Bốn người trở lại trạng thái tỉnh táo, nhưng mọi huyệt đạo trên cơ thể đều chảy máu, vẻ mặt dữ tợn và khí tức yếu hơn so với trước đây rất nhiều.

- Phương Ngọc Quý, ngươi phải chết!

Khi Bạch Oánh thu hồi cây Thất Huyền cầm, ánh mắt nàng lập tức chuyển sang Phương Ngọc Quý, và ngay lập tức lao tới với thân hình xinh đẹp của mình.

- Phán quan cứu mạng, mau cứu ta!

Lúc này, Phương Ngọc Quý chớp mắt bỏ chạy, miệng la hét cầu cứu.

Bạch Oánh đang lao tới gần Phương Ngọc Quý, thần sắc nàng bỗng dưng ngừng lại, ánh mắt trở nên trầm trọng:

- Nếu đã đến nơi này, thì đừng lén lút nữa, hãy xuất hiện đi!

- Kiệt kiệt, mày thật vô dụng, ngay cả Phi Linh môn nhỏ bé đó cũng không thể đối phó được!

Từ không trung phía sau, một tiếng quát sắc lạnh vang lên, lời nói vừa dứt thì một đoàn hồng quang quỷ dị kèm theo âm khí xuất hiện giữa không trung.

Khi hồng quang xuất hiện, áp lực bỗng tăng vọt, không gian xung quanh hồng quang kia bắt đầu chao đảo.

Xuy!

Khi hồng quang thu lại, ba thân ảnh xuất hiện, khiến không ít người phải ngây người.

- Hắc Bạch Vô Thường!

Từ xa, Lục Thiếu Du híp mắt, nhận ra hai trong số đó chính là Hắc Bạch Vô Thường. Còn người đứng ở giữa, khoảng năm mươi tuổi, ánh mắt lạnh lẽo, mũi cao, mặc áo vàng nhạt với chân khí nóng bỏng tỏa ra.

- Vũ vương cường giả!

Khí tức từ người này khiến Lục Thiếu Du liên tưởng đến Vũ vương, chân khí của hắn mạnh hơn nhiều so với Bạch Oánh.

- Là Hắc Bạch Vô Thường!

Ba người xuất hiện khiến mọi người xao động mạnh mẽ. Nhóm của Tưởng Lượng Nguyệt sắc mặt biến đổi rõ rệt.

- Phán quan, cứu ta!

Phương Ngọc Quý nhìn thấy người này như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức lao đến bên hắn.

- Thôi Mệnh Phán Quan, ngươi còn sống sao!

Khi cảm nhận được chân khí của đối phương, sắc mặt Bạch Oánh liền trở nên căng thẳng.

- Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, đã lâu không gặp. Hai mươi năm trước thực lực của chúng ta có vẻ như tương đồng, nhưng hiện tại các ngươi khiến ta thất vọng quá. Một người vừa mới đạt Vũ vương, người còn lại chỉ mới tới Vũ Suất cửu trọng, kiệt kiệt!

Lão giả áo vàng cười lạnh, ánh mắt đảo qua Đông Vô Mệnh và Bạch Oánh.

- Phán Quan, giúp ta giết bọn họ, hãy tiêu diệt Phi Linh môn, nếu không sẽ rất khó để ta trút giận trong lòng!

Phương Ngọc Quý lạnh lùng nhìn nhóm người của Phi Linh môn, nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt đầy máu tươi càng trở nên dữ tợn.

- Phương Ngọc Quý, ta làm việc mà còn cần ngươi dạy bảo sao? Ngươi thật vô dụng, ngay cả một việc nhỏ cũng không làm được, vậy ngươi có tác dụng gì?

Lão giả áo vàng quát lớn, khiến không gian xung quanh Phương Ngọc Quý bỗng chốc như bị vặn vẹo.

- Phán Quan đại nhân tha mạng, ta…

Sắc mặt Phương Ngọc Quý lập tức tái nhợt, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, nhưng lời còn chưa dứt thì một bàn tay đã chụp lên đỉnh đầu hắn.

- Á…

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình Phương Ngọc Quý run rẩy, ngay lập tức mất đi sinh cơ, mơ hồ có thể thấy thi thể hắn đã nhỏ lại một chút.

Cảnh tượng này khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên, bởi Phương Ngọc Quý dễ dàng bị đánh chết, mà cái chết của hắn thật kỳ lạ, như thể bị ai đó nuốt chửng, khiến mọi người đều cảm thấy hoang mang.

- Âm Dương Linh Vũ quyết!

Người kinh ngạc nhất lúc này chính là Lục Thiếu Du, nhìn thấy cảnh tượng trên không trung khiến lòng hắn thật sự sửng sốt. Lão giả áo vàng đang thi triển chính là Âm Dương Linh Vũ quyết, nhưng hắn cảm giác có gì đó khác thường, không hoàn toàn là Âm Dương Linh Vũ quyết.

- Chỉ là một tiểu Vũ Suất mà lại dám kêu gào trước mặt ta, muốn chết sao!

Thi thể trong tay lão giả áo vàng bị biến thành một đám lửa nóng, chỉ trong chốc lát đã trui thành tro tàn.

- Tiểu tử, ngươi là võ giả toàn hệ phải không? Thật hiếm thấy, chắc hẳn trên cao sẽ rất quan tâm đến ngươi.

Ánh mắt lão giả nhìn chằm chằm về phía Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Lục Thiếu Du chầm chậm hạ xuống, Thôi Mệnh Phán Quan rõ ràng cũng là người của Linh Vũ giới, không ngờ chuyện này lại liên quan đến họ. Linh Vũ giới đúng là có mắt ở khắp nơi.

- Người của Linh Vũ giới thật sự có mặt ở khắp mọi nơi, phải không?

Lục Thiếu Du lạnh lùng nói.

- Ồ, mà lại biết về Linh Vũ giới chúng ta, tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai, không hề đơn giản chút nào.

Ánh mắt Thôi Mệnh Phán Quan trở nên căng thẳng.

Sắc mặt Lục Thiếu Du trở nên tối tăm, có vẻ như người của Linh Vũ giới chưa biết đến thân phận của hắn, có lẽ Thôi Mệnh Phán Quan không nắm được các thông tin về Lục gia. Hắc Quỷ Thiên Vương vẫn chưa đến, chỉ sợ có một số việc ngay cả Thôi Mệnh Phán Quan cũng không biết.

Trong lòng Lục Thiếu Du không ngừng suy nghĩ, sắc mặt hắn thêm phần ngưng trọng.

- Lục chưởng môn, lần này có chút phiền phức, không ngờ còn có người của Linh Vũ giới xuất hiện.

Lôi trưởng lão nói, thần sắc trở nên căng thẳng.

- Đúng là có chút phiền phức!

Lục Thiếu Du đáp, thực lực của Thôi Mệnh Phán Quan chắc chắn mạnh hơn Bạch Oánh, không ai ở đây có thể kháng cự.

- Tiểu tử, theo ta rời đi, ngươi còn có giá trị hơn cả Hoa gia huynh muội!

Ngay khi Lục Thiếu Du vừa dứt lời, Thôi Mệnh Phán Quan lập tức nói, thân hình lao thẳng về phía Lục Thiếu Du.

- Thôi Mệnh Phán Quan, trước hết phải vượt qua cửa ải của ta!

Ánh mắt Bạch Oánh trở nên lạnh lùng, quát lớn một tiếng, thân hình xinh đẹp của nàng lập tức biến mất tại chỗ, đồng thời trong tay nàng vặn vẹo không gian, hóa thành một quả cầu quang lớn màu trắng kèm theo cơn gió mạnh hướng thẳng về Thôi Mệnh Phán Quan.

- Quỷ Tiên Tử, ngươi vừa mới đột phá Vũ vương thôi, không thể ngăn cản được ta, còn kém xa lắm!

Ánh mắt Thôi Mệnh Phán Quan trở nên nghiêm nghị, thân ảnh không lùi lại mà còn tăng tốc, không gian trước mặt chao đảo, chân khí dồi dào, trong hai tay hắn hình thành một quả cầu lửa xoay tròn với sức mạnh vô cùng lớn, chỉ hơn quả cầu trắng của Bạch Oánh chứ không hề kém.

Hai quả cầu lớn va chạm vào nhau, chấn động không gian rung lên, cuộc chiến giữa hai Vũ vương thật sự mạnh mẽ, không thể so sánh với Vũ Suất.

Phanh! Phanh!

Hai đạo công kích chạm nhau, lực lượng cuồng bạo trong nháy mắt bùng nổ tạo nên tiếng nổ kinh thiên. Ngọn lửa nóng bỏng và cơn lốc năng lượng khủng khiếp bắt đầu va chạm.

Phanh! Phanh! Phanh!

Toàn bộ không gian xung quanh núi non bỗng nhiên vang lên tiếng răng rắc, ầm ầm nổ tung, như thể đất trời sụp đổ.

Một số đệ tử Phi Linh môn gần đó, cùng với yêu thú và những đệ tử tàn dư của Hắc Sát đều bị năng lượng khủng khiếp này ảnh hưởng. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt. Không ít người thân thể trực tiếp bị văng ngược về phía sau, cuối cùng nặng nề đập xuống đất. Có người còn bị chấn thành từng mảnh.

- Mau lui lại!

- Lui lại, nhanh lên!

Hoa Mãn Ngọc khẽ kêu lên. Hoàng Phủ Kỳ Tùng cũng lớn tiếng ra lệnh cho đệ tử Phi Linh môn và yêu thú, còn có đệ tử Vũ đường nhanh chóng lùi lại. May mắn là đám đệ tử Phi Linh môn vừa rồi vẫn đứng xa một chút. Nhưng cũng có khoảng trăm người không kịp tránh né.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, bốn nhân vật chính sau khi tỉnh táo lại đều bị thương nặng. Bạch Oánh quyết tâm truy đuổi Phương Ngọc Quý nhưng lại gặp phải Thôi Mệnh Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường, gây ra một cuộc chiến đầy căng thẳng giữa các nhân vật. Sự xuất hiện của lão giả áo vàng với sức mạnh vượt trội tạo thành áp lực lớn cho Bạch Oánh và các đồng minh, dẫn đến một trận chiến ác liệt mà sinh mạng các nhân vật bị đe dọa nghiêm trọng. Cuộc chiến không chỉ làm rung chuyển không gian mà còn ảnh hưởng đến nhiều người xung quanh.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lục Thiếu Du và Tiểu Long tiếp tục đối phó với kẻ thù trong bối cảnh căng thẳng với Hắc Sát giáo. Bạch Oánh, với Thất Huyền cầm, đã sử dụng âm nhạc như một vũ khí nguy hiểm, gây ra cái chết cho nhiều đệ tử của các sơn môn đối thủ. Đông Vô Mệnh và các nhân vật khác tham gia cuộc chiến, phản ánh sự tàn khốc và chiến lược trong cuộc chiến giữa các môn phái. Cuối cùng, chỉ còn lại một số ít người sống sót, cho thấy sự khốc liệt của trận chiến.