Không gian bên trong túi chứa vật phẩm đầy ắp, lấp lánh kim tệ và một ít trang sức xa xỉ. Rõ ràng, cha của hắn đã chuẩn bị cho cuộc sống. Hơn vạn kim tệ cùng với đống trang sức này đủ để một gia đình bình thường sống đến hết đời.

- Đây là...

Khi nhìn vào túi chứa, một viên ngọc giản bình thường bất ngờ xuất hiện trong đầu của Lục Thiếu Du. Hắn lập tức rút viên ngọc giản này ra.

Khi nhìn kỹ, viên ngọc giản này lớn bằng bàn tay, có hình vuông, bề mặt bóng loáng và dày chừng hai ly. Trên viên ngọc giản không có một chút khí tức nào, bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.

- Đây là Vô Tự Thiên Thư sao?

Lục Thiếu Du thậm chí còn cảm thấy chút nghi ngờ. Bảo vật như Vô Tự Thiên Thư lẽ nào lại bình thường đến mức không thể bình thường hơn như vậy?

- Con thử xem có phá hủy được Vô Tự Thiên Thư này hay không?

Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của Lục Thiếu Du, Lục Trung nói.

Lục Thiếu Du do dự một chút, sau đó lập tức vận sức đánh vào viên ngọc giản trong tay. Ban đầu chỉ dùng sức một chút, cuối cùng hắn dùng chân khí, sau đó Lục Thiếu Du tập trung toàn bộ chân khí vào tay. Ánh sáng trên tay lóe lên nhưng không thể phá hủy nổi viên ngọc giản trông vô cùng bình thường này. Viên ngọc giản bình thường này không có bất kỳ biến hóa nào.

Lục Thiếu Du kinh ngạc, viên ngọc giản này thật sự không giống bình thường, cho dù hắn đã cố gắng vận dụng chân khí, không ngờ lại không phá hủy được viên ngọc giản.

- Con thử đưa một tia chân khí vào trong Vô Tự Thiên Thư xem.

Lục Trung lại nói.

Lục Thiếu Du lập tức đưa chân khí vào trong Vô Tự Thiên Thư. Khi chân khí tiến vào viên ngọc giản, bề mặt của Vô Tự Thiên Thư trong nháy mắt giống như gấp khúc, xuất hiện một đám bí văn chằng chịt. Trong đám văn tự này, Lục Thiếu Du mơ hồ chỉ nhìn ra một từ "linh" mà thôi. Cỗ khí tức dị thường này chỉ chốc lát đã lóe lên rồi biến mất không còn dấu vết.

- Quả thật bất phàm.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng. Chất liệu của Vô Tự Thiên Thư này hắn cũng không biết, xem ra lai lịch của bảo vật này rất lớn.

- Đồn rằng nhất định phải thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư mới có thể biết được bí mật Phá Toái Hư Không Trường Sinh Bất Tử, thế nhưng nơi hạ lạc của tám bản còn lại, Lục gia cũng không biết được.

Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Sau này, Vô Tự Thiên Thư sẽ giao cho con.

- Giao cho con?

Lục Thiếu Du sững sờ, hắn không nghĩ tới Lục gia lại hào phóng giao Vô Tự Thiên Thư cho hắn như vậy, quả thật khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

- Không sai, sau này Vô Tự Thiên Thư sẽ giao cho con.

Lục Vũ nói với Lục Thiếu Du, khuôn mặt lúc này đã tái xanh, dường như còn có chút đen.

- Thế nhưng con với chức vị tộc trưởng này cũng không có chút hứng thú nào.

Lục Thiếu Du nói. Hắn cũng không muốn gánh vác trách nhiệm cho Lục gia. Đối với Lục gia hắn không có một chút cảm tình nào, nếu có cảm tình thì chỉ xét trên người mẫu thân hắn mà thôi.

Vẻ mặt của hai người Lục Vũ, Lục Trung không biết đổi như thế nào, dường như đã đoán trước, Lục Vũ nói:

- Thiếu Du, con không làm tộc trưởng Lục gia cũng không sao. Thế nhưng trên người con tốt xấu gì cũng có huyết mạch Lục gia, chỉ cần sau này giúp đỡ Lục gia một chút là được rồi. Ta không muốn Lục gia suy tàn.

Lục Thiếu Du không nói gì, giúp đỡ Lục gia, thế nhưng bây giờ hắn còn cần người khác giúp đỡ, hiện tại hắn cũng không có cái thực lực đó.

Khụ Khụ.

Lục Vũ lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.

- Cha!

Lục Trung, La Lan thị vẻ mặt đại biến, nhanh chóng chạy tới bên người Lục Vũ.

Lúc này hai mắt Lục Vũ mờ đi, thanh âm mang theo chút khẩn cầu nói với Lục Thiếu Du:

- Thiếu Du, ta sắp không cố được nữa rồi, ta biết Lục gia có lỗi với mẫu tử hai con, thế nhưng con cho ta một chút mặt mũi, sau này nếu như có thực lực thì giúp đỡ Lục gia một chút, đừng để Lục gia suy tàn là được rồi. Như vậy ta có xuống suối vàng cũng có thể nói với liệt tổ liệt tông Lục gia.

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Lục Vũ, trong lòng Lục Thiếu Du có chút xúc động. Tuy rằng linh hồn hắn không phải người Lục gia, thế nhưng trong người cũng chảy dòng máu của Lục gia, điểm này hắn không thể phủ nhận.

- Nếu như có năng lực thì con sẽ làm.

Lục Thiếu Du nói.

- Có những lời này của con ta cũng yên tâm. Ta cũng nhìn ra được tương lai của con nhất định sẽ bất phàm, Lục gia sau này phải dựa vào con rồi.

- Thiếu Du, mau gọi gia gia đi.

La Lan thị vội nói với Lục Thiếu Du.

- Gia gia.

Lục Thiếu Du gọi một tiếng, oán hận lúc này đã biến mất. Dù sao trên người hắn cũng chảy huyết mạch Lục gia, kêu một câu cũng không sai. Lục gia có thể đem bảo vật như Vô Tự Thiên Thư giao cho hắn đã đủ chứng minh những gì trước đây Lục gia làm với mẫu tử hắn chỉ là bất đắc dĩ.

- Ha Ha, tốt, coi như ta đã có tôn tử tốt.

Lục Vũ cười, nói:

- Ta thi triển một loại bí pháp, tuy rằng có thể đề thăng bốn trọng thực lực, thế nhưng bí pháp này cũng thiêu đốt sinh mệnh của ta. Hơn nữa một kích của Hắc Quỷ Thiên Vương kia ta cũng không thể chống đỡ được. Trước khi chết có thể được con gọi một tiếng gia gia, ta chết cũng không tiếc.

- Cha, người không thể chết, Lục gia cần người.

- Ta thủ hộ Vô Tự Thiên Thư cả đời, để con trở thành tộc trưởng Lục gia cũng chính là hại con. Hôm nay giao Vô Tự Thiên Thư cho Thiếu Du ta cũng đã hết trách nhiệm. Con người mà, làm sao lại không chết được chứ, ai rồi cũng có một ngày chết đi.

Lục Vũ nói xong lập tức quay về phía Lục Thiếu Du nói:

- Thiếu Du, con qua đây.

Lục Thiếu Du tiến lên, nghi hoặc đứng trước mặt Lục Vũ.

Nhìn Lục Thiếu Du, Lục Vũ nói:

- Lục gia ta tuy rằng không phải đại phái cũng không phải đại gia tộc, thế nhưng tổ tiên Lục gia cũng để lại hai bộ vũ kỹ bất phàm, một bộ là Chân Vũ Quyết, bộ khác là Long Ảnh Tý. Đều là vũ kỹ do cường giả Vũ Đế tổ tiên Lục gia chúng ta phúng dưỡng sáng chế ra. Trong đó Chân Vũ Quyết chính là vũ kỹ Địa cấp sơ giai, Long Ảnh Tý là Địa cấp trung giai, hai bộ vũ kỹ này vô cùng huyền ảo. Vũ giả thuộc tính nào cũng có thể tu luyện.

Dừng lại một chút, Lục Vũ tiếp tục nói:

- Ta tu luyện Chân Vũ Quyết rút ra được một loại bí pháp có thể đề thăng thực lực của chính mình, thế nhưng hơn mười năm nay cũng chỉ tu luyện được một chút thành tựu, vừa rồi lại mạnh mẽ đề thăng bốn trọng thực lực phản phệ quá lớn, hậu quả mạnh tới mức ta không chịu được. Chân Vũ quyết này tuy rằng lợi hại, thế nhưng lại vô cùng hà khắc, sau khi thi triển đối với bản thân sẽ có tổn hại, thôi thì để ta mang theo ta xuống suối vàng, truyền cho con cũng là hại con. Về phần Long Ảnh Tý, ta vẫn không thể tu luyện, độ khó tu luyện vô cùng lớn, không những vậy, điều kiện tu luyện cũng cực kỳ hà khắc, không phải người bình thường có thể tu luyện được.

Tóm tắt chương này:

Trong một không gian đầy ắp vật phẩm, Lục Thiếu Du phát hiện viên ngọc giản Vô Tự Thiên Thư bình thường đến bất ngờ. Sau khi thử nghiệm không thành công, hắn hiểu được nó chứa đựng bí ẩn lớn. Lục Vũ, cha hắn, truyền đạt lại bảo vật và trách nhiệm của Lục gia, bất chấp tình cảm xa cách. Cuộc đối thoại giữa họ chạm đến những nỗi đau quá khứ và hy vọng về tương lai, trong khi sức khỏe của Lục Vũ suy kiệt. Cuối cùng, Lục Thiếu Du hứa sẽ hỗ trợ Lục gia nếu có đủ năng lực.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện tiết lộ về Vô Tư Thiên Thư, một bảo vật quan trọng liên quan đến bí mật trường sinh bất tử. Lục Thiếu Du tìm hiểu về tổ tiên của mình, những người đã chạy trốn với Vô Tư Thiên Thư sau khi Vũ Đế bị vây công. Lục Trung, tổ trưởng Lục gia, tiết lộ trách nhiệm lớn lao của gia đình mình trong việc bảo vệ bí mật này. Lục Thiếu Du nhận được túi chứa vật từ La Lan, bên trong có Vô Tư Thiên Thư, nhưng phải dùng máu của người Lục gia để mở nó.