Cái sân rộng này ước chừng hai vạn thước. Trên sân không có một vật gì, mọi thứ được tạo thành từ đá phiến, đồng nhất như đúc. Hình dáng hoàn toàn không có chút khác biệt nào. Đá phiến màu xanh mang theo một chút xám trắng, tỏa ra cảm giác tang thương.

Trên sân, Lữ Tiểu Linh nhìn thấy phía trước dường như có mấy đạo thân ảnh, linh lực trên người tỏa ra, những thân ảnh xinh đẹp lập tức bắn về phía trước. Khi thân ảnh của Lữ Tiểu Linh dừng lại, nàng chăm chú nhìn vào phía trước, không khỏi hít sâu một hơi.

Phù.

Sau khi hít sâu, trong lòng Lữ Tiểu Linh không khỏi cảm thấy áp lực. Lúc này trước mắt nàng chính là đại điện khổng lồ kia. Đây là lần đầu tiên Lữ Tiểu Linh nhìn thẳng vào đại điện này, một cấu trúc có chín cạnh, mỗi mặt có một bức tường chừng sáu nghìn trượng, trên đó hiện lên những bí văn kỳ lạ.

Đại điện đột ngột từ mặt đất hiện lên, khí thế không thể dùng hai từ nguy nga để hình dung nữa. Cao thẳng tớn tới trời, giống như chỉ có những ngôi sao mới có thể so độ cao được với nó. Cái tháp lớn đứng sừng sững trong thiên địa, giống như chống đỡ trời cao vậy.

- Tiểu Linh tiểu thư, không nghĩ tốc độ của nàng cũng không chậm, chúng ta thật sự có duyên.

Thanh âm của Gia Cát Tử Vân truyền đến, lúc này trên sân rộng tổng cộng có ba người, mà Gia Cát Tử Vân chính là một trong số đó.

- Ngươi cũng vậy.

Lữ Tiểu Linh nói một tiếng. Nếu không phải vì quan hệ của Linh Thiên Môn và Lan Lăng Sơn Trang, nàng sẽ không thèm để ý tới Gia Cát Tử Vân này. Ánh mắt nhẹ đảo qua hai người còn lại, Lữ Tiểu Linh không khỏi nhíu mày. Hai người này nàng cũng biết. Một người là đệ tử của Hóa Vũ Tông, một người là đệ tử của Hắc Sát Giáo, đều là kẻ có thiên phú rất mạnh.

- Tiểu Linh tiểu thư, hiện tại chúng ta có bốn người, còn thiếu sáu người, chờ sau khi đủ mười người mới có thể mở ra. Nói không chừng còn phải chờ mấy ngày nữa, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.

Gia Cát Tử Vân dường như không để ý đến sự lạnh lùng của Lữ Tiểu Linh, vẫn vô cùng lấy lòng.

- Không cần ngươi nhọc lòng.

Lữ Tiểu Linh không nhịn được mà nói.

- Vậy thì Tiểu Linh tiểu thư tự tiện vậy, ta đứng cùng Tiểu Linh tiểu thư là được rồi. Được bầu bạn với mỹ nữ giống như tiểu thư, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn một chút.

Lữ Tiểu Linh cũng không để ý đến Gia Cát Tử Vân nữa, ánh mắt nàng nhìn về đại điện, trong lòng không ngừng chấn động. Đại điện yên tĩnh sừng sững đứng đó giống như một đầu thiên thú khổng lồ, có một cổ khí tức chấn động nhân tâm lan tràn.

Đối với việc mình tới sân rộng này, Lữ Tiểu Linh thậm chí còn không biết mình vào bằng cách nào, hoàn toàn là hồ đồ đi tới đây. Nàng cũng nghe phụ thân nói qua, tới sân động là coi như có thể tiến vào đại điện trước mắt, tương đương với việc thu được một phần cơ duyên. Chờ sau khi trên sân rộng xuất hiện đủ mười người là lúc đại điện sẽ mở ra. Đến lúc đó mọi người mới có thể tiến vào tìm cơ duyên.

Sưu.

Lúc này có một đạo thân ảnh hạ xuống sân rộng, ánh mắt vô cùng chấn động nhìn vào đại điện. Người này xuất hiện khiến Lữ Tiểu Linh cùng với đám người Gia Cát Tử Vân không khỏi nhìn kỹ.

Người tới chính là một thanh niên tóc dài, mặc một bộ hoa phục, vô cùng tuấn tú, ánh mắt sáng sủa cũng mang theo cảm giác xa cách ngàn dặm.

Nhìn người này, Lữ Tiểu Linh không khỏi nhíu mày. Ba người Gia Cát Tử Vân cũng vậy, người này bốn người bọn họ dường như đều không nhận ra.

Mà lúc này nếu như Lục Thiếu Du có mặt ở đây nhất định sẽ không khó nhận ra, người này chính là Lăng Thanh, thích nữ giả trang nam.

Sưu sưu.

Lúc này lại có một đạo thân ảnh hạ xuống, cũng là một thanh niên, tuổi chừng hai lăm hai mươi sáu, vẻ mặt có chút âm lệ, người này nhìn về phía năm người rồi lập tức đứng sang một bên.

Người này cũng coi như là người quen của Lục Thiếu Du, chính là thiếu tông chủ Tùng Bách Đào của Thiên Quỷ Tông. Lúc này Tùng Bách Đào nhìn vào năm người, ánh mắt khẽ biến đổi, cũng không dám trêu chọc, dù sao mấy người ở đây đều có thực lực không kém.

Sau khi nhìn nhau một lát, chỉ có ánh mắt Lăng Thanh lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn năm người khác một cái rồi thôi.

Sáu người lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức, cùng đợi đại điện Vụ Tinh mở ra.

Trong thủy vực, lúc này vẻ mặt Lục Thiếu Du khẽ thả lỏng một chút, nhìn mấy đầu yêu thú không dám tới gần không khỏi suy nghĩ một chút. Lục Thiếu Du lập tức nghĩ tới có lẽ bởi vì thủy vực quỷ dị này mới khiến cho đám yêu thú không dám tới gần.

- Các ngươi chạy không thoát đâu, lưu lại nhân loại tiên thiên độc thể cho ta. Những người khác có thể đi. Thế nào?

Thiên Độc Yêu Long dùng đôi mắt như đèn lồng nhìn về phía Lục Thiếu Du rồi nói.

- Thiên Độc Yêu Long, có bản sự thì tới đây, chỉ sợ ngươi không có bản sự này.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Thiên Độc Yêu Long nói.

- Tiểu tử nhân loại, ngươi có tin ta nuốt sống ngươi không?

Thiên Độc Yêu Long nhìn Lục Thiếu Du, tức thì rít lên một tiếng.

Lục Thiếu Du nở nụ cười yếu ớt, xem ra Thiên Độc Yêu Long thực sự không dám tới gần, bằng không chỉ sợ đã sớm xuất thủ với bọn hắn.

- Bạch Linh, chúng ta đi vào.

Lục Thiếu Du do dự một chút rồi nói với Bạch Linh. Trong hải vực quỷ dị này Thiên Độc Yêu Long không dám tới gần, những yêu thú khác cũng không dám tới gần thì hắn mới có cơ hội thoát thân. Bằng không vẫn bị Thiên Độc Yêu Long như âm hồn không tan đuổi theo. Khi đó đừng nói là thoát thân, còn không đi vào được đại điện Vụ Tinh nữa. Nếu như vượt quá thời gian, vậy thì tổn thất của hắn sẽ vô cùng lớn.

- Nơi này có chút quỷ dị.

Ánh mắt Bạch Linh nhìn hải vực quỷ dị phía sau, lúc này nàng cũng cảm giác được một chút nguy hiểm.

- Không có biện pháp, đành phải đánh bạc một lần.

Lục Thiếu Du cắn răng nói. Thiên Độc Yêu Long không dám tới gần nơi này, không có nguy hiểm là chuyện không có khả năng. Thế nhưng lúc này chạy tới đại điện Vụ Tinh thì cũng đã chậm rồi. Nếu không thân qua thật sẽ không kịp. Vì vậy Lục Thiếu Du chỉ có thể cắn răng tiến vào hải vực quỷ dị này mà thôi.

- Được rồi, chúng ta vào xem thử vận khí tới đâu.

Bạch Linh nói.

- Thiên Độc Yêu Long, chúng ta đi trước. Ngươi có bản lĩnh thì đuổi theo.

Lục Thiếu Du nói với Thiên Độc Yêu Long xong lập tức thân thể Tiểu Long trong nháy mắt bắn về phía trước.

- Hỗn đản, các ngươi chết chắc rồi.

Nhìn thấy đám người Lục Thiếu Du tiến vào trong hải vực phía trước, Thiên Độc Yêu Long khẽ rít lên một tiếng khiến cho sóng biển cuồn cuộn, thế nhưng nó cũng không dám đi vào.

- Yêu vương, bọn họ tiến vào cấm địa rồi, làm sao bây giờ?

Nhìn thấy đám người Lục Thiếu Du tiến vào cấm địa, một đầu yêu thú lục giai bên người Thiên Độc Yêu Long hỏi.

- Tiến vào cấm địa bất luận kẻ nào và yêu thú đều sẽ phải chết. Bọn chúng chết chắc rồi, chỉ đáng tiếc nhân loại có tiên thiên độc thể kia, chết tiệt. Ngao.

Thiên Độc Yêu Long cả giận rít lên một tiếng. Thế nhưng cũng không thể tránh được, nó không dám tiến vào trong này.

Tóm tắt chương này:

Trong một không gian rộng lớn, Lữ Tiểu Linh cùng các nhân vật khác đang chờ đợi để tiến vào đại điện khổng lồ, nơi được coi là nguồn cơ duyên quý giá. Khi bốn người đầu tiên tập hợp, thế lực từ các môn phái và dòng dõi được hiển hiện, gia tăng sức hút của tình huống. Trong khi đó, Lục Thiếu Du và Bạch Linh quyết định tiến vào hải vực bí ẩn, mặc cho nguy hiểm rình rập từ Thiên Độc Yêu Long. Sự hồi hộp và căng thẳng hiện hữu khi tất cả đều chờ đợi số phận của mình trong một nơi đầy rẫy hiểm nguy.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Tiểu Linh cùng với nhóm người Lan Lăng sơn trang nhanh chóng tiến vào rừng rậm, nơi không gian trở nên u ám và kỳ dị. Mọi người gặp khó khăn trong việc trốn chạy khỏi các yêu thú, đặc biệt là Thiên Độc Yêu Long. Đồng thời, Lục Thiếu Du và Bạch Linh chuẩn bị ứng phó với tình huống khẩn cấp tại thủy vực. Cuối cùng, Lữ Tiểu Linh phát hiện một đường đi bằng đá cổ kính dẫn đến một sân rộng, gợi mở cho các cuộc phiêu lưu mới.