Buổi chiều, trong tộc Lục gia, đám người hầu đã bắt đầu phân phát tiền công ba năm cho mọi người. Lúc này, các tộc nhân Lục gia đã chuẩn bị xong quần áo và vật dụng nhưng đều không muốn rời đi. Tất cả đều lưu luyến, nhưng cũng không có cách nào khác.

Mấy trăm tộc nhân Lục gia từng người một rời đi, không thể tránh khỏi những âm thanh ồn ào, trong khi Lục Đông, Lục Tây lại càng thêm bận rộn. Tộc Lục còn có nhiều sinh ý và cửa hàng, cho nên không thể sắp xếp hợp lý trong vòng một ngày.

Toàn bộ tộc nhân tản mát đi, điều này ảnh hưởng không nhỏ đến Lục gia, nhưng vì an nguy của gia tộc, cũng không còn biện pháp nào khác.

Đêm xuống, dưới bầu trời yên tĩnh, trong một đình viện của Lục gia, có một thanh niên ngây ngô ngồi ở đó, vẻ mặt đờ đẫn, đầu tóc rối bời. Anh không ngừng vẽ vời trên mặt đất, chính là Lục Thiếu Hổ, người đã trở nên ngu ngốc.

- Ai...

Trong đại sảnh, Lục Trung khẽ thở dài.

- Con để lại cho nó một mạng sống đã là giới hạn của con rồi.

Hình ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trong đại sảnh, ánh mắt lướt qua người Lục Thiếu Hổ một chút, trong mắt không có chút thương hại nào.

- Nhưng chung quy nó vẫn là đệ đệ của con.

Lục Trung nói.

- Nó muốn giết con, không phải chỉ một hai lần mà là rất nhiều lần.

Lục Thiếu Du đáp.

- Ta biết con không sai, người sai là ta, không giáo dục được nó cho tốt.

Lục Trung nói:

- Sao con lại tới đây?

- Con tới hỏi người, người có định đi Vân Dương Tông không?

Lục Thiếu Du hỏi.

- Nếu như người có thể đi, mẫu thân cũng sẽ rất vui vẻ.

- Ta thiếu mẫu thân con nhiều lắm, cho nên nửa cuộc đời còn lại của ta sẽ dành cho mẫu thân con. Đi Vân Dương Tông cũng không tệ, dù sao trong Vân Dương Tông ta cũng còn một ít người quen.

Lục Trung nói.

- Vậy là tốt rồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười, rốt cuộc mẫu thân sau này cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.

- Thiếu Du, con thành thật nói cho ta biết, có phải con có dự định gì không?

Ánh mắt Lục Trung chuyển hướng, hỏi Lục Thiếu Du.

- Cũng có thể coi là như vậy, con có chuyện cần làm.

Lục Thiếu Du đáp.

- Nói chung, tất cả mọi chuyện con phải cẩn thận, hiện giờ ta cũng không giúp được con cái gì, đối với con ta cũng chỉ có ân xá này, thiếu con quá nhiều.

Lục Trung nói.

- Phụ tử với nhau, người hà tất phải nói những lời này.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

- Đúng, giữa phụ tử với nhau hà tất phải nói những lời này.

Lục Trung sững sờ, khóe miệng hiện lên tiếu ý, khí thế trên người lúc này có chút thay đổi, khúc mắc giữa hai phụ tử rốt cuộc đã tiêu tán.

- Thiếu Du, ta biết ngày sau nhất định con sẽ bất phàm, gia gia con cũng thấy được điểm này mới đưa Vô Tự Thiên Thư và Long Ảnh Tích cho con. Tuy rằng con không muốn tiếp nhận vị trí tộc trưởng Lục gia, thế nhưng ta hy vọng ngày sau con có thể tiếp nhận vị trí tộc trưởng này. Sau này Lục gia cũng chỉ có thể dựa vào con.

Lục Trung khẽ nói.

- Chuyện chức vị tộc trưởng sau này hãy nói sau, con từng nói với gia gia, nếu như không đủ khả năng, chuyện tình của Lục gia con sẽ không quản tới.

Lục Thiếu Du nói.

- Vô Tự Thiên Thư nằm trong Lục gia ta hơn vạn năm, trách nhiệm mỗi một đời tộc trưởng Lục gia ta chính là bảo vệ Vô Tự Thiên Thư này, hi vọng sau này con có thể thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư tìm được bí mật trường sinh bất tử Phá Toái Hư Không.

Lục Trung nói.

Lục Thiếu Du mỉm cười, thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Hiện tại chuyện ưu tiên hàng đầu của hắn chính là tăng cường thực lực và phát triển Phi Linh môn, nếu có cơ hội thì lại tìm kiếm Vô Tự Thiên Thư cũng không muộn.

Tuy rằng đối với Vô Tự Thiên Thư này Lục Thiếu Du không hiểu nhiều lắm, thế nhưng Độc Cô gia, Linh Vũ giới đều đang tìm kiếm Vô Tự Thiên Thư này, Lục Thiếu Du phỏng đoán, những người này có lẽ cũng biết một chút, sau này có cơ hội, không chừng sẽ biết bí mật của những bản Vô Tự Thiên Thư khác.

Đến đêm khuya, Lục Thiếu Du mới rời khỏi đình viện, hai phụ tử hàn huyên không ít.

Ngày thứ ba, phía sau núi Lục gia, Lục Thiếu Du, Tiểu Long, Thiên Sĩ Tuyết Sư xuất hiện ở đó.

- Tham kiến yêu vương.

Nghịch Lân Yêu Bằng, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Thủy Hỏa Yêu Giao nhanh chóng đi tới trước mặt Tiểu Long rồi hành lễ. Bốn đầu yêu thú ngũ giai này, nghiêm túc mà nói cũng không phải thuần phục Lục Thiếu Du mà là thuần phục Tiểu Long.

- Bạch Linh tỷ thế nào rồi?

Tiểu Long nhìn chăm chú vào một sơn động phía trước rồi hỏi.

- Yêu vương, Bạch Linh yêu vương đang điều tức, thương thế không nhẹ.

Nghịch Lân Yêu Bằng nói với Tiểu Long.

Lúc này Lục Thiếu Du có chút lo lắng, thực lực của Bạch Linh tuy mạnh mẽ, thế nhưng chịu một kích của Hắc Quỷ Thiên Vương, thương thế tuyệt đối không nhẹ.

Gầm...

Trong bầu trời, một tiếng gầm gừ vang lên, lập tức có một cỗ khí tức thật lớn bắt đầu kéo lên, sau một lát, khí tức yêu thú tứ giai hậu kỳ cũng xuất hiện.

- Huyết Tích Dịch rốt cuộc cũng đột phá.

Lục Thiếu Du nhìn về phía bên trái, mấy hôm trước Huyết Tích Dịch đã chuẩn bị đột phá, vừa lúc tộc Lục gặp chuyện, Huyết Tích Dịch cũng không kịp xuất hiện, thế nhưng thực lực của Huyết Tích Dịch cũng không phải quá mạnh mẽ, may mà không xảy ra chuyện gì lớn.

Sưu...

Lúc này, trong sơn động phía trước có một đạo bạch quang bắn ra, lập tức hóa thành một nữ tử tuyệt sắc trong không trung, sắc mặt có chút trắng bệch, chính là Bạch Linh.

- Bạch Linh, ngươi thế nào rồi?

Lục Thiếu Du hỏi, cảm nhận khí thế trên người Bạch Linh lúc này dường như thương thế cũng không quá tốt.

- Thực lực của Hắc Quỷ Thiên Vương quá mạnh mẽ, ta điều tức ba ngày cũng chỉ khống chế được thương thế mà thôi. May mà bản thể của bộ tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ ta vô cùng cường hãn, hiện tại cũng chỉ có chút trở ngại nhỏ, khôi phục hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bạch Linh nói, sắc mặt có chút tái nhợt, khiến cho nàng càng trở nên xinh đẹp.

- Vậy là tốt rồi.

Lục Thiếu Du thở dài một hơi. Thực lực của tên Hắc Quỷ Thiên Vương kia quá mạnh mẽ, thù của Lục gia hiện tại khó mà báo được, có hai Lục Thiếu Du như hắn cũng không phải là đối thủ của Hắc Quỷ Thiên Vương, cho nên sau này có cơ hội nhất định phải báo thù.

Lúc chạng vạng, trong mật thất dưới phòng chứa củi của Lục gia, Lục Thiếu Du đi vào mật thất, lúc này bên người hắn cũng chỉ có Tiểu Long đi theo.

Phù...

Nam thúc thở ra một ngụm trọc khí trong cơ thể, hai mắt mở ra, trong đôi mắt mờ đục kia bắn ra tinh quang, sắc mặt lúc này vẫn còn tái nhợt.

- Nam thúc, thương thế của thúc thế nào rồi?

Lục Thiếu Du lo lắng hỏi.

- Có chút vấn đề nhỏ.

Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Ta vốn có thương tích trong người, lần trước giúp ngươi luyện chế Huyết Lục, lần này lại mạnh mẽ thôi đối Cửu Long Xích Viêm đỉnh, hơn ba mươi năm mới khôi phục lại chút thực lực đó, hiện tại chút thực lực này, chỉ sợ muốn dùng lại phải chờ thêm mười năm nữa.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện miêu tả bầu không khí lưu luyến khi các tộc nhân Lục gia chuẩn bị rời đi sau ba năm làm việc. Lục Thiếu Du và cha mình, Lục Trung, bàn về tương lai và những trách nhiệm của gia tộc. Lục Thiếu Du thể hiện quyết tâm phát triển thực lực và bảo vệ Vô Tự Thiên Thư, trong khi Bạch Linh hồi phục từ vết thương do Hắc Quỷ Thiên Vương gây ra. Tình huống căng thẳng của tộc Lục khiến họ phải đối mặt với nhiều thử thách trong tương lai.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lục Thiếu Du và gia đình phải đưa ra quyết định về tương lai sau khi Lục gia bị đe dọa. Họ bàn luận về việc phân tán để tránh sự chú ý của các thế lực còn lại. Lục Thiếu Du quyết định trở về Cổ Vực để phát triển Phi Linh Môn và bảo vệ mẫu thân. Cuối cùng, mẫu thân sẽ đi tới Vân Dương Tông cùng với Lục Trung, trong khi Lục Thiếu Du lên kế hoạch né tránh sự truy đuổi của các cường giả đang tìm kiếm bảo vật của Lục gia.