Chương: Đột Phá, Xuất Quan
- Chưởng môn, lần này phải xử lý như thế nào cho đúng? Phi Linh Môn có liên quan đến Vân Dương Tông, nếu vậy thì cần phải xem xét lại.
Gương mặt trưởng lão tóc bạc trầm ngâm, nhíu mày nói.
- Lục Thiếu Du rời khỏi Vân Dương Tông có lẽ ẩn chứa điều gì đó. Vũ giả toàn hệ, thiên phú vô cùng bất phàm, Vân Dương Tông không ngờ lại cho phép người này rời đi. Không biết Vân Khiếu Thiên đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Lưu Chính Cường trở nên căng thẳng, nói:
- Tôi nghi ngờ rằng có khả năng Vân Khiếu Thiên đã an bài việc này. Nhưng bản thân Lục Thiếu Du lại tự ý muốn rời khỏi Vân Dương Tông. Mặc dù kết quả không giống nhau, nhưng cũng có thể coi là tương đồng.
- Chưởng môn, hai việc này có gì khác nhau?
Lưu trưởng lão lập tức thắc mắc. Hắn nghĩ mãi mà không ra nguyên do.
- Ha ha.
Lưu Chính Cường cười nhẹ, sắc mặt nghiêm lại, nói với chút trọng lượng:
- Nếu như là Vân Khiếu Thiên an bài, vậy mục đích của Phi Linh Môn trong Cổ Vực vô cùng rõ ràng, cũng có thể giải thích được vì sao Phi Linh Môn lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy trong thời gian ngắn. Ngay cả Hắc Sát Giáo cũng dám trêu chọc.
Nói xong, Lưu Chính Cường dừng một chút rồi tiếp tục:
- Tuy nhiên, Lục Thiếu Du lại tự mình yêu cầu rời khỏi Vân Dương Tông, điều này đủ để chứng minh người này không phải là rồng thì chính là trùng. Nhưng hiện tại xem ra người này thực sự là rồng. Xét qua biểu hiện của hắn trong đại hội Tam Tông Tứ Môn, hơn nữa còn thông qua quan hệ với Vân Khiếu Thiên, mười năm sau cho dù trở thành tông chủ tiếp theo của Vân Dương Tông cũng không phải là vấn đề quá lớn. Nhưng từ lần này đến lần khác lại rời khỏi Vân Dương Tông tới Phi Linh Môn nhỏ bé. Cậu ta không đơn giản. Dù là do Vân Khiếu Thiên an bài hay quyết định của cậu ta, nếu đã đến Cổ Vực thì sau này Cổ Vực không muốn rối loạn cũng khó. Nếu có một ngày Phi Linh Môn đủ thực lực thì chuyện Cổ Vực náo động là chuyện đã được định sẵn. Nếu có liên quan đến Vân Dương Tông thì hậu quả…
- Chưởng môn, nếu vậy Phi Linh Môn này chúng ta không thể mặc kệ như vậy, không sớm thì muộn…
Một lão giả áo xanh, từ đầu đến giờ không nói gì, lúc này sắc mặt trầm xuống, mở miệng nói. Khí tức trên người kẻ này còn mạnh hơn mấy trưởng lão khác.
- Trưởng lão, Hắc Sát Giáo vừa mới bị giáo huấn một lần, làm sao chúng ta có thể nối gót bọn họ được?
Lưu Chính Cường nói.
- Chưởng môn, hiện tại cánh của Phi Linh Môn chưa cứng cáp, chỉ sợ sau này cánh đã cứng rồi thì đối với Linh Thiên Môn chúng ta không phải là chuyện tốt lành gì. Hiện tại nếu không mạnh mẽ nhổ bỏ, dựa vào biểu hiện của Phi Linh Môn hiện tại, chỉ sợ sau này muốn nhổ tận gốc cũng đã chậm.
Trưởng lão áo xanh kia nhíu mày nói.
- Thực lực của Phi Linh Môn hiện tại không tệ, nhưng còn xa mới đủ để uy hiếp Linh Thiên Môn chúng ta. Chúng ta hà tất phải động vào việc này? Phi Linh Môn này mặc kệ như thế nào cũng không tránh khỏi có quan hệ với Vân Dương Tông. Vấn đề trưởng lão cho rằng hiện tại Phi Linh Môn dễ đối phó được sao? Có lẽ Hóa Vũ Tông cùng Hắc Sát Giáo hiện tại còn đau đầu hơn. Phi Linh Môn nằm ngay trong địa bàn của Hóa Vũ Tông, Hắc Sát Giáo lần này lại ăn thiệt thòi trong tay Phi Linh Môn, bọn họ còn chưa có hành động gì, chúng ta hà tất phải sốt ruột.
Lưu Chính Cường giống như cười mà không cười nói.
- Lại nói, Lục Thiếu Du chính là vũ giả toàn hệ, đây là vũ giả trong hàng tỷ người mới có được. Thiên phú vô cùng kinh khủng, chỉ cần có thời gian phát triển, sau này thành tựu không thể hạn lượng.
Vương trưởng lão nói.
- Vương trưởng lão nói rất đúng. Người này ta còn chưa gặp mặt cho nên hiện tại cũng không thể phán đoán. Nếu có cơ hội ta rất muốn gặp người này một lần.
Lưu Chính Cường khẽ cười nói.
- Chưởng môn, tiểu tử này không phải là người tốt. Theo ta thấy hắn chính là một tiểu tử miệng lưỡi xảo quyệt.
Lưu trưởng lão nói.
- Sư phụ, không hay rồi.
Lưu trưởng lão vừa dứt lời, bên ngoài đại điện có một thanh niên khuôn mặt thanh tú, tuấn lãng vội vã chạy vào đại điện. Nhìn thấy chúng trưởng lão có mặt lập tức thu hồi vẻ bối rối rồi hành lễ.
- Tham kiến chư vị trưởng lão.
- Quách Đông, có chuyện gì mà hối hả như vậy?
Lưu Chính Cường nhíu mày nhìn vào thanh niên này.
- Sư phụ, sư muội không thấy đâu nữa.
Thanh niên kia cười khổ nói.
- Nha đầu này lại chạy đi đâu vậy?
Lưu Chính Cường sửng sốt rồi thở dài nói.
- Không lâu trước mấy huynh đệ chúng con đang thảo luận chuyện Phi Linh Môn, sau khi sư muội nghe thấy lập tức cửi yêu thú phi hành rời đi. Chúng con muốn ngăn cũng không được.
Thanh niên này bất đắc dĩ nói.
- Chưởng môn, tiểu thư nhất định đã đến Phi Linh Môn tìm tiểu tử kia. Ta đã nói tiểu tử này miệng lưỡi xảo quyệt mà. Tiểu thư đã bị hắn lừa.
Lưu trưởng lão nhanh chóng nói.
Phù.
Lưu Chính Cường thở ra một hơi, ánh mắt nhíu lại, do dự một chút rồi từ từ nói:
- Ta cũng có việc nhân tiện ra ngoài. Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, hai vị theo ta ra ngoài một chút.
- Chưởng môn, người muốn đi Phi Linh Môn sao?
Vương trưởng lão nhíu mày hỏi.
- Ta vốn muốn đi tới mấy nơi, việc Linh Vũ giới này quá mức quỷ dị, chúng ta không thể sơ ý. Thuận tiện cũng đi tới Phi Linh Môn một chút. Vũ giả toàn hệ ta cũng có chút hiếu kỳ. Mặt khác cũng đi tới Nhất Tông Nhất Giáo Nhất Trang Nhất Môn để thương nghị chuyện mở ra Vụ Tinh Hải.
Lưu Chính Cường nói.
- Đúng vậy, lại sắp tới thời gian mở Vụ Tinh Hải rồi.
Không ít trưởng lão nói.
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Chớp mắt đã trôi qua mười ngày. Trong Phi Linh Môn, một ít đệ tử, trưởng lão, hộ pháp bị thương nhẹ đã chữa trị xong. Khôi phục cũng được bảy tám phần, không đáng lo ngại nữa.
Lưu Nhất Thủ lúc này cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Đại chiến hai mươi ngày trước đối với Phi Linh Môn mà nói không có biến hóa lớn. Trong Phi Linh Môn tất cả đều bình thường. Có một thứ duy nhất khác thường chính là trong lòng tất cả đệ tử Phi Linh Môn bây giờ đều có thêm một cỗ ngạo khí. Cảm tình đối với Phi Linh Môn càng thêm lớn. Thực lực hiện tại của Phi Linh Môn khiến cho tất cả đệ tử khi đi ra ngoài đều ngẩng đầu ưỡn ngực.
Sưu sưu.
Trong mật thất ở hậu sơn, Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí, lập tức dừng tu luyện. Quanh thân có một tầng quang mang nhàn nhạt trong nháy mắt được thu vào cơ thể. Hai mắt mở ra, tinh quang trong mắt chợt lóe, ánh mắt thâm thúy, trong suốt giống như ngôi sao ở phía chân trời.
- Linh Tướng bát trọng trung kỳ, không thể đột phá nữa. Chờ vài ngày nữa củng cố tu vi rồi nói tiếp.
Cảm nhận linh lực trên người, trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng thỏa mãn. Thôn phệ Linh Tướng lục trọng và bát trọng khiến cho linh lực của Lục Thiếu Du chỉ đạt tới thất trọng linh tướng đỉnh phong mà thôi. Sáu ngày trước Lục Thiếu Du lại tiếp tục thôn phệ Linh Tướng cửu trọng kia. Sau đó linh lực lại đột phá lần nữa. Mà linh lực khổng lồ của Linh Tướng cửu trọng kia chỉ giúp hắn đột phá tới Linh Tướng bát trọng trung kỳ mà thôi.
Chương 'Đột Phá, Xuất Quan' diễn ra nhiều cuộc thảo luận căng thẳng giữa các trưởng lão về sự ra đi của Lục Thiếu Du từ Vân Dương Tông đến Phi Linh Môn. Họ lo ngại về sức mạnh và ý đồ của Phi Linh Môn, đặc biệt là hành động của Lục Thiếu Du và ảnh hưởng của nó đối với Cổ Vực. Những nhân vật này phân tích tình hình hiện tại, đắn đo về chiến lược ứng phó và mối quan hệ với các thế lực khác. Đồng thời, Lục Thiếu Du trong quá trình tu luyện đã đạt được những thành tựu mới, song vẫn còn phải tiếp tục củng cố sức mạnh của mình.
Lục Thiếu DuLưu Nhất ThủLưu trưởng lãoVân Khiếu ThiênLưu Chính CườngQuách ĐôngVương trưởng lão
Vân Dương TôngCổ vựcPhi Linh MônLinh Tướngđột phánội bộThực lực