Chương cuối cùng cũng đã đến nơi.

Gia Cát Tử Vân thực sự là một nhân tài hiếm có, ngay từ độ tuổi ấy đã trở thành Linh Sư bậc trọng. Có thể nói, tiền đồ của hắn sau này không thể bị hạn chế.

Lữ Chính Cường nói:

"Trước đây Gia Cát trang chủ bàn về chuyện hôn sự của tiểu thư và Gia Cát Tử Vân với chưởng môn, không lẽ chưởng môn cũng có ý định này sao?"

Quách Văn Tinh do dự một chút rồi chậm rãi hỏi.

"Gia Cát Tây Phong có mục đích không nhỏ. Thế nhưng, ta chỉ có một cô con gái, sao có thể đem ra đánh cược? Lữ Chính Cường ta cũng không phải là người như vậy. Gia Cát Tử Vân tuy rằng có thiên phú mạnh mẽ, nhưng cũng không thể so sánh với một người khác. Nếu so sánh với Gia Cát Tử Vân, thiên phú của người đó chắc chắn còn kém hơn một bậc. Về tâm cơ và trí tuệ, Gia Cát Tử Vân có lẽ cũng không bằng."

Lữ Chính Cường khẽ cười nói.

"Ồ? Còn có người như vậy sao? Trong số thanh niên ở trong Cổ Vực dường như cũng không có ai nổi bật. Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông tuy có vài đệ tử trẻ tuổi xuất sắc, nhưng cũng không thể so với Gia Cát Tử Vân."

Vẻ mặt Quách Văn Tinh nghi hoặc, trong lòng suy nghĩ một lát rồi thay đổi sắc mặt nói:

"Chẳng lẽ người mà chưởng môn nói chính là Lục Thiếu Du của Phi Linh môn?"

"Không sai, một vũ giả toàn hệ, Vũ Tướng cửu trọng có thể đánh chết Vũ Sư bậc trọng. Hơn nữa, ở độ tuổi nhỏ mà đã có thể gây khó dễ cho Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Sư Đông Vô Mê Động, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ, toàn những hung nhân đều thuận theo. Muốn làm được chuyện này không phải dễ dàng. Xử lý chuyện của Hắc Sát giáo cũng vô cùng ổn thỏa, so với hắn, Gia Cát Tử Vân chỉ sợ cũng chỉ có thể chạy theo."

Lữ Chính Cường nói.

"Lục Thiếu Du này ta cũng đã từng gặp qua một lần, quả thực là bất phàm."

Quách Văn Tinh thở dài rồi lập tức nói:

"Thế nhưng nếu luận nội tình, Lục Thiếu Du không thể so sánh với Gia Cát Tử Vân. Thực lực Phi Linh môn cũng không kém, nhưng muốn so với Lan Lăng sơn trang thì quả thực giống như một con kiến so với một con voi."

"Lời này tuy rằng không sai. Nhưng Lục Thiếu Du cũng không phải là người bình thường, tuổi trẻ mà đã đạt được thành tựu như vậy, không phải người bình thường có thể dạy dỗ. Theo ta được biết, trên Vân Dương Tông, Lục Thiếu Du là đệ tử của Vũ Ngọc Tiền, Vũ Ngọc Tiền muốn dạy kiểu đệ tử như vậy sợ rằng cũng không có khả năng. Ta sợ phía sau hắn còn có một cường giả khác."

Lữ Chính Cường khẽ nói, ánh mắt biến đổi, nói tiếp:

"Nếu tính thời gian, nhanh thì cũng sắp đến đại điển Vụ Tinh rồi. Cơ duyên trong mỗi lần đại điển Vụ Tinh mở ra đều nhìn thiên phú mà định đoạt. Người có thiên phú tốt nhất thường là người đạt được cơ duyên lớn nhất. Lần này không biết ai sẽ nhận được cơ duyên lớn nhất đây."

Trong Vụ Tinh Hải, lúc này có hơn mười đạo thân ảnh lướt không bay đến. Có người cưỡi yêu thú phi hành bay tới, bay qua vô số hải đảo, lúc này đám người bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về phía trước.

"Đến rồi. Chúng ta đến đại điển Vụ Tinh rồi."

Không biết là ai nói câu này, ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía trước. Nhìn biển cả hùng vĩ trước mắt, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy nhỏ bé.

Phía trước mặt đám người hiện tại là một mảnh biển cả xanh biếc, mây mù dày đặc. Ở đó đột nhiên xuất hiện một hải đảo khổng lồ. Hải đảo này vô cùng to lớn, từ độ cao nhìn lại giống như vô cùng mênh mông, không có điểm cuối. Giống như ở trong vùng hải vực này đột nhiên xuất hiện một lục địa lớn vậy.

Trên hải đảo này có vô số ngọn núi vây quanh, sương mù màu trắng quấn quanh. Ở giữa, nơi mặt đất bằng phẳng có một cung điện sừng sững hiện lên trước mặt mọi người. Đại điện vô cùng to lớn kéo dài tới phía chân trời. Đại điện này thoạt nhìn không nhìn thấy đỉnh, cũng không ước chừng được nó rộng bao nhiêu, đại điện giống như một chòm sao Thương Long ngẩng đầu, khí thế phi phàm.

Trên không trung, lúc này mây mù lượn lờ, tầm nhìn so với hải vực khác đã bị giảm đi không ít. Trên mây mù, đỉnh cung điện khổng lồ bị che lại. Trong bầu trời có thể mơ hồ thấy được trên trời cao có vô số ngôi sao thoáng hiện.

Không gian to lớn mênh mông vô bờ bến, đưa mắt nhìn quanh, cung điện khổng lồ kia đứng sừng sững trong thiên địa khiến cho mọi người như quên mất sự tồn tại của những ngọn núi quanh đó. Giống như trong mắt chỉ có thể nhìn thấy cung điện khổng lồ kia. Một khí tức khổng lồ khác thường đột nhiên khuếch tán ra xung quanh.

Đây là một khí tức thê lương từ viễn cổ. Lúc này dường như đang từ trong đại điện khổng lồ phía xa lan ra, khiến cho sắc mặt mọi người không khỏi nghiêm túc. Dưới khí tức viễn cổ thê lương này khiến cho tim mọi người không khỏi đập nhanh hơn.

"Đây là đại điện Vụ Tinh sao?"

Trong đoàn người lúc này có một nữ tử ngũ quan tinh xảo, đường cong lung linh khẽ nói. Nữ tử này chính là Lữ Tiểu Linh, đám người xung quanh đều là đệ tử Linh Thiên môn, cả đám lúc này đang vô cùng kinh hãi.

"Tiểu thư, chúng ta tới rồi, đây là đại điện Vụ Tinh."

Vương trưởng lão kia lúc này cũng ngẩng đầu nhìn cung điện khổng lồ phía xa. Ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Bằng vào thực lực của nàng, khi đối mặt với cung điện khổng lồ này cũng không khỏi có cảm giác nhỏ bé.

Cung điện này lặng lẽ đứng một chỗ thế nhưng trong lúc vô hình lại giống như một đầu cự long đang nằm đó, khiến cho người ta không dám tới gần.

Lữ Tiểu Linh nhìn cung điện khổng lồ này, lại nhìn đến tầng mây trên đỉnh kia. Cung điện khổng lồ này đứng sừng sững trong Vụ Tinh Hải giống như là trong thiên địa chỉ có đại điện này tồn tại, phảng phất như là đại điện đang ở trong phiến thiên địa này ngàn vạn năm.

Mọi người nhanh chóng cưỡi yêu thú phi hành đi tới. Lúc này đám người càng thêm chấn động về sự khổng lồ của cung điện này.

Cung điện này có hình dáng hơi kỳ lạ, không phải là hình vuông và tròn như thường lệ mà là hình tháp. Có chính cạnh, chín mặt, bức tường khổng lồ như thông thiên kéo dài tới trong tầng mây, bên ngoài mờ mờ có hoa văn.

Lúc này mọi người chỉ ở phía ngoài mà thôi, các đại điện Vụ Tinh còn rất xa, tia sáng tỏa ra lờ mờ càng khiến cho mọi người cảm nhận được khí tức thê lương.

Phía ngoài còn có những gò núi liên miên được những cây đại thụ che trời bao phủ. Những cây đại thụ che trời này ít nhất cao ba bốn mươi trượng, giống như một mảnh rừng rậm từ viễn cổ không có ai đặt chân qua.

"Tiểu thư, chúng ta vào thôi, trong đại điện Vụ Tinh này muốn đi vào cũng không dễ. Phía trước có một đại trận, một khi chúng ta đi vào sẽ tự động bị tách ra. Vận khí tốt có thể tiến vào đại điện Vụ Tinh, vận khí kém một chút sẽ trực tiếp bị nhốt ở bên trong. Đến khi đại điện Vụ Tinh đóng lại thì mới bị trục xuất ra ngoài."

Trong đám người Linh Thiên môn, lão giả Vũ Sư cửu trọng mặc trường sam nói với Lữ Tiểu Linh.

Sưu Sưu.

Lúc này, trong không trung phía sau đột nhiên có không ít thân ảnh tiến tới. Mọi người đáp xuống đất, tất cả đều há hốc mồm nhìn vào cung điện khổng lồ phía trước. Khí tức thê lương mãi mãi trường tồn kia khiến cho mọi người bị áp chế.

Tóm tắt chương này:

Chương cuối cùng dẫn dắt người đọc vào không gian hùng vĩ của đại điện Vụ Tinh, nơi các nhân vật như Gia Cát Tử Vân và Lục Thiếu Du bàn luận về thiên phú và vị thế của từng người trong thế giới võ học. Gia Cát Tử Vân được ca ngợi vì tài năng hiếm có, trong khi Lục Thiếu Du lại là một đối thủ đáng gờm với khả năng phi phàm. Cuộc hội tụ tại đại điện Vụ Tinh hứa hẹn nhiều cơ duyên đặc biệt cho những người có tài năng vượt trội, khiến mọi người không khỏi cảm thấy hồi hộp trước sự xuất hiện của một phép thuật cổ xưa cùng với bầu không khí nặng nề xung quanh.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, cuộc chiến giữa Bạch Linh và Thiên Độc Yêu Long bước vào giai đoạn quyết định. Bạch Linh thể hiện sức mạnh vượt trội, khiến Yêu Long phải rút lui. Lục Thiếu Du cùng Tiểu Long và Lục Tâm Đồng đang chạy trốn khỏi đàn yêu thú lục giai, đối mặt với áp lực lớn. Ngoài ra, bên ngoài Vụ Tinh Hải, trưởng môn Lữ Chính Cường và trưởng lão Quách Văn Tinh thảo luận về khả năng của đệ tử trong việc nhận cơ duyên tại đại điện Vụ Tinh, nhấn mạnh tầm quan trọng của thiên phú trong cuộc cạnh tranh này.