Chiến tranh bắt đầu.

- Khu vực của Thanh Phong môn chúng ta sao có khả năng nhầm lẫn. Rõ ràng là bọn họ đã giết đệ tử của Thanh Phong môn, xâm chiếm lãnh địa của chúng ta!

Phụng Tiên Hành nghiến răng tức giận nói.

- Hóa Vũ tông đã nói đây chính là địa bàn của Quỷ Vũ Tông chúng ta thì đương nhiên chính là địa bàn của Hóa Vũ Tông. Giết đệ tử Thanh Phong môn thì có nghĩa lý gì chứ? Chỉ có thể trách Thanh Phong môn các ngươi quá bất tài.

Trong Quỷ Vũ Tông, lúc này có một trưởng lão lớn tuổi phẫn nộ lên tiếng.

- Người của Thanh Phong môn vô dụng, giết thêm mấy người thì có làm sao đâu?

- Nếu như lần sau gặp được người của Thanh Phong môn, ta sẽ giết một người rồi tính sau.

- Lan Lăng sơn trang thì có đáng gì? Chúng ta có Hóa Vũ tông làm chỗ dựa cũng chẳng sợ Lan Lăng sơn trang. Lần trước ta còn nghe một vị trưởng lão của Hóa Vũ tông nói, Lan Lăng sơn trang như một con rệp, sớm muộn gì cũng bị Hóa Vũ tông diệt.

- Thanh Phong môn tìm đến Lan Lăng sơn trang để làm cái gì, liệu bọn họ có nghĩ có thể đoạt lại được địa bàn không? Có Hóa Vũ tông ở đây, ngay cả cái rệp Lan Lăng sơn trang cũng không dám hó hé. Haha.

Tiếng cười vọng lên, tất cả đều nhắm vào đám người Lan Lăng sơn trang, khiến họ vô cùng tức giận. Dù rằng một số người nhận ra rằng đây có vẻ như là một sự khiêu khích, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được sự tức giận. Lan Lăng sơn trang đâu cần phải sợ Hóa Vũ tông. Nếu không phản bác lại thì e rằng sau này sẽ có nhiều người tin rằng Lan Lăng sơn trang không dám chạm trán Hóa Vũ tông.

- Hừm, Lan Lăng sơn trang cũng không sợ Hóa Vũ tông.

Trong Lan Lăng sơn trang, có người chẳng thể ngồi yên mà đã quát lên.

- Lẽ nào Hóa Vũ tông sợ các ngươi ở Lan Lăng sơn trang sao?

Nghe thấy tiếng quát này, khuôn mặt đám người Phi Lan, Gia Cát Tử Vân, Hà Dược Đông lập tức trầm xuống. Lục Thiếu Du cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Bạch Linh.

Bạch Linh hiểu ý, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe, một đạo thủ ấn lặng lẽ được kết.

Ầm ầm.

Bên trong sơn cốc đột nhiên có một tiếng nổ vang lên, toàn bộ sơn cốc đều rung động.

- Cấm chế bên trong đã có dấu hiệu buông lỏng, bảo vật sắp xuất thế.

Hoa Mãn Lâu quát lớn, thanh âm đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

Vừa nghe thấy hai chữ "bảo vật", không ít người đang khắc khổ lúc này càng thêm đỏ mặt tía tai, hai mắt nóng bỏng nhìn vào trong sơn cốc. Ngay cả ánh mắt của đám người Hà Dược Đông, Phi Lan, Gia Cát Tử Vân lúc này cũng có biến hóa. Rõ ràng hai chữ "bảo vật" này đối với bọn họ cũng có sức hấp dẫn lớn.

- Đi, chúng ta vào trong tìm bảo vật.

Trong Quỷ Vũ Tông, không biết là ai nói một câu, lập tức có không ít đệ tử đi vào trong sơn cốc.

- Hà trưởng lão, chúng ta cũng đi vào đó xem sao.

Được Lục Thiếu Du truyền âm, Đới Trường An nhanh chóng nói với Hà Dược Đông.

- Cũng tốt, chúng ta đi nhìn xem.

Lúc này Hà Dược Đông cũng không cưỡng lại, có bảo vật xuất thế, hắn cũng không thể kiềm chế mà muốn vào xem một phen.

- Các đệ tử nghe lệnh, ngăn cản đám người Lan Lăng sơn trang, Tầm Vũ động, Huyền Nguyên cốc tiến vào. Tới một người giết một người.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng quát lớn.

Ầm ầm.

Trong sơn cốc lúc này lại có tiếng nổ vang lên, toàn bộ sơn cốc đều rung động.

- Tiến vào, có bảo vật xuất thế cũng không để cho Quỷ Vũ Tông độc chiếm.

Trong đám người vây xem phía xa lúc này có không ít người không biết từ đâu chạy đến, nhanh chóng lao vào trong sơn cốc.

- Nhanh ngăn bọn họ lại.

Đệ tử Quỷ Vũ Tông nhanh chóng ngăn cản, thế nhưng lúc này vẫn có người kịp lao vào trong sơn cốc.

- Chúng ta tiến vào.

Đám người Chúc Thiên Sơn, Mao Xương Nguyên bên cạnh lúc này đã không nhẫn nại nổi nữa. Cấm chế này dường như sắp mở ra, nếu như tiến vào muộn một chút thì bảo vật cũng không tới phiên bọn họ.

Sưu sưu.

Mao Xương Nguyên, Chúc Thiên Sơn lập tức phóng về phía sơn cốc.

- Nhanh ngăn bọn họ lại.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng hét lớn, nhưng lúc này người có thể ngăn cản cường giả Vũ Suất cũng không có mấy người. Mà đám người Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc lớn tiếng hô hào cũng không có ý định ngăn cản, tùy ý để đám người Mao Xương Nguyên và Chúc Thiên Sơn tiến vào trong sơn cốc.

Hai người này tiến vào, đám người Gia Cát Tử Vân, Phi Lan cũng không còn nhẫn nại được nữa mà biến sắc. Cấm chế này dường như sắp mở ra. Vạn nhất bên trong có bảo vật bất phàm gì xuất thế rơi vào tay người khác thì bọn họ thiệt thòi lớn. Hơn nữa hiện tại Hóa Vũ tông đã vào rồi, nếu Lan Lăng sơn trang không vào thì sẽ có người cho rằng Lan Lăng sơn trang sợ Hóa Vũ tông nên mới không dám đi vào.

- Hừ, đây chính là địa bàn của Thanh Phong môn ta, có bảo vật thì cũng là của ta.

Sắc mặt Phụng Tiên Hành trầm xuống, vừa nghe thấy tiếng cấm chế rung động, thân thể lập tức lao vào trong sơn cốc.

- Phi trưởng lão, chúng ta đi.

Sắc mặt Gia Cát Tử Vân cũng trầm xuống, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía sơn cốc. Mấy cường giả Vũ Suất của Lan Lăng sơn trang phía sau cũng trực tiếp đi vào.

- Ngăn cản bọn họ, nhanh ngăn cản bọn họ.

Đám người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, Hoàng Phủ Kỳ Tùng lúc này hét lớn, thế nhưng cũng không có ý định ngăn cản đám người Gia Cát Tử Vân, Phi Lan.

Sưu sưu.

Xung quanh, mấy cường giả Vũ Suất tán tu nhìn thấy cảnh hỗn loạn lúc này cũng không còn kiên nhẫn nữa, thân thể giống như một đạo lưu quang chạy vào trong sơn cốc. Về phần mấy cường giả Vũ Suất và Tất Phương Sơn của Thiên Tinh Tông cũng trực tiếp xông vào trong sơn cốc.

Đối với đám cường giả Vũ Suất, đệ tử Phi Linh môn Quỷ Vũ Tông chỉ hét lớn một tiếng, cơ bản không có ai ngăn cản. Thế nhưng lúc này phàm là kẻ dưới Vũ Tướng, mặc kệ là người của Lan Lăng sơn trang hay là Hóa Vũ tông, Tầm Vũ động, Bảo Đài môn, Huyền Nguyên cốc, Thiên Tinh tông, Nam Hải môn không có một ai không bị đám người Hoa Mãn Lâu, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Hoa Mãn Ngọc, Lý Trì Chính, còn có hộ pháp Phi Linh môn, hộ pháp Quỷ Vũ Tông, năm trăm đệ tử tinh anh của Phi Linh môn ngăn cản bên ngoài sơn cốc.

Lẫn trong biển người, Lục Thiếu Du ném cho đám người Hoa Mãn Lâu một ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó lập tức cùng với Bạch Linh, Thiên Độc Yêu Long và Tiểu Long đi vào trong sơn cốc.

- Giết. Đừng để cho đám người Lan Lăng sơn trang, Tầm Vũ động, Huyền Nguyên cốc tiến vào trong sơn cốc.

Thân ảnh Lục Thiếu Du biến mất ở trước cửa cốc, đám người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, Hoàng Phủ Kỳ Tùng nhìn nhau rồi thân ảnh lập tức lao thẳng tới đám đệ tử Lan Lăng sơn trang, Tầm Vũ động cùng với Huyền Nguyên cốc.

Đệ tử bình thường của Phi Linh môn lúc này tự động lui ra bên ngoài, tạo thành một vòng vây cực lớn. Người có thể gia nhập chiến trường bên trong đều là trưởng lão, hộ pháp có tu vi Vũ Tướng.

Phanh phanh.

Trong đoàn người lúc này đã bắt đầu vang lên thanh âm bạo liệt. Ba Vũ Suất một Linh Suất như Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu, Lý Trì Chính lúc này đã bắt đầu công kích.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong bối cảnh căng thẳng giữa các môn phái khi Quỷ Vũ Tông xâm chiếm lãnh địa của Thanh Phong môn. Các nhân vật như Phụng Tiên Hành và trưởng lão Quỷ Vũ Tông đều thể hiện sự tức giận và khinh bỉ đối phương. Nghe tin có bảo vật xuất hiện, các phái đổ xô về sơn cốc, tạo ra cảnh hỗn loạn khi nhiều người vào tranh giành. Kẻ mạnh chiếm ưu thế trong cuộc chiến quyết liệt này, khiến tình hình càng thêm phức tạp.

Tóm tắt chương trước:

Trong tình trạng hỗn loạn, nhiều người từ Tầm Vũ Động và Quỷ Vũ Tông bị thương vì sức mạnh khủng khiếp của trận chiến. Lục Thiếu Du và Phụng Tiên Hành phải đối mặt với sự oán hận của đám đông xung quanh. Hà Dược Đông từ Hóa Vũ Tông xuất hiện cùng đồng bọn, gây thêm căng thẳng giữa các thế lực. Đới Trường An lo lắng về cấm chế chưa mở, trong khi các bên đang tranh cãi về quyền lãnh thổ. Tình hình trở nên phức tạp hơn với những lời chỉ trích bay đi bay lại giữa các trưởng lão.