Thế nhưng, Lục trưởng môn có lẽ đã biết rằng bộ phận thân tín trước đây của cha ta đều bị Đới Cương Tử giết chết. Khi đoạt lại Quy Vũ Tông, ta sợ rằng một mình ta không thể trấn áp nổi những trưởng lão và hộ pháp khác.
Đới Trường An ngập ngừng nói. Thực lực của hắn thực sự quá thấp, điều này hắn cũng đã suy nghĩ đến.
- Đến lúc đó, ta sẽ lưu lại một vài cường giả cho ngươi. Mọi chuyện từ đó về sau không liên quan đến ta nữa.
Lục Thiếu Du mở miệng đáp lại.
- Đa tạ Lục trưởng môn.
Đới Trường An cảm kích nói.
Đến Quy Vũ Tông không cần thời gian quá dài, bằng vào tốc độ của Nghịch Lân Yêu Bằng, một ngày đêm cũng đủ tới Quy Vũ Tông. Nhìn kiến trúc liên miên không dứt trong thành Quy Vũ, còn có Quy Vũ Tông to lớn ở giữa khiến cho Đới Trường An không khỏi nhớ lại những tháng ngày làm đại thiếu gia trước đây, cùng những ngày sống như chó nhà có tang. Lúc này, thân thể Đới Trường An không tự chủ được mà khẽ run rẩy.
Nhìn thành Quy Vũ, ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống. Mấy người Lộc Sơn lão nhân, Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc cùng với mấy Vũ Tướng của Vũ đường phía sau đều biết mình đến đây có mục đích gì, tức thì một cỗ sát khí từ từ lan tỏa.
Trong thành Quy Vũ, Lục Thiếu Du lập tức cưỡi Nghịch Lân Yêu Bằng tiến vào khiến không ít đệ tử Quy Vũ Tông trong thành hét lớn.
- Trong thành không được cưỡi yêu thú phi hành.
Tiếng hét lớn vang lên. Lập tức có mấy đầu yêu thú phi hành đuổi theo. Thế nhưng đám người Lục Thiếu Du không chút để ý, trực tiếp phóng tới Quy Vũ Tông.
- Người tới là ai?
Dưới chân núi Quy Vũ Tông, hơn mười đệ tử Quy Vũ Tông nhìn chằm chằm vào đám người Lục Thiếu Du rồi hỏi. Cảm nhận sát khí vô hình chung quanh đám người Lục Thiếu Du, cả đám đều không khỏi ngẩn ra.
- Đi nói cho Đới Cương Tử, trưởng môn Phi Linh Môn tới.
Hoa Mãn Ngọc yêu kiều quát lên một tiếng, ánh mắt nhìn hơn mười đệ tử kia khẽ quét.
- Phi Linh Môn.
Những đệ tử này dường như đối với Phi Linh Môn cũng không xa lạ, lập tức nhìn kỹ vài lần rồi có hai người vội vàng đi lên núi.
- Chúng ta lên trước đi.
Lục Thiếu Du nói.
- Chư vị, chờ sau khi tông chủ đồng ý thì các người mới có thể lên núi.
Một người dường như là đầu lĩnh của đám người Quy Vũ Tông thấy mọi người muốn lên núi tức thì rụt rè tiến lên ngăn cản.
- Muốn chết sao mà ngăn cản ta? Không muốn chết thì cút ngay.
Lục Thiếu Du quát lên một tiếng, một cỗ hàn ý tập trung vào người đệ tử Quy Vũ Tông này.
Tức thì trong lòng tên đệ tử này cảm thấy lạnh lẽo, không tự chủ được mà lui xuống.
- Hừ.
Lộc Sơn lão nhân khẽ hừ một tiếng. Mọi người lập tức đi lên núi, không ai dám ngăn cản nữa.
Trên đỉnh núi, lúc đám người Lục Thiếu Du đến đã có không ít đệ tử Quy Vũ Tông ngăn cản.
- Chư vị, chưa được tông chủ đồng ý, chư vị không được tự tiện tiến vào Quy Vũ Tông.
Một đệ tử Vũ Phách cắn răng nói.
- Muốn chết.
Lộc Sơn lão nhân không có một chút nhẫn nại nào, mấy đạo trưởng ấn lập tức bị đánh ra khiến cho mấy đệ tử Vũ Phách trước mặt lập tức bị mất mạng.
- Mau mở Địa Sát đại trận.
Mấy đệ tử Quy Vũ Tông sợ hãi, lập tức hét lớn.
- Muốn chết.
Nếu không bận tâm về Địa Sát đại trận trên Quy Vũ Tông, Lục Thiếu Du đã trực tiếp cưỡi Nghịch Lân Yêu Bằng lên đây. Lúc này hắn đã sớm có chuẩn bị, hàn khí trong mắt hiện lên, vài đạo trưởng ấn nóng bỏng nhanh chóng được đánh ra.
Sưu sưu.
Mấy tiếng xé gió trầm thấp vang vọng, mang theo thanh âm bạo liệt, kinh khí cường hãn tức thì đánh vào trên người mấy đệ tử Quy Vũ Tông kia.
Thân ảnh của mấy đệ tử Quy Vũ Tông vừa mới động thì trong nháy mắt đã bị trực tiếp đánh chết. Tiếp theo, thân ảnh Lục Thiếu Du đã tới đỉnh núi.
Ánh mắt quan sát chung quanh một phen, vừa nhìn Lục Thiếu Du không khỏi trầm xuống. Thân ảnh di động, chân khí trên người bùng lên, trong tay có mấy đạo chân khí nóng bỏng đánh ra, sau khi thi triển Phù Quang Lược Ảnh, thân ảnh của hắn giống như là quỷ mị vậy.
Sưu sưu.
Một lát sau, thân ảnh Lục Thiếu Du dừng lại, có vài đạo lưu quang được thu vào trong tay.
Âm âm.
Mấy đạo lưu quang được thu hồi, toàn bộ ngọn núi khổng lồ khẽ lay động.
Nhìn thấy tất cả chuyện này, các đệ tử Quy Vũ Tông còn lại nhìn nhau, căn bản không dám nhúc nhích.
- Là ai dám bất kính với Lục trưởng môn vậy?
Lúc này, thanh âm của Đới Cương Tử vang lên trong bầu trời.
Sưu sưu.
Thanh âm vừa dứt, mấy đạo thân ảnh nhanh chóng đáp xuống. Người đi đầu chính là Đới Cương Tử, phía sau còn có gần mười Vũ Tướng.
Đới Cương Tử nhìn quanh, sắc mặt khẽ biến hoá, cơ mặt co quắp một chút.
- Đới tông chủ, càng lúc ngươi càng phô trương nha. Ta đến Quy Vũ Tông không ngờ lại bị quấy rầy, ngăn cản liên tục. Muốn gặp ngươi cũng không dễ dàng.
Sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, lúc này trong người hắn có một cỗ hàn ý tràn ra.
- Lục trưởng môn thông cảm, đệ tử trong môn không hiểu chuyện.
Cảm nhận được hàn ý trên người Lục Thiếu Du, ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm vào đám người Quy Vũ Tông khiến cho Đới Cương Tử có chút hoảng hốt.
- Nực cười, Đới Cương Tử, ngươi càng lúc càng không thành thật. Ngươi muốn ta phải làm thế nào đây? Ta cũng định lưu cho ngươi một mạng, thế nhưng bản thân ngươi đã muốn chết thì ta cũng không khách khí.
Lục Thiếu Du âm trầm nói.
Nhìn đội hình của Phi Linh Môn tới đây, Đới Cương Tử cũng không biết nói gì, ánh mắt trầm xuống, nhìn vào Lục Thiếu Du rồi nói:
- Lục trưởng môn, ta chỉ không muốn mạng mình nằm trong sự khống chế của người khác mà thôi. Điều này có sai không? Tâm tư của Phi Linh Môn các ngươi lẽ nào ta không biết sao? Ngươi chỉ muốn Quy Vũ Tông là con chó của Phi Linh Môn ngươi mà thôi.
- Đừng quên, khi trước ngươi giống như con chó cầu xin ta ban Phệ Huyết Hóa Cốt Đan. Đưa ngươi lên đài cũng là để mắt tới ngươi rồi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống rồi nói.
- Khi trước là ta sơ ý mới lọt vào tròng của ngươi. Đừng tưởng rằng chỉ bằng vào độc đan là có thể khống chế được ta. Không có ai có thể giải độc cho ta. Ngày hôm nay nếu đã nói rõ như vậy, ta cũng nói rõ với ngươi một câu. Sau này Quy Vũ Tông ta và Phi Linh Môn ngươi không có một chút quan hệ nào. Các ngươi đi đi.
Cơ mặt Đới Cương Tử co quắp một chút rồi nói.
- Khắc Khắc.
Lộc Sơn lão nhân cười lạnh một tiếng nói:
- Đới Cương Tử, ngươi nghĩ thật là hay nha. Hôm nay ngươi sẽ phải chết.
- Lộc Sơn lão nhân, Lục Thiếu Du, các ngươi nhanh chóng rời đi cho ta. Đừng tưởng rằng Quy Vũ Tông hiện tại dễ động vào. Nếu như làm ta giận dữ, các ngươi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Quy Vũ Tông được đâu.
Lúc này Đới Cương Tử như biến thành một người khác, khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng, một cỗ khí thế cường hãn từ trong cơ thể bạo phát.
Sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, mờ hồ có thể cảm giác được một chút bất an. Đới Cương Tử không phải là người nóng vội, không biết suy nghĩ. Nếu như hắn dám nói ra lời này chỉ sợ trên Quy Vũ Tông còn có cường giả, bằng không cũng sẽ không lo tới cái mạng nhỏ của mình như vậy.
Chương truyện diễn ra tại Quy Vũ Tông, nơi Lục Thiếu Du dẫn theo Đới Trường An và đồng bọn. Hắn thể hiện sức mạnh và quyết tâm quyết đấu với Đới Cương Tử, người đã từng khống chế Quy Vũ Tông. Cuộc chạm trán đầy căng thẳng diễn ra khi Đới Cương Tử từ chối mối quan hệ với Phi Linh Môn, dẫn đến sự đối đầu quyết liệt. Các nhân vật bộc lộ sức mạnh và ý chí của mình, tạo nên một không khí căng thẳng trong không gian ngập tràn sát khí.
Trong chương 'Chuẩn bị động thủ', Lục Thiếu Du và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh thảo luận kế hoạch đối phó với sự nguy hiểm bên trong Quỷ Vũ Tông. Trong khi Lục Thiếu Du tu luyện linh lực, Thôi Mệnh phán quan đang tìm cách để lấy lại sức mạnh bằng cách đoạt xác. Đới Cương Tử bị áp lực phải tìm người có tu vi Vũ Suất trong ba ngày, đồng thời Lục Thiếu Du sắp xếp đội hình để thực hiện hành động giải cứu vào sáng hôm sau. Căng thẳng gia tăng khi thời gian trôi qua và các bên chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ.
Lục Thiếu DuĐới Trường AnĐới Cương TửLộc Sơn lão nhânHoa Mãn LâuHoa Mãn Ngọc
Quy Vũ TôngPhi Linh MônSát khícường giảĐộc đanKhống chếKhống chếSát khí