Sau khi trở về đình viện, Lục Thiếu Du thông báo với mẹ mình rằng ngày mai sẽ tới Vân Dương Tông. La Lan thị tuy trong lòng không nỡ chia xa con trai nhưng không giấu được niềm vui, bởi việc vào Vân Dương Tông đồng nghĩa với một tương lai tươi sáng. Từ giờ trở đi, bà không phải lo lắng về tương lai của Lục Thiếu Du nữa.
Khi nghĩ đến việc sắp phải xa cách con trai ba năm, La Lan thị liền sai người hầu đi mua rất nhiều nguyên liệu để chế biến món ngon cho Lục Thiếu Du trong hai ngày này. Trong khoảng thời gian đó, Lục Thiếu Du không đi đâu, mà dành thời gian bên mẹ, cảm nhận tình thương của bà và cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết.
Trong hai ngày đó, Lục Mị cũng ghé thăm đình viện hai lần. Nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của Lục Mị, Lục Thiếu Du cảm thấy không thể chịu nổi. Lục Mị đúng là một cô gái xinh đẹp, nhưng đôi khi cũng khiến người khác cảm thấy phiền phức.
Từ miệng Lục Vô Song, Lục Thiếu Du biết rằng Lục Vô Song, Vương Lương và Dương Mạn lần này sẽ cùng nhau trở lại Vân Dương Tông. Lần trước, ba người chỉ về thăm nhà, nhưng giờ đã đến lúc họ phải rời đi.
Đêm trước ngày khởi hành đến Vân Dương Tông, Lục Thiếu Du ngồi khoanh chân trên giường, định nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu điều tức. Sau một thời gian, quanh người hắn tỏa ra hào quang sáng rực.
Khi đêm về khuya, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên ngoài cửa, cùng với những bước chân vô cùng nhẹ nhàng. Nếu không phải Lục Thiếu Du đang trong trạng thái điều tức và giác quan ở mức cao nhất, e rằng hắn cũng khó có thể phát hiện ra.
- Muộn như vậy còn ai ở bên ngoài? - Lục Thiếu Du mở mắt, trong lòng thắc mắc. Đã hơn nửa đêm, sao lại có người ra vào đình viện của mình?
- Có lẽ có chuyện gì đó xảy ra? - Lục Thiếu Du nghi hoặc nhìn về phía hậu viện rồi tức thì đứng dậy nhảy ra khỏi cửa sổ, ánh mắt lóe lên đầy nghi hoặc về một bóng người màu đen đang lướt đi.
- Muộn như vậy, rốt cuộc là ai? - Trong lòng Lục Thiếu Du cảm thấy lo lắng, nhưng đồng thời cũng rất tò mò nên đã lặng lẽ đuổi theo.
Giữa đêm, Lục gia trở nên yên tĩnh. Ánh trăng mờ mịt tô điểm cho không gian càng thêm đẹp và tĩnh lặng. Bóng người phía trước không ngờ lại có người theo sau, thoáng lướt qua một vài hành lang rồi bước vào một đình viện.
Lục Thiếu Du đi theo từ xa và nhận ra kẻ áo đen kia có vẻ rất quen thuộc. Hắn cảm thấy từ đâu đó đã gặp bóng dáng này nhưng chưa nhớ ra được. Bóng người nọ đã tiến vào một đình viện mà Lục Thiếu Du biết là nơi ở của Triệu Tuệ.
- Cảm giác rất quen thuộc, người này chắc chắn đã gặp ở đâu đó. - Lục Thiếu Du tự nhủ, cảm giác rất quen với thân ảnh đó.
Hắn không dám tiến lại gần, chỉ đứng nhìn từ xa. Bây giờ hắn đã là Vũ Sĩ tứ trọng, khí tức linh giả cũng đạt Linh Sĩ nhất trọng, trong bóng đêm, thị lực của hắn không bị cản trở quá nhiều.
- Đây chính là kẻ bí ẩn đã muốn tấn công mình phía sau núi. Bóng dáng thật sự giống hệt, chắc chắn có liên quan đến Triệu Tuệ. - Đột nhiên, Lục Thiếu Du nhận ra, hình dáng của kẻ áo đen này giống như đối thủ mà mình đã chạm trán sau núi. Hắn thoát được nhờ vào sự xuất hiện của Tiểu Long và cha mình, Lục Trung.
Lục Thiếu Du quyết định không lại gần, vì thực lực của kẻ bí ẩn rất mạnh. Nếu bị phát hiện, hắn sẽ gặp nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách an toàn.
- Nhị ca, sao ngươi đến muộn vậy? - Trong phòng, Triệu Tuệ nhìn thấy kẻ áo đen, mặt mày hoảng hốt hỏi.
- Yên tâm, lão gia Lục gia đang bế quan, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra ta. - Kẻ áo đen thì thầm.
- Vậy việc điều tra thế nào rồi? - Triệu Tuệ hỏi.
- Vẫn như trước, Lục gia rất đề phòng ta, vẫn chưa tìm ra tung tích của món đồ đó. - Triệu Tuệ nói nhỏ.
- Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra, đã chờ đợi lâu, lãng phí quá nhiều thời gian rồi. - Kẻ áo đen đáp.
- Ta biết, nhưng hiện tại Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện, sợ rằng lúc đó Lục gia sẽ để lại đường lui cho hắn, vậy chúng ta lại phải làm việc vô ích. - Triệu Tuệ thở dài nói.
- Lần trước chúng ta đã có cơ hội, tiếc là Lục Trung đột ngột xuất hiện, thực lực hắn mạnh hơn ta, khiến cho tiểu tử đó thoát được một kiếp. - Kẻ áo đen nói.
- Vậy bây giờ phải làm sao? Tiểu tử này sắp đến Vân Dương Tông, là vũ giả tam hệ, đến lúc đó muốn trở thành đệ tử thân truyền cũng không khó, nếu ra tay thì lại càng phải cẩn trọng. - Triệu Tuệ phân vân.
- Hừ, Tam muội, ngươi quên rằng trong Vân Dương Tông, tiểu tử đó phải rời khỏi đó mới được. Lục gia nghĩ rằng bước vào Vân Dương Tông có thể bảo vệ được mạng nhỏ của tiểu tử ấy, nhưng không ai biết rằng Vân Dương Tông thực sự là địa bàn của Triệu gia chúng ta. - Kẻ áo đen lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, nhưng lão gia Lục gia kia thực sự rất khó đối phó. - Triệu Tuệ lo lắng.
- Lão gia thì mạnh, nhưng đến lúc đó Triệu gia sẽ có người xử lý hắn. Ngươi chỉ cần nhanh chóng tìm ra tung tích của món đồ đó là được. - Kẻ áo đen nói.
- Vâng. - Triệu Tuệ nhẹ gật đầu.
- Ta đi trước. - Kẻ áo đen nói xong liền rời khỏi đình viện, thân hình lướt đi định ra khỏi Lục gia như bóng ma.
Lục Thiếu Du trốn ở một góc trong đình viện, nhìn theo kẻ áo đen biến mất, sắc mặt trầm lại. Hắn hiểu rõ mối quan hệ của kẻ áo đen với Triệu Tuệ là rất mật thiết.
- Rốt cuộc là ai? - Vào lúc này, Lục Thiếu Du bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Hắn quay đầu lại và nhanh chóng né sang một bên như một con mèo.
- Lục Thiếu Du, ngươi đang làm gì ở đây? - Một bóng hình hiện ra trước mặt Lục Thiếu Du, và người đó không ai khác chính là Triệu Đại.
- Bị phát hiện rồi. - Lòng Lục Thiếu Du chùng xuống. Nếu như Triệu Tuệ biết rằng hắn phát hiện ra kẻ áo đen, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối. Không do dự nữa, hắn lập tức vận chuyển chân khí trong người và tấn công.
- Tiểu tử, ngươi muốn... - Triệu Đại sắc mặt tái mét, quát lớn, nhưng chưa kịp dứt lời, hắn đã ngã quỵ, bất tỉnh.
- Nam thúc! - Lúc này một thân ảnh lướt ra từ sau Triệu Đại, Lục Thiếu Du ngạc nhiên nhận ra người đến chính là Nam thúc.
- Tiểu tử, lần sau phải cẩn thận hơn. - Nam thúc nhắc nhở.
- Nam thúc, sao thúc lại ở đây? - Lục Thiếu Du hỏi.
- Ta thấy có cường giả đến Lục gia, tò mò nên đến xem, không ngờ gặp được ngươi ở đây. - Nam thúc đáp.
- Nam thúc, thúc có biết kẻ đó là ai không? - Lục Thiếu Du không giấu được sự quan tâm.
- Đó chỉ là hạng người vô danh, ta làm sao biết. Thực lực cũng bình thường. - Nam thúc lắc đầu, rồi nhìn Lục Thiếu Du, dặn dò: - Ngày mai con phải đi Vân Dương Tông, đến đó thì phải cẩn thận, không được để lộ việc con tu luyện Âm Dương Linh Vũ Quyết. Phải tìm cách đạt được Vạn Niên Xích Đồng và Phù Quang Lược Ảnh, con phải tự tìm đường đi trong tương lai.
- Con sẽ ghi nhớ những lời dạy của Nam thúc.
Chương truyện trình bày những căng thẳng giữa Lục Thiếu Du và Nam thúc về việc gia nhập Vân Dương Tông. Lục Thiếu Du sau khi điều trị thương tích đã chuẩn bị để lên đường, đồng thời nhận được thông tin từ Bạch Mi trưởng lão về thời gian và quy định khi vào tông. Lục gia vui mừng với sự thành công của Thiếu Du, cho thấy một tương lai tươi sáng hơn với sự xuất hiện của những tài năng trẻ. Cuối chương, Lục Thiếu Du cảm thấy nỗi lo về việc xa cách mẹ khi anh sắp rời khỏi gia đình trong ba năm tới.
Mặc dù La Lan thị không muốn chia xa Lục Thiếu Du khi anh chuẩn bị vào Vân Dương Tông, nhưng bà vẫn vui mừng cho tương lai của con trai. Trong hai ngày cuối cùng bên nhau, hai mẹ con tận hưởng những khoảnh khắc ấm áp. Tuy nhiên, Lục Thiếu Du nhận ra có một kẻ bí ẩn theo dõi, có liên quan đến Triệu Tuệ. Đêm trước ngày khởi hành, Lục Thiếu Du khám phá ra mối liên hệ giữa kẻ áo đen và Triệu Tuệ trong khi Nam thúc cảnh báo về những nguy hiểm sắp tới tại Vân Dương Tông.