- Độc Long huynh, ngươi vừa mới đột phá thành công cấp bậc thất giai, giờ đây có thể xem như một vị vua trong Vụ Tinh Hải này, muôn vàn yêu thú đều nghe theo hiệu lệnh của ngươi. Ngươi thật sự cam lòng tự vẫn ư? Nếu vậy, thật là không đáng chút nào. Để có thể đạt tới thất giai, chắc chắn ngươi đã phải trải qua không ít khó khăn rồi.
Lục Thiểu Du nhìn vào đôi mắt khổng lồ của Thiên Độc Yêu Long và nói.
- Là các ngươi ép ta đến bước này.
Thiên Độc Yêu Long nhìn Lục Thiểu Du, giọng điệu của hắn đã hòa nhã hơn đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc, dường như không thể hiểu được phản ứng của con người đang đứng trước mặt.
- Độc Long huynh, làm sao chúng ta có thể ép buộc ngươi được? Rõ ràng lúc đầu chính ngươi là người không chịu buông tha cho chúng ta.
Lục Thiểu Du đáp lại.
Ánh mắt của Thiên Độc Yêu Long trở nên ngớ ra, không còn lời nào để nói, vì thực sự ban đầu hắn là người đuổi giết những con người và yêu thú này.
- Vả lại, hiện tại ta chỉ muốn mượn một thùng máu của ngươi mà thôi. Vừa rồi số máu chảy ra chắc cũng phải mười thùng. Chẳng lẽ vì một vài thùng máu như vậy, một việc không gây hại gì cho ngươi, mà ngươi lại muốn mất mạng sao? Đây không phải là một quyết định khôn ngoan.
Lục Thiểu Du nói tiếp.
- Máu của long tộc chúng ta là niềm tự hào của ta, sao có thể dễ dàng cho kẻ khác?
Thiên Độc Yêu Long đáp, nhưng rõ ràng là ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Ta hiểu rõ rằng máu của long tộc cực kỳ quý giá, Độc Long huynh, nhưng việc cho ta một thùng máu cũng không ảnh hưởng đến cục diện lớn. Ngươi thật sự muốn mất mạng hay sao? Hãy cân nhắc một chút, cho dù ngươi có tự bạo cũng chỉ cần ta ở hải vực này tinh luyện máu của ngươi thôi, chỉ hơi rắc rối một chút mà thôi. Ngươi tự chọn lựa đi.
Giọng điệu của Lục Thiểu Du bắt đầu trở nên trầm trọng, ánh mắt lạnh lẽo thoáng qua Thiên Độc Yêu Long.
Thân thể của Thiên Độc Yêu Long xoay tròn trên đảo san hô giờ chỉ còn lại đống phế tích, bắt đầu cảm thấy do dự. Đổi lại mạng sống vì một thùng máu thật không đáng chút nào.
- Được rồi, ta có thể cho ngươi một thùng máu.
Thiên Độc Yêu Long cuối cùng đã nhượng bộ, hắn chọn mất máu thay vì đánh đổi mạng sống.
Ngay khi nghe thấy Thiên Độc Yêu Long đồng ý, hình ảnh xinh đẹp của Bạch Linh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lục Thiểu Du.
- Lão đại, tha cho con trùng nhỏ này như vậy thì quá dễ dàng cho nó rồi.
Tiểu Long nhớ lại mối thù bị đuổi giết, lúc này vẫn còn tức giận.
- Nhóc con, ngươi hãy cho ta biết, vì sao ngươi lại có khí tức của Linh Hoàng.
Thiên Độc Yêu Long nhìn Tiểu Long, không hề tức giận với những lời nói của cậu bé mà ngược lại, còn tỏ ra nghi hoặc.
- Ta là Linh thú, đương nhiên có khí tức của Linh Hoàng.
Tiểu Long đáp.
- Nhưng trên người ngươi lại còn có khí tức của Yêu Hoàng, chẳng lẽ ngươi là…
Thiên Độc Yêu Long như đã đoán ra điều gì đó, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Hừ, thì đã sao.
Tiểu Long như đã thừa nhận, đôi mắt mở to nhưng vẻ mặt lại có chút hoang mang, như đang nghĩ ngợi gì đó.
- Hóa ra ngươi cũng giống như ta, ta sẽ không tranh cãi với ngươi. Ngươi ra ngoài sẽ bị tộc của ngươi đuổi giết, hay là ngươi cứ ở lại trong Vụ Tinh Hải, ta sẽ tặng vị trí Yêu Vương cho ngươi có được không?
Thiên Độc Yêu Long nhìn Tiểu Long nói.
Những lời của Thiên Độc Yêu Long làm Lục Thiểu Du ngạc nhiên, không ngờ rằng hắn lại hào phóng đến vậy, sẵn sàng tặng lại vị trí Yêu Vương cho người khác.
- Hừ, ngươi đừng mơ.
Tiểu Long nhếch môi, nói:
- Rõ ràng là ngươi không dám ra ngoài, nhưng ta thì không sợ, sớm muộn ta cũng sẽ trở về.
- Thực lực trong tộc quá mạnh, ngươi không phải là đối thủ đâu, ngươi vẫn còn quá yếu.
Thiên Độc Yêu Long đáp lại Tiểu Long.
- Một ngày nào đó ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, ta sẽ không trốn tránh ở đây, đúng là không có chút tiền đồ nào.
Tiểu Long tức giận nhìn Thiên Độc Yêu Long và nói.
- Ai nói? Ta cũng muốn trở về, nhưng trong tộc sẽ không tha cho chúng ta, việc trở về căn bản là vô dụng, chỉ nhận lấy nhục nhã mà thôi.
Thiên Độc Yêu Long trầm giọng nói, vẻ mặt có phần uể oải, dường như đang nghĩ về những điều không muốn nhớ lại.
- Ngươi chính là thiếu can đảm, thật sự uổng cho ngươi là một thành viên của long tộc.
Tiểu Long ngẩng cao đầu nói.
- Ai bảo ta không có can đảm chứ, thực ra ta muốn ra ngoài nhưng giờ không thể. Ta đã đột phá thành công thất giai, nhưng cho dù có ngọc giản thông qua của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo cũng không có tác dụng, yêu thú thất giai không thể ra vào trong Vụ Tinh Hải được.
Thiên Độc Yêu Long giải thích.
- Nếu ngươi thật sự muốn ra ngoài, có thể cầu xin lão đại của ta, hắn chắc chắn có cách đưa ngươi ra ngoài.
Tiểu Long gợi ý.
Ánh mắt của Thiên Độc Yêu Long liền chuyển hướng sang Lục Thiểu Du, rồi lại nhìn Bạch Linh. Nếu yêu thú thất giai của đối phương có thể vào đây, thì chắc chắn họ cũng có cách để ra ngoài. Sau khi do dự một chút, hắn nói:
- Ta không muốn ra ngoài, ta ở đây vẫn tốt hơn, ra ngoài làm gì chứ?
Nghe cuộc đối thoại giữa Thiên Độc Yêu Long và Tiểu Long, ánh mắt của Lục Thiểu Du bỗng nhiên thay đổi. Dường như Thiên Độc Yêu Long đã biết rõ thân phận của Tiểu Long, và Tiểu Long sau lần đột phá này đã có được không ít thông tin về xuất thân của mình.
Lục Thiểu Du chợt mỉm cười và nói:
- Độc Long huynh, hiện giờ ngươi đã là thất giai rồi, thực lực của ngươi chắc chắn là mạnh nhất trong Vụ Tinh Hải này đúng không?
- Đương nhiên! Trước đây còn có vài kẻ có thực lực gần bằng ta, nhưng họ hợp sức lại thì ta không thể làm gì được. Nhưng bây giờ họ không phải là đối thủ của ta nữa.
Thiên Độc Yêu Long tự hào đáp, nhưng khi nghĩ tới những vết thương chồng chất trên người, cảm giác tự hào đó lập tức tan biến.
- Đúng vậy, thực lực của ngươi giờ đã là mạnh nhất ở nơi này. Ngươi ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa? Chi bằng theo ta ra ngoài đi, bên ngoài rộng lớn hơn nhiều, cũng sôi động hơn ở đây. Với thực lực của ngươi bây giờ, hoàn toàn đủ để tạo dựng danh tiếng bên ngoài. Cần gì phải ở lại Vụ Tinh Hải này làm gì?
Lục Thiểu Du đề nghị.
- Chuyện này…
Thiên Độc Yêu Long liếc nhìn Lục Thiểu Du, dường như có chút hứng thú, nhưng ánh mắt nhanh chóng loé lên, nói:
- Trên thế giới này có rất nhiều cường giả nhân loại, ta không muốn ra ngoài, thôi đi, ta ở trong này cũng được rồi.
- Thiên Độc Yêu Long, để ta bàn điều kiện với ngươi.
Trong chương truyện, Lục Thiểu Du thuyết phục Thiên Độc Yêu Long, một yêu thú vừa gia nhập cấp bậc thất giai, không nên tự sát vì một thùng máu. Qua cuộc đối thoại, Thiên Độc Yêu Long thể hiện sự do dự và cuối cùng đồng ý cho máu để giữ mạng sống. Tiểu Long tham gia vào cuộc trò chuyện, mình là Linh thú nhưng cũng có khí tức của Yêu Hoàng, làm gợi ý về vận mệnh của hắn. Lục Thiểu Du đề nghị Thiên Độc Yêu Long ra ngoài để tìm kiếm danh tiếng, nhưng hắn vẫn do dự và ngần ngại trước thế giới bên ngoài.
thất giaimáu long tộclòng dũng cảmDanh tiếngthông tinbáo thù