng không có tác dụng gì.
Nam thúc nói:
- Thánh quả Vũ Linh của Vân Dương Tông bị ngươi lấy được bảy quả, phỏng chừng, đám lão quái vật trong Vân Dương Tông nhất định đang vô cùng nghi hoặc.
- Nam thúc, hai trăm năm trước người đã ăn nó rồi sao? Lẽ nào người đã hơn hai trăm tuổi rồi?
Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Nam thúc.
- Có gì là kỳ quái, tu luyện giả sống mấy trăm năm có một bó lớn, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Ta hẳn là ba trăm tuổi rồi, thế nhưng so với một ít lão quái vật mà nói ta còn kém xa lắc.
Nam thúc nói.
Lục Thiếu Du ngẫm lại cũng thấy đúng. Dù là Nghịch Lân Yêu Bằng, Huyết Ngọc Yêu Hổ đều đã hơn ba ngàn tuổi. Bạch Linh càng thêm khoa trương đạt tới sáu ngàn tuổi. Mà lúc này khi đi ra ngoài Lục Thiếu Du cũng chỉ dẫn theo Tiểu Long, để Nghịch Lân Yêu Bằng, Bạch Linh ở lại Lục gia, âm thầm bảo vệ mẫu thân.
- Đi thôi, nơi này có một cái sơn động, đôi khi ta cũng tới đây luyện chế đan dược, ở chỗ này luyện hóa Vạn Niên Xích Đồng cũng không khiến người khác chú ý.
Nam thúc nói xong, thân ảnh lóe lên, lập tức nhảy xuống một cái khe sâu.
- Lăng không phi hành.
Lục Thiếu Du nhìn bóng lưng Nam thúc. Lúc này rời khỏi Lục gia, khí tức Nam thúc đã không còn là một ông lão gần đất xa trời mà giờ đây Lục Thiếu Du thấy Nam thúc lăng không phi hành, ít nhất cũng đạt tới Vũ Suất mới có thể làm được. Chỉ là Lục Thiếu Du có cảm giác, thực lực Nam thúc hiện tại không phải là Vũ Suất, từ khí tức trên người thúc ấy luôn gây cho hắn cảm giác áp chế, không kém Vân Khiếu Thiên một chút nào.
Trong chương này, Lục Thiếu Du đối mặt với nỗi hận thù sâu sắc khi đề cập đến gia đình và Lục gia. Lục Trung, cha của hắn, gửi gắm lời xin lỗi và nhắc nhở về trách nhiệm chăm sóc mẫu thân. Lục Thiếu Du nhận được Thánh quả Vũ Linh từ Lục Tiểu Bạch, với tiềm năng giúp hắn đạt được sự đột phá lớn trong tu luyện. Cuộc sống trong Lục gia đầy lo âu và bất an khi có dấu hiệu bạo động, trong khi các nhân vật bàn tán về tương lai và quyền lực.
Trong đại điện, Lục Thiếu Du đối đầu với Chu Lập Hưng và chạm trán với Lục Trung, phụ thân của mình. Mặc cho sự căng thẳng, Lục Trung đứng ra nhận một chưởng từ Lục Thiếu Du, thể hiện sự chấp nhận mọi lỗi lầm với con trai. Mọi người xung quanh chứng kiến không khỏi kinh ngạc trước khí thế của Lục Thiếu Du. Cảm xúc giữa cha con được bộc lộ rõ ràng, với Lục Thiếu Du bày tỏ sự oán hận sâu sắc đối với Lục Trung và gia tộc của mình, điều này tạo ra mâu thuẫn nghiêm trọng trong tình cảm gia đình.