Chương 3387: Phải rộng lượng?

Trước cổng chính Thiết Cốt Thành, cánh cổng kim loại đồ sộ mở toang, Kỵ Sĩ Heo Rừng nối tiếp nhau rời thành từ cổng chính và bốn cổng phụ hai bên.

Mục tiêu tấn công sáng nay là “Tự Do Thành” của Tháp Canh. Thiết Cốt Thành và Tự Do Thành cách nhau không xa, không cần mang theo Pháo Đài Thái Dương, cứ để nó ở cạnh Thiết Cốt Thành, tiếp tục chuyển hóa công dân Thái Dương là được.

Tối qua, sau cuộc đàm phán giữa Tô HiểuHách Khang Địch Uy, hắn đã dùng 10 vạn binh sĩ Quyến Tộc đổi lấy 70 vạn người đầu heo. Đợt người đầu heo này được vận chuyển liên tục từ “Tự Do Thành” đến trong đêm.

Số lượng người đầu heo trong lãnh thổ Quyến Tộc là một con số khó thống kê. Con số chính thức là không quá 6 triệu người, nhưng trên thực tế, số lượng người đầu heo trong lãnh thổ Quyến Tộc rất có thể đã đạt tỉ lệ 1:1 với Quyến Tộc.

Vì sao lại như vậy? Bởi vì Quyến Tộc lười biếng một cách đồng loạt, tính ra thì Quyến Tộc đã bóc lột người đầu heo theo cách này ít nhất hai trăm năm rồi.

Cho đến nay, trong văn hóa của Quyến Tộc đã hình thành một lối sống: bất cứ người Quyến Tộc nào làm công việc chân tay đều bị người khác khinh bỉ, coi thường, thậm chí là bắt nạt.

Cũng dễ hiểu vì sao Quyến Tộc lại như vậy, tất cả bọn họ, từ khi sinh ra, ấn tượng về lao động chân tay đều gắn liền với người đầu heo. Những người Quyến Tộc khi còn nhỏ đã có ấn tượng này, chỉ có người đầu heo mới làm công việc chân tay.

Điều này đã gây ra sự thiếu hụt lao động ở Quyến Tộc. Khi đó, các lãnh đạo cấp cao của Quyến Tộc có hai lựa chọn: Một là hướng dẫn dư luận, thông qua báo chí, truyền thông, giáo dục, v.v., để sửa chữa quan niệm sai lầm này, nhưng nhược điểm là sẽ gặp phải sự phản ứng của người dân.

Cách thứ hai là nới lỏng kiểm soát đối với việc kinh doanh người đầu heo, ban hành phê duyệt cho phép người đầu heo có thể làm việc trong nhiều ngành nghề.

Nhược điểm của cách này là số lượng người đầu heo sẽ tăng trưởng bùng nổ do cung cầu.

Với tầm nhìn xa trông rộng của các lãnh đạo cấp cao Quyến Tộc thời bấy giờ, họ đã chuẩn bị giải quyết vấn đề này bằng cách đầu tiên, kiểm soát sự bùng nổ số lượng người đầu heo, để tránh bị chủng tộc này lật đổ.

Thế nhưng, vào thời điểm đó, cuộc chiến với nhân tộc đang diễn ra ác liệt, chiến tranh cộng với sự thiếu hụt năng lực sản xuất đã khiến cảm xúc của người dân Quyến Tộc như một thùng thuốc nổ.

Bất đắc dĩ, các lãnh đạo cấp cao Quyến Tộc khi ấy mới chọn cách sửa đổi luật pháp, cũng như ban hành nhiều phê duyệt.

Từ đó đến nay, hạnh phúc của mấy đời thường dân Quyến Tộc cao đến mức khó tin, nhưng mọi thứ đều có nhân quả.

Hậu quả tệ hại đã gieo mầm vào thời điểm đó, giờ đây đã bộc lộ một điểm cực kỳ nguy hiểm: số lượng người đầu heo trong lãnh thổ Quyến Tộc quá nhiều. Hiện tại, những người đầu heo này có vẻ không thay đổi, nhưng một khi chúng đến Pháo Đài Thái Dương, chúng có thể trở thành chiến binh với cái giá chỉ bằng một phần mười tỷ lệ tử vong.

Từ lần giao tranh đầu tiên với Pháo Đài Thái Dương, Hách Khang Địch Uy đã ra một mệnh lệnh: lập tức xử tử tất cả người đầu heo trong lãnh thổ.

Vào thời điểm đó, Pháo Đài Thái Dương chỉ thể hiện khả năng đối đầu với phe Quyến Tộc, nhưng không thể xâm nhập lãnh thổ Quyến Tộc, chỉ có thể phòng thủ bị động.

Lựa chọn của Hách Khang Địch Uy vừa tàn nhẫn vừa đúng đắn, nhưng phê duyệt vừa ban hành đã vấp phải phản ứng gay gắt. Khi ấy, Hách Khang Địch Uy vẫn chưa phải là thủ lĩnh tối cao của phe Quyến Tộc, mà là một trong bốn người nắm quyền, và bị Minh Chủ Thác Nhân đè đầu.

Khi Hách Khang Địch Uy và những người khác bị ám sát, Thác Nhân chết, Hách Khang Địch Uy thành công lên ngôi, trở thành lãnh tụ đúng nghĩa. Khi đó, ông ta lại ban hành phê duyệt, lập tức xử tử tất cả người đầu heo trong lãnh thổ, phong tỏa “Nhà máy Sinh Mệnh”.

Lần này, Hách Khang Địch Uy lại thất bại, ông ta bại dưới tay hơn chục gia tộc tư bản của phe Quyến Tộc, một số gia tộc trong đó thậm chí còn có thể truy nguyên từ trước Đại Tai Biến.

Dù vậy, Hách Khang Địch Uy vẫn không bỏ cuộc. Khi Thiết Cốt Thành thất thủ, ông ta lần thứ ba ra lệnh xử tử tất cả người đầu heo trong lãnh thổ.

Lần này Thác Nhân đã chết, hơn chục gia tộc tư bản kia bị sức chiến đấu của Quân Đoàn Thái Dương làm cho sợ hãi đến ngây người, không còn dám ra mặt phản đối. Ngay khi việc thanh trừng vừa bắt đầu, liên lạc của Tô Hiểu đã tới.

Thực ra, phe Quyến Tộc không chỉ xử tử 7 vạn người đầu heo, họ đã thảm sát hơn 70 vạn người đầu heo bằng một cách thức và tốc độ kinh hoàng, đây cũng chỉ là món khai vị của Đêm Thanh Trừng.

Thái độ của Tô Hiểu đã khiến Hách Khang Địch Uy lập tức dừng việc thanh trừng người đầu heo, bởi vì thái độ của Tô Hiểu rất rõ ràng: nếu Hách Khang Địch Uy cắt đứt nguồn binh lính của hắn, thì khi công thành, bất kể là binh sĩ Quyến Tộc hay thường dân, sau đó sẽ không còn khái niệm tù binh nữa, hướng chiến tranh cũng sẽ chuyển từ việc chiến thắng Quyến Tộc sang việc giết sạch Quyến Tộc đến tuyệt chủng.

Nếu là cấp cao của phe Nhân Tộc nói như vậy, Hách Khang Địch Uy sẽ chỉ coi đó là tiếng chó sủa mà thôi. Nhưng những hành vi từ trước đến nay của Tô Hiểu khiến Hách Khang Địch Uy không hề nghi ngờ hắn có thể làm được điều này, đây có thể coi là lợi thế của phe ác.

Mây đen giăng kín trời, Tô Hiểu đứng trên lưng rồng nhìn xuống. Sau khi chiếm được Thiết Cốt Thành ngày hôm qua, cộng thêm một lượng lớn công dân Thái Dương nhập thành, tinh thần của quân đoàn phe ta đã có sự thay đổi về bản chất.

Trước đây, các Kỵ Sĩ Heo Rừng sẵn lòng theo đánh trận, một phần vì tín ngưỡng Thái Dương, một phần cũng vì được ăn uống tốt.

Có Thiết Cốt Thành làm hậu cứ, các Kỵ Sĩ Heo Rừng rõ ràng có cảm giác như nơi đó là nơi thuộc về mình.

Đây là một sự bổ trợ rất tốt, Tô Hiểu chỉ quan tâm đến việc liệu có thể chiến thắng kẻ địch hay không, còn việc Kỵ Sĩ Heo Rừng chiến đấu vì điều gì, Tô Hiểu không quá để tâm, chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được.

Tiếng rồng gầm xé toang bầu trời, hành quân cấp tốc, Tô Hiểu thấy Tự Do Thành ở đằng xa.

Tự Do Thành tuy cũng là một pháo đài cấp T0, nhưng nó không có tường thành, hơn nữa toàn bộ đang ở trạng thái triển khai, phía trên phần triển khai được xây dựng đủ loại kiến trúc. Nếu pháo đài cấp T0 này thu gọn lại, hơn 70% kiến trúc trong thành sẽ bị hư hại.

Tự Do Thành quả thật không có tường thành, nhưng hàng trăm điểm canh gác xung quanh đều có vũ khí hạng nặng kiểu trận địa, loại vũ khí hạng nặng này có tên là T019 Kẻ Chấp Hành.

Hỏa lực của loại vũ khí hạng nặng này đã không thể dùng từ “mạnh mẽ” để hình dung được nữa, nó có tổng cộng 7 trạng thái phòng thủ mặt đất.

Chỉ có “Tự Do Thành” – thủ đô của Tháp Canh – mới đủ khả năng trang bị hàng trăm Tháp Canh Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành hạng nặng.

Chưa nói đến chi phí chế tạo những vũ khí hạng nặng này, một khi có một lượng lớn kẻ địch tấn công, loại vũ khí lấy quặng hoạt tính làm nguồn năng lượng này sẽ tiêu hao một lượng lớn quặng hoạt tính và đạn dược đặc chủng trong thời gian ngắn.

Vì vậy, Tự Do Thành xung quanh mới không xây tường thành. Khoảng cách giữa mỗi Tháp Canh Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành có thể bao phủ lẫn nhau, hàng trăm Tháp Canh Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành bao vây Tự Do Thành hình bầu dục ở giữa.

Trừ các Tháp Canh Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành, phe Quyến Tộc còn đóng quân 30 vạn binh sĩ Quyến Tộc tại đây.

Quân ít không có nghĩa là phòng thủ yếu. Tô Hiểu dẫn 49 vạn Kỵ Sĩ Heo Rừng công thành, không phải tất cả Kỵ Sĩ Heo Rừng đều tham gia công thành.

Khi thực sự giao chiến, chỉ có hơn chục vạn Chiến Sĩ Heo Rừng công thành và xung phong, số lượng Kỵ Sĩ Heo Rừng còn lại được chia thành vài nhóm lớn, để nghênh chiến với quân Quyến Tộc chi viện từ bốn phía.

Từ trên không nhìn xuống, đại quân phe ta đen kịt áp sát, phía đối diện, phe Quyến Tộc đã bố trí xong phòng tuyến.

Phía trước nhất của Quyến Tộc là một hàng tấm giáp cao 5 mét. Nhìn độ dày và trọng lượng của tấm giáp này, rất có thể đây là tấm giáp dùng cho pháo đài. Chắc hẳn đợt xung phong của Quân Đoàn Thái Dương ngày hôm qua đã để lại bóng ma trong lòng Trung Tướng Huệ Đặc Lợi.

Đúng vậy, quan quân cấp cao Quyến Tộc giữ thành chính là đối thủ cũ Trung Tướng Huệ Đặc Lợi. Ông ta vốn là sĩ quan của Tháp Canh, giờ bị Thủ Lĩnh Tháp Canh Phỉ Địch Nam điều về giữ Tự Do Thành là điều bình thường.

Nếu nói Thiết Cốt Thành đại diện cho thể diện của ba thế lực lớn Quyến Tộc, thì Tự Do Thành chính là mạch máu của Tháp Canh. Nếu nơi đây bị chiếm, các lãnh đạo cấp cao của Tháp Canh sẽ bị tăng huyết áp tại chỗ, người lớn tuổi có thể không thở nổi mà từ biệt thế giới tươi đẹp này.

“Tự Do Thành” của Tháp Canh, “Lạc Á Thập” của Tòa Án Thẩm Phán, “Khắc Ngõa Bác Hoàn Thành” của Liên Minh Quyến Tộc, “Vĩnh Quang” của Hội Đồng Cực Quang.

Những nơi này đều cực kỳ quan trọng đối với Quyến Tộc. Mất bất kỳ nơi nào cũng sẽ gây ảnh hưởng diện rộng đến khu vực lân cận.

Sau Đại Tai Biến, bất kể là Quyến Tộc hay Nhân Tộc, đều phát triển tập trung. Ví dụ, một khu vực rộng lớn quanh Tự Do Thành, những nơi khác đều là các thành phố nhỏ hoặc thành phố vành đai trung bình lấy pháo đài cấp T2, T1 làm trung tâm. Những nơi này tuy quan trọng, nhưng đều dựa vào Tự Do Thành làm trung tâm thương mại và tài nguyên.

Ví dụ đơn giản là, nếu không có Tự Do Thành – “trạm phát điện” này, thì “đèn” của các khu vực xung quanh sẽ đều tắt.

Dưới bầu trời âm u, những con phố vốn sầm uất trong Tự Do Thành giờ đây đặc biệt quạnh vắng. Thành phố mang phong cách steampunk này từ sáng sớm đã chìm vào tĩnh lặng, nhà nhà đóng cửa im ỉm.

Trong số các lãnh đạo cấp cao của Quyến Tộc, có người từng đề xuất cho cư dân Tự Do Thành sơ tán, nhưng vấn đề là, một lượng dân số khổng lồ như vậy thì sơ tán đi đâu?

Hiện tại chỉ là phòng tuyến phía trước bị phá vỡ, những người lính phòng thủ ở đó đều là quân đội của phe Liên Minh Quyến Tộc. Về điều này, người dân Tự Do Thành luôn tin rằng binh sĩ của Tháp Canh mạnh hơn binh sĩ của Liên Minh Quyến Tộc, nên Tự Do Thành là nơi an toàn nhất.

Tạm thời chưa biết vì sao người dân Tự Do Thành lại tự tin như vậy vào binh sĩ của Tháp Canh, nhưng Thủ Lĩnh Tháp Canh Phỉ Địch Nam lại đặc biệt không tự tin vào sức chiến đấu của binh sĩ Tháp Canh.

Lúc này, trong phòng họp ở tầng thượng của Ngọn Hải Đăng Vĩnh Vọng – công trình biểu tượng của Tự Do Thành, toàn bộ phòng họp hình tròn, xung quanh không có tường, đều là cấu trúc kính một chiều.

Thủ Lĩnh Tháp Canh Phỉ Địch Nam chắp tay đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống bên dưới. Dù khoảng cách rất xa, ông ta vẫn thấy Quân Đoàn Thái Dương đang hùng dũng áp sát, và Phong Bạo Dực Long thỉnh thoảng gầm rống trên bầu trời. Nói rằng nhìn thấy cảnh này mà trong lòng không run sợ là giả dối, nhưng Phỉ Địch Nam giờ phải giữ bình tĩnh.

Trong phòng họp, ngoài Phỉ Địch Nam, còn có hơn chục lãnh đạo cấp cao của Tháp Canh, những người này đều là các nhân vật quyền lực trước đây, nhưng hôm nay, ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Trung Tướng Huệ Đặc Lợi. Nếu không tính quân hàm, người tinh thông chiến tranh nhất ở đây chắc chắn là Trung Tướng Huệ Đặc Lợi.

Trung Tướng Huệ Đặc Lợi, mặc quân phục sĩ quan với tông màu đen chủ đạo, tay áo và cầu vai có hoa văn vàng xanh, lúc này trán đổ mồ hôi.

“Huệ Đặc Lợi, trận chiến này, ngươi có mấy phần thắng?”

“Đừng nhắc đến thắng thua vội, Huệ Đặc Lợi, ngươi nói cho chúng ta biết, ngươi có mấy phần chắc chắn giữ được Tự Do Thành?”

“Huệ Đặc Lợi giữ thành không khó, cái khó là làm sao đẩy lùi kẻ địch. Huệ Đặc Lợi, trận chiến này, ngươi có mấy phần tự tin đẩy lùi kẻ địch?”

Hàng loạt câu hỏi dồn dập, Trung Tướng Huệ Đặc Lợi nhất thời không biết trả lời thế nào. Lúc này, ông ta rất muốn nói: ‘Vị Bộ trưởng Tài chính nói giữ thành không khó kia, ông mày xem ông mày giữ nổi không? Hôm qua, toàn bộ Thiết Cốt Thành đều là binh sĩ của Liên Minh Quyến Tộc, một thành biên phòng dũng mãnh như vậy còn bị đánh cho chỉ huy phải dẫn binh sĩ phá vòng vây mà chạy trốn. Ông có biết khi đánh nhân tộc, Chuẩn Tướng Lôi Tư mạnh cỡ nào không? Ông ấy là chuẩn tướng vì ông ấy chỉ muốn làm chuẩn tướng, nhiều lần từ chối thăng chức. Tao làm trung tướng là vì tao chỉ có thể leo lên đến vị trí này thôi.’

Trung Tướng Huệ Đặc Lợi có một bụng lời muốn nói, nhưng vì hơn chục người ở đây, chức vụ thấp nhất cũng là cấp trên trực tiếp của ông ta, nên ông ta chỉ có thể đối phó một cách lịch sự.

Lúc này, ý nghĩ của Trung Tướng Huệ Đặc Lợi là, liệu có thể tìm cơ hội đầu hàng không? Không ai hiểu rõ hơn ông ta về khoảng cách sức chiến đấu giữa binh sĩ của Tháp Canh và Liên Minh Quyến Tộc. Giả sử sức chiến đấu của binh sĩ Liên Minh Quyến Tộc là 30, thì binh sĩ của Tháp Canh có 8 đã là tốt lắm rồi.

Trước đây, khi đánh nhân tộc, Liên Minh Quyến Tộc luôn xông lên phía trước, là những kẻ cuồng chiến tối thượng, còn Tháp Canh thì kêu gào lớn nhất phía sau, nhưng lại góp sức ít nhất.

“Huệ Đặc Lợi, sắp khai chiến rồi, đừng có do dự nữa, nói thẳng đi, ngươi có thắng nổi không.”

“Thắng… rất thấp.”

Khi Trung Tướng Huệ Đặc Lợi nói ra câu này, trong lòng ông ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm, và cảm thấy buồn cười. Những nhân vật lớn trong phòng họp này, thật sự không biết tố chất của binh sĩ Tháp Canh sao? Trước đây, ông ta nghĩ rằng những nhân vật lớn này giả vờ không biết.

Nghe lời của Trung Tướng Huệ Đặc Lợi, hơn chục người có mặt đều ồ lên. Còn chưa khai chiến, mà chỉ huy của họ lại không có cả tự tin giành chiến thắng.

“Huệ Đặc Lợi, chưa đánh đã sợ hãi, không hổ là ngươi mà.”

Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ nói lời châm biếm, Trung Tướng Huệ Đặc Lợi mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, vẻ mặt như thể mặc kệ muốn nói gì thì nói.

Thực ra cũng không thể trách Trung Tướng Huệ Đặc Lợi, ông ta có chút bị Tô Hiểu đánh cho trầm cảm rồi, hơn nữa ông ta luôn ở tiền tuyến, hiểu rõ tình hình chiến sự hơn bất kỳ ai có mặt.

Trung Tướng Huệ Đặc Lợi không có tự tin, thậm chí còn không quan tâm đến Huân Chương Trung Tướng, khiến những người có mặt trong lòng bất an, không biết trận thủ thành này phải đánh thế nào, chỉ huy của phe họ lại nhụt chí rồi.

Sắc mặt Thủ Lĩnh Tháp Canh Phỉ Địch Nam khó coi đến cực điểm. Ông ta hiện đang rất cần một người đứng ra, điều này khiến ánh mắt ông ta vô thức chuyển sang tâm phúc của mình, Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ.

Nhận thấy ánh mắt của Phỉ Địch Nam, ánh mắt Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ lóe lên vẻ kỳ lạ. Ông ta cụp mắt xuống, đây là ám chỉ xin sự đồng ý của Phỉ Địch Nam. Khi thấy Phỉ Địch Nam chạm tay vào chiếc nhẫn trên ngón tay, Bộ trưởng Tài chính đã hiểu ý.

Rầm!

Bộ trưởng Tài chính mạnh mẽ đập bàn họp tròn bằng gỗ đặc trước mặt, tức giận chỉ vào Trung Tướng Huệ Đặc Lợi, quát mắng: “Ngươi không có phần thắng, đêm qua sao ngươi không nói một tiếng?”

“Mấy vị có hỏi đâu, ta còn tưởng mấy vị đều biết rồi chứ.”

Trung Tướng Huệ Đặc Lợi đã hoàn toàn buông xuôi. Phỉ Địch Nam là chú ruột của ông ta, ông ta không tin hôm nay mình sẽ bị xử tử, cùng lắm là bị cách chức thôi.

Nhìn phản ứng của Trung Tướng Huệ Đặc Lợi, Bộ trưởng Tài chính trong lòng khựng lại, nghĩ đến Phỉ Địch Nam là chú ruột của Trung Tướng Huệ Đặc Lợi, ông ta hừ lạnh một tiếng đầy vẻ thất vọng, rồi hỏi:

Phỉ Địch Nam, ngươi tin ta không?”

“Tin.”

“Vậy tốt.”

Bộ trưởng Tài chính thì thầm vài câu với tâm phúc phía sau mình. Tâm phúc này vội vàng chạy ra ngoài, vài phút sau, một sĩ quan Quyến Tộc chưa đầy 30 tuổi bước vào phòng họp. Anh ta ăn mặc chỉnh tề, khí phách ngút trời, là một Chuẩn Tướng Quyến Tộc.

“Đây là con trai cả của ta, Ma Lợi.”

Bộ trưởng Tài chính vừa giới thiệu con trai cả với Phỉ Địch Nam, vừa vỗ vai con.

Những người khác đều lập tức hiểu ý của Bộ trưởng Tài chính, nhưng ai nấy đều lộ vẻ lo lắng. Lúc này mà thay chỉ huy thì thật không ổn, nhưng chỉ huy trước đó lại không có tự tin giành chiến thắng, nghĩ vậy thì việc tạm thời thay đổi chỉ huy dường như cũng có thể chấp nhận được.

Phỉ Địch Nam đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, ông ta khá “hài lòng” nhìn Chuẩn Tướng Ma Lợi.

“Ngươi rất tốt, từ giờ trở đi, ngươi nhậm chức Trung Tướng.”

Phỉ Địch Nam tại chỗ thăng chức cho Chuẩn Tướng Ma Lợi. Đây không chỉ đơn thuần là thăng hai cấp mà còn mang nhiều ý nghĩa khác.

Trung Tướng Ma Lợi, không, Ma Lợi Trung Tướng cố gắng kiềm chế niềm vui trong lòng, bình tĩnh nói: “Đại nhân Phỉ Địch Nam, tôi sẽ không phụ lòng tin của ngài, lần này tôi sẽ thân chinh tiền tuyến, tôi không chết, thành không mất.”

“Tốt!”

Với sự lão luyện của Phỉ Địch Nam, ông ta cũng vỗ mạnh tay vịn ghế.

Ma Lợi Trung Tướng nhìn Trung Tướng Huệ Đặc Lợi một cái, với thái độ của người chiến thắng bước ra khỏi phòng họp, thẳng tiến đến phòng tuyến trước thành. Đây là sự tự tin của Ma Lợi Trung Tướng: về chỉ huy, anh ta không bằng Trung Tướng Huệ Đặc Lợi, nhưng về võ lực thì mạnh hơn Trung Tướng Huệ Đặc Lợi vài cấp.

Nhìn thấy thái độ của người chiến thắng của Ma Lợi Trung Tướng khi rời đi, Trung Tướng Huệ Đặc Lợi vui mừng khôn xiết. Cái nồi này, ông ta mất ngủ cả đêm qua cũng không nghĩ ra cách nào để vứt đi, mà bây giờ, lại có người tranh nhau ra tay.

Trung Tướng Huệ Đặc Lợi nhìn Bộ trưởng Tài chính, ánh mắt tràn đầy vẻ biết ơn, điều này khiến Bộ trưởng Tài chính ngẩn người, sau đó trong lòng bi ai, ông ta cho rằng Trung Tướng Huệ Đặc Lợi đã bị kẻ địch đánh cho tâm thần có vấn đề.

Ngay phía trước Tự Do Thành, ba hàng tường chắn khiên dựng đứng, 20 vạn quân phòng thủ tạo thành một phòng tuyến hình bán nguyệt, phòng ngự trước Tự Do Thành. Hình dạng của phòng tuyến vừa khít với Tự Do Thành hình tròn tổng thể, chặn đứng Tự Do Thành phía sau.

Phía sau quân phòng thủ này là rất nhiều Tháp Canh Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành cao trên 30 mét. Những Tháp Canh Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành này toàn bộ có cấu trúc kim loại, đứng sừng sững ở đó, như những người lính gác thép trung thành và uy nghiêm.

Trên một đài cao kim loại phía trước thành, Ma Lợi Trung Tướng vừa đến, đứng sừng sững trên đó, phía sau là 30 binh sĩ thân tín.

Nhìn xa quân đoàn Thái Dương cách hai cây số, sau khi đích thân đến chiến trường, Ma Lợi Trung Tướng cảm thấy áp lực không nhỏ, nhưng anh ta biết, đây cũng là cơ hội của mình.

Ma Lợi Trung Tướng biết mình đã leo lên vị trí chuẩn tướng như thế nào. Nếu không có cơ hội ngày hôm nay, anh ta cả đời sẽ không thể tiến thêm nửa bước trên con đường quan lộ, dù anh ta có một người cha quyền cao chức trọng.

Nhưng Ma Lợi Trung Tướng không ngu ngốc. Theo anh ta thấy, với tố chất của binh sĩ Tháp Canh, việc giữ thành tuyệt đối không thành vấn đề, quan trọng hơn là 617 Tháp Canh Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành xung quanh Tự Do Thành này.

Với những vũ khí chiến tranh được gọi là tháp sát戮 này, kẻ địch chắc chắn không thể công vào được. Hơn nữa, anh ta là người nhận lệnh trong lúc nguy cấp, chỉ cần giữ được Tự Do Thành thì đó đã là công lao to lớn.

Nghĩ đến những điều này, Ma Lợi Trung Tướng nở nụ cười, ánh mắt nhìn lên Phong Bạo Dực Long trên bầu trời. Lãnh tụ của phe địch đang ở trên lưng rồng, nếu có thể tiêu diệt đối phương…

Ma Lợi Trung Tướng vừa suy nghĩ đến đây, một tiếng kèn dài vang vọng tới, âm thanh này như đến từ thời viễn cổ. Theo tiếng kèn, Ma Lợi Trung Tướng thấy một bóng người dê khổng lồ xuất hiện phía sau quân địch. Hình tượng người dê này già nua, quần áo rách rưới gần như thành từng mảnh, lông tóc xám đen, sau lưng cõng một chiếc trống chiến cổ xưa khổng lồ.

Vù!

Tiếng kèn càng lúc càng ngân dài, giây sau, Ma Lợi Trung Tướng nghe thấy tiếng “bùm bùm” đều đặn, đó là các kỵ sĩ của quân địch dùng vũ khí trong tay đập xuống đất từng nhát một, rõ ràng số lượng đông đảo nhưng âm thanh lại cực kỳ đồng bộ.

“Gào!!”

Tiếng rồng gầm của Phong Bạo Long trên bầu trời vang lên, người trên lưng rồng giương súng rồng về phía trước. Đây không phải là động tác vô nghĩa, mà là đã kích hoạt hoàn toàn Kỹ Năng Đề Mục 2 của Lãnh Chúa Chiến Tranh: Toàn Quân Xung Phong.

【Toàn Quân Xung Phong (Chủ động): Tất cả đơn vị lính phe ta lập tức đạt tinh thần chiến đấu cấp Lv.max, và khiến thanh tinh thần chiến đấu chuyển sang trạng thái "Nạp Năng Lượng", hiệu quả kéo dài 100 giây.

Gợi ý: Trong trạng thái này, tốc độ xung phong của tất cả đơn vị lính phe ta tăng 30%, thuộc tính đẩy lùi tăng 1 bậc, cảm giác đau giảm 90%.】

Kèm theo tiếng rồng gầm, từng Kỵ Sĩ Heo Rừng bùng lên ngọn lửa giận dữ, thú cưỡi dưới thân trở nên hung bạo vô cùng.

Hào Tư Mạn ngước nhìn bầu trời, nhận được lệnh của Tô Hiểu, nó thúc giục thú cưỡi dưới thân, dũng mãnh xông lên đầu tiên.

“Giết!”

Hào Tư Mạn làm tiên phong, tất cả Chiến Sĩ Heo Rừng phía sau đều xông ra. Khoảng cách hai cây số đã đủ để hoàn thành xung phong.

Trên phòng tuyến của địch, từng binh sĩ Quyến Tộc đứng sau tấm giáp cao hơn 5 mét. Tuy đây không phải là cách tốt nhất để nghênh chiến kỵ binh, nhưng cũng không còn cách nào khác, lá bài kỵ binh này là do Tô Hiểu mới lật ra ngày hôm qua.

Từng binh sĩ Quyến Tộc nghiêm chỉnh đợi, khi kẻ địch phía trước càng ngày càng gần, họ cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển càng mạnh.

Rầm!

Một loạt tiếng động lớn vang xa, đừng quên, ngoài Kỵ Sĩ Heo Rừng, Xe Tăng Hạng Nặng cũng có thể nhận được hiệu quả gia trì của xung phong.

Từng Kỵ Sĩ Heo Rừng đang xung phong, đột nhiên tách ra hai bên, lộ ra những chiếc Xe Tăng Hạng Nặng đã tích lũy đủ đà xung phong.

Chưa nói đến việc dùng tấm giáp chắn, ngay cả xe tăng sống, tốc độ xung phong tối đa của Xe Tăng Hạng Nặng cũng có thể húc bay chúng.

Tiếng kim loại gãy vỡ và vặn vẹo liên tiếp vang lên, một hàng tường giáp cố định trên mặt đất bị phá thủng một mảng lớn. Những binh sĩ phía sau gặp xui xẻo, bị những chiếc Xe Tăng Hạng Nặng đang xung phong húc vào bức tường giáp phía sau, chết ngay tại chỗ, một số người chưa chết thì rên rỉ không ngừng.

Sau một trận gầm vang, ba tầng tường giáp bị phá vỡ, nhưng phòng thủ này rất hiệu quả, đà xung phong của các Xe Tăng Hạng Nặng đã hết, từng tấm lưới lớn bắn ra, chụp lấy các Xe Tăng Hạng Nặng.

Sau đó nữa, các binh sĩ Quyến Tộc đứng thành vài hàng, mỗi người cầm một vũ khí dài sắc nhọn, từ bỏ những thanh chiến đao quen dùng. Những thứ này đều do Trung Tướng Huệ Đặc Lợi bố trí, giờ lại làm lợi cho Ma Lợi Trung Tướng.

Dưới sự giám sát của Ma Lợi Trung Tướng trên đài cao phía sau, các Kỵ Sĩ Heo Rừng cứ như không có não mà xông lên.

Vũ khí dài sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể những Kỵ Sĩ Heo Rừng này, các lỗ thoát máu trên đó phun máu ra ngoài, khiến Ma Lợi Trung Tướng nằm mơ cũng không ngờ tới: những Kỵ Sĩ Heo Rừng này như không có cảm giác đau, mặc kệ cơ thể bị xuyên thủng, vung búa chiến trong tay, giáng một nhát búa vào binh sĩ Quyến Tộc phía trước.

Bùm!

Một nhát búa trúng đầu, đúng lúc Kỵ Sĩ Heo Rừng này chuẩn bị bồi thêm vài nhát nữa, nó phát hiện binh sĩ Quyến Tộc đối diện đã nát óc, chết rồi.

Kỵ Sĩ Heo Rừng này rất khó hiểu, nó bình tĩnh rút vũ khí dài xuyên ngực ra, sau đó dùng búa chiến trong tay chọc chọc kẻ địch nằm gục phía trước, xác nhận kẻ địch đã chết, nó mơ hồ gãi gãi bộ lông trên đầu.

Trước đây, khi chiến đấu với binh sĩ Quyến Tộc, nếu không trúng yếu huyệt, sau bảy, tám nhát búa, đối phương vẫn còn gào thét đòi nữa, ngay cả khi trúng yếu huyệt như đầu, những tên có tế bào kim loại trong cơ thể đó ít nhất cũng phải chịu hai, ba nhát mới chết.

Hiện tại một búa đã đập chết kẻ địch, Kỵ Sĩ Heo Rừng này rất không quen, đây không phải là binh sĩ Quyến Tộc trong nhận thức của nó.

Trên không, Tô Hiểu cầm Lôi Thạch. Ban đầu hắn định khi công kiên sẽ giáng đòn nặng vào khu vực yếu huyệt của địch, nhưng giờ xem ra, lần này không có cơ hội thử nghiệm Lôi Thạch rồi.

Sau khi kích hoạt kỹ năng “Toàn Quân Xung Phong”, đại quân phe ta suýt chút nữa đã trực tiếp xông vào Tự Do Thành. Nếu không phải Tháp Canh Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành đã bật lưới plasma, các Kỵ Sĩ Heo Rừng phe ta đã xông vào.

Trước đó, theo các cuộc điều tra từ nhiều phía, kết quả là binh sĩ của Tháp Canh yếu hơn Liên Minh Quyến Tộc và Hội Đồng Cực Quang, nhưng Tự Do Thành tài nguyên phong phú, sức phòng thủ ở đây chắc chắn không thấp hơn “Lạc Á Thập” và “Khắc Ngõa Bác Hoàn Thành”.

Hiện tại khi giao chiến, ngoại trừ Tháp Phòng Thủ Kẻ Chấp Hành hơi gây áp lực, binh sĩ phe Tháp Canh gần như là chạm vào là tan vỡ.

Lúc này trên chiến trường hỗn loạn bên dưới, từng quả pháo plasma nổ tung, tia laser liên tục quét qua, khiến Kỵ Sĩ Heo Rừng phe ta thương vong không nhỏ.

Nhưng trên cơ sở đó, các Kỵ Sĩ Heo Rừng phe ta gần như đang tàn sát binh sĩ của Tháp Canh. Một số Kỵ Sĩ Heo Rừng chiến đấu một hồi, thậm chí còn nghi ngờ những người này là thường dân đã được huấn luyện sơ sài. Trong nhận thức của các Kỵ Sĩ Heo Rừng, nếu không có lệnh của lãnh chúa, chúng không thể tàn sát thường dân, trừ khi đối phương chọn cầm vũ khí lên.

Trong cuộc hỗn chiến, Hào Tư Mạn nhìn thấy phía trước một binh sĩ Quyến Tộc khoảng mười tám, mười chín tuổi đang ngồi bệt xuống đất, mặt đầy nước mắt.

“Cầm vũ khí lên.”

Hào Tư Mạn dùng búa đinh trong tay chỉ vào kẻ địch, thiếu niên Quyến Tộc đang ngồi bệt xuống đất kiên định lắc đầu, còn giơ hai tay lên.

Thấy cảnh này, khóe mắt Hào Tư Mạn giật giật. Lúc này nó đặc biệt không quen, đã quen với việc đánh những tên cứng đầu của Liên Minh Quyến Tộc, bây giờ gặp phải những tên yếu ớt của Tháp Canh, nó đánh mà còn có chút “chướng bụng”.

Và gần đó, Cương Nha đầy vẻ kinh ngạc nhìn ba binh sĩ Quyến Tộc đều đã vứt vũ khí, quỳ xuống giơ hai tay lên. Cương Nha cũng không quen rồi.

Tối qua, giới chuyên gia bên ngoài có không ít người dự đoán trận chiến hôm nay sẽ là Tháp Canh đối đầu với Quân Đoàn Thái Dương. Trong phân tích của các nhà quân sự đó, mặc dù Quân Đoàn Thái Dương có lợi thế hơn, nhưng trận chiến này ít nhất cũng sẽ kéo dài khoảng một tuần.

Tình hình thực tế là, sau hơn ba giờ khai chiến, 20% quân phòng thủ của Tháp Canh đã tử trận, 80% còn lại đều đầu hàng.

So với bên này, 10 vạn Kỵ Sĩ Heo Rừng do Ba Ha dẫn đầu, giao tranh với quân tiếp viện của Liên Minh Quyến Tộc từ phía Bắc, diễn ra thảm khốc hơn. Đó là một đơn vị trang bị hạng nặng + vũ khí hạng nặng, tổng thể như một con rùa sắt, khiến Ba Ha gần như muốn nôn mửa.

Sáu đội quân tiếp viện xung quanh, khi biết Tự Do Thành đã bị phá vỡ, các chỉ huy của sáu đội quân này đều cho rằng đây là cái bẫy của kẻ địch, là kênh liên lạc có vấn đề.

Khi họ đang chiến đấu cam go, cử đội trinh sát đi xác nhận tin tức này là thật, sáu chỉ huy này đều muốn nôn.

Đến từ Hội Đồng Cực Quang hoặc Liên Minh Quyến Tộc, họ đầy nghi hoặc rút lui. Điều khiến họ mất bình tĩnh hơn là, phe địch là kỵ binh. Nếu kẻ địch muốn rút, thì được, còn họ muốn rút thì sẽ bị kẻ địch truy đuổi một hồi lâu, đừng nói chi là bức bối.

Dưới Ngọn Hải Đăng Vĩnh Vọng của Tự Do Thành, Tô Hiểu đi trước nhất, phía sau là Bố Bố Cẩu, A Mỗ, Ba Ha, Hào Tư Mạn, Cương Nha, Bạo Thực. Còn về hướng đi của Bối Ni, tạm thời chưa biết, không biết đi đâu tìm kho báu.

Sau khi có được [Sự Ưu Ái Của Lữ Khách], con mèo này mê mẩn việc đi bộ du lịch, càng đi vận may càng tốt.

Hai Kỵ Sĩ Heo Rừng, bên cạnh có thú cưỡi đang ngồi xổm, canh gác hai bên cửa chính Ngọn Hải Đăng Vĩnh Vọng. Thấy Tô Hiểu bước tới, hai Kỵ Sĩ Heo Rừng đều quỳ một gối xuống, không biết chúng học lễ nghi này ở đâu.

Bước vào thang máy kính của Ngọn Hải Đăng Vĩnh Vọng, cùng với thang máy đi lên, hơn nửa Tự Do Thành dần dần hiện ra trước mắt.

Đinh!

Thang máy dừng ở tầng thượng, Tô Hiểu dẫn Bố Bố Cẩu, Ba Ha bước ra khỏi thang máy, còn A Mỗ, Hào Tư Mạn và những người khác thì thang máy quá tải, suýt nữa bị chúng làm hỏng.

Dưới sự dẫn dắt của một cô gái Quyến Tộc mắt đẫm lệ, Tô Hiểu bước vào phòng họp ở tầng thượng Ngọn Hải Đăng Vĩnh Vọng.

Trong phòng họp rộng lớn chỉ có hai người, Phỉ Địch NamTrung Tướng Huệ Đặc Lợi.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, đã ăn trưa chưa?”

Phỉ Địch Nam cất giọng bình thản. Làm người ở vị trí cao bấy nhiêu năm, ông ta vẫn có khí độ chấp nhận thất bại và cái chết.

“Chưa, lát nữa tôi sẽ cho người chuẩn bị.”

“Ừm, vậy thì ta sẽ ké bữa cơm với ngươi. Bây giờ ta không thể ra lệnh cho ai được nữa, người nhà cũng chết hết rồi, nghĩ kỹ lại, ta lại không biết làm cả những việc nhỏ nhặt như nấu cơm.”

Phỉ Địch Nam cười tự giễu, Tô Hiểu ra hiệu cho Bố Bố Cẩu đi tìm bếp trưởng. Sắp giữa trưa rồi, các Kỵ Sĩ Heo Rừng đã đánh cả buổi sáng, cũng đói rồi, đã đến lúc sắp xếp bữa ăn.

“Bạch Dạ, nói trước với ngươi, ta ở đây đã không còn kho dự trữ nữa, trước khi các ngươi công thành, những thuộc hạ của ta đã mang đi rất nhiều tài nguyên, chạy đến Khắc Ngõa Bác Hoàn Thành rồi.”

Phỉ Địch Nam, sao ông không chạy?”

Ba Ha mở miệng hỏi, nghe vậy, Phỉ Địch Nam cười rót cho mình một ly rượu.

“Tự Do Thành chỉ kiên thủ được 3 giờ 20 phút đã bị phá vỡ, ta, Phỉ Địch Nam, không thể mất mặt như vậy, không thể mất mặt trước Hách Khang Địch Uy.”

Phỉ Địch Nam nâng ly rượu, định một hơi cạn sạch, Ba Ha nói: “Uống rượu trước bữa ăn không phải là thói quen tốt đâu, bữa trưa sắp mang đến rồi.”

Nghe Ba Ha nói vậy, Phỉ Địch Nam cười sảng khoái, tạm thời đặt ly rượu xuống, nhưng tay ông ta vẫn đặt lên miệng ly, rõ ràng là không muốn ai lấy đi ly rượu này.

Phỉ Địch NamTrung Tướng Huệ Đặc Lợi đều có thể chạy trốn, nhưng người trước không chạy, là vì người dân trong Tự Do Thành.

Là Thủ Lĩnh Tháp Canh, Phỉ Địch Nam biết rất rõ rằng, nếu hôm nay ông ta chạy trốn đến “Khắc Ngõa Bác Hoàn Thành”, tất cả người dân Tự Do Thành sẽ trở thành tù binh.

Nhưng nếu ông ta còn sống, Tô Hiểu có thể dùng ông ta làm con rối, ổn định cư dân trong thành, để các nhà máy của Tự Do Thành vẫn tiếp tục hoạt động có trật tự. Kiểm soát một Tự Do Thành có thể vận hành được, giá trị của nó gấp trăm lần việc chiếm đóng nơi này.

“Ông đã chọn như vậy rồi, sao lại còn nhất thời hối hận?”

Ba Ha nhìn Phỉ Địch Nam đang đặt tay lên ly rượu. Phỉ Địch Nam tựa lưng vào ghế, thở ra một hơi dài, rồi rời tay khỏi miệng ly. Ngay lúc này, Tô Hiểu nhận được gợi ý.

【Gợi ý (Luân Hồi Lạc Viên): Ngươi đã công chiếm Tự Do Thành.】

【Đây là sự kiện cấp sử thi của thế giới này.】

【Ngươi nhận được Huy Chương Chiến Thắng x5.】

【Huy Chương Chiến Thắng: Tài nguyên độc quyền của tranh đoạt thế giới, 1 Huy Chương Chiến Thắng có thể chuyển hóa thành 1.5% - 3% Nguồn Thế Giới trong bất kỳ thế giới nguyên bản nào (nếu sử dụng trong thế giới này, 1 Huy Chương Chiến Thắng có thể chuyển hóa thành 5% Nguồn Thế Giới).】

【Ngươi nhận được Mảnh Giấy Trôi Dạt.】

【Gợi ý: Vật phẩm này là sản phẩm của thuật giả kim, là phần thưởng đặc trưng của thế giới này.】

[Huy Chương Chiến Thắng] Tô Hiểu đã nhận được tổng cộng 8 chiếc, nếu đổi thành Nguồn Thế Giới, có tới 40% Nguồn Thế Giới, cách sử dụng thứ này, tạm thời chưa cần vội.

Tô Hiểu lấy ra [Mảnh Giấy Trôi Dạt] đột nhiên xuất hiện trong không gian chứa đồ. Đây là một mảnh giấy hình tam giác, nhìn có vẻ mỏng manh nhưng thực chất lại cứng hơn cả kim loại.

Tô Hiểu đã xác nhận rằng thế giới này không có truyền thừa thuật giả kim, nhưng đây lại là phần thưởng đặc trưng của thế giới này. Tức là, vật này do cơ duyên xảo hợp mà đến thế giới này, giống như [Ám Dẫn] vậy.

Tác dụng của [Mảnh Giấy Trôi Dạt] chưa rõ, khi xem thuộc tính của nó, toàn là dấu chấm hỏi, chắc hẳn lai lịch không nhỏ.

Chiếm được Tự Do Thành, đối với Tô Hiểu mà nói là một bước tiến lớn, nhưng có một chuyện hắn rất để tâm: khi Phỉ Địch Nam quyết định ở lại bảo vệ dân chúng, tất cả tâm phúc dưới quyền ông ta đều đã bỏ chạy, trong đó Bộ trưởng Tài chính lại mang đi tất cả tài nguyên siêu phàm trong kho của Tự Do Thành.

Đối với hành vi kiểu Cái Tát này, đương nhiên phải nghiêm trị không khoan nhượng. Đối với tài nguyên siêu phàm trong kho của Tự Do Thành, Tô Hiểu vẫn luôn để ý.

Nhưng tiếc thay đối phương đã dùng trận pháp truyền tống chuồn đến “Khắc Ngõa Bác Hoàn Thành”, điều này thì khó giải quyết rồi.

Tô Hiểu lấy ra thiết bị liên lạc, gọi cho Cái Tát.

“Bạn thân mến của ta, tìm Cái Tát có việc gì?”

Tâm trạng của Cái Tát rất tốt, gần đây hắn ta chắc hẳn đã vặt lông ở phía Nhân Tộc rất sảng khoái.

“Bên ta có chút vấn đề, sau khi chiếm Tự Do Thành, tài nguyên trong kho đã bị Bộ trưởng Tài chính mang đi trước rồi.”

“Còn chuyện này sao, thật đáng tiếc, bạn thân mến của ta. Tiền bạc là vật ngoài thân…”

Cái Tát nói được nửa chừng thì bị Tô Hiểu ngắt lời, hắn nói: “Trong đó ban đầu có một phần ba của ngươi.”

“Cái gì?!”

Đầu dây bên kia, Cái Tát lập tức vỡ giọng, còn nghe thấy tiếng “tạch tạch tạch” do thiết bị liên lạc rung động phát ra.

Cái Tát vội vàng hỏi: “Bộ trưởng Tài chính đó tên gì? Ở đâu?!”

“Ông ta tên Nội Á Mỗ, ở Khắc Ngõa Bác Hoàn Thành.”

Cái Tát đi ngay đây!”

“Bên đó bây giờ rất nguy hiểm…”

“Bạch Dạ, vì tình bạn của chúng ta, nguy hiểm này算là gì! Đợi tin tốt của ta nhé.”

“Được.”

Tô Hiểu ngắt kết nối.

Cùng lúc đó, tại Căn Lê, thủ đô lãnh thổ Nhân Tộc.

Tầng hai khu hậu cần, Cái Tát đặt thiết bị liên lạc xuống, tay hắn ta vẫn còn run, là do tức giận. Một phần ba tài nguyên các loại vốn thuộc về hắn ta, sắp sửa bị một Bộ trưởng Tài chính tên Nội Á Mỗ dâng cho Hách Khang Địch Uy, thật vô lý!

Nghĩ đến những điều này, Cái Tát tức đến mức tóc dựng ngược. Hắn ta lấy ra tấm đá rắn đuôi rắn bẩn thỉu từ trong lòng, nói:

“Rắn, đưa ta đến bên Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ.”

‘Đừng hòng.’

Chữ trên tấm đá rắn đuôi rắn thể hiện sự cứng rắn của nó.

“Khặc khặc!”

Cái Tát gom một cục đờm lớn, “phẹt” một tiếng nhổ lên tấm đá rắn đuôi rắn. “Rắc” một tiếng, tấm đá rắn đuôi rắn lập tức nứt ra.

Tấm đá rắn đuôi rắn rung lên phát ra ánh sáng mạnh, bao phủ Cái Tát vào trong.

Vài giây sau, cảnh vật trước mắt Cái Tát thay đổi, hắn đã ở trong một bến cảng ngầm, bên cạnh là một tòa nhà hai tầng, xung quanh và bên trong tòa nhà đều canh phòng nghiêm ngặt.

Nấp sau thùng rác cạnh tòa nhà, Cái Tát ở trạng thái ẩn thân, nhìn quanh bốn phía với vẻ lấm lét. Sau khi xác nhận Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ đang ở trong tòa nhà đá này thông qua tấm đá rắn đuôi rắn, Cái Tát lộ vẻ khó xử. Hắn ta là người nhân từ, không muốn ra tay với lính gác bên trong, nhưng “tình thế bắt buộc”, hắn ta cũng không muốn mà.

Cái Tát thở dài, hắn cảm thấy mình quá lương thiện, vừa nghĩ vậy, hắn liền đổ một ít bột màu vàng vào giày.

Mang chiếc giày đó vào, Cái Tát lấy ra đồng hồ bấm giờ, ủ khoảng nửa phút, khi cảm thấy lòng bàn chân hơi cay cay, hắn cởi giày ra, sau đó lại cởi đôi tất dính nhơm nhớp, một luồng khói màu vàng bẩn thỉu dần bốc lên từ đôi tất đó.

Cái Tát ghé mũi ngửi, tự mình bị hun đến mắt trắng dã, suýt chút nữa không thở nổi.

Cảm thấy đã đủ độ, Cái Tát lặng lẽ mở cửa sổ, lén lút ném đôi tất vào trong tòa nhà hai tầng.

Khoảng chục giây sau, một tiếng rên rỉ gay gắt truyền ra từ trong tòa nhà. Một gã đàn ông vạm vỡ như trâu rừng từ cửa sổ nhảy ra, thở hổn hển như vừa thoát chết. Mắt gã đỏ ngầu, mặt đầy nước mắt, khóe miệng còn dính vết nôn, vẻ mặt như thể vừa bị cưỡng hiếp về mặt tinh thần.

Cửa ra vào, cửa sổ của tòa nhà hai tầng bốc lên cuồn cuộn khói vàng, tầm nhìn bên trong thấp hơn 10cm. Cái Tát đeo mặt nạ chống độc bước vào tòa nhà. Chốc lát sau, một luồng ánh sáng mạnh lóe lên ở tầng hai.

Khi Cái Tát thoát ra khỏi dao động không gian, hắn đã ở trong nhà kho số 1 của Tự Do Thành. Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ đang sùi bọt mép nằm dưới chân hắn, cơ thể co giật vì sốc, đáy quần ướt một mảng lớn.

Không lâu sau, Tô Hiểu, Bố Bố Cẩu, A Mỗ, Ba Ha đeo mặt nạ chống độc bước vào nhà kho số 1.

“Ta hay ngươi?”

Tô Hiểu mở miệng, nghe vậy, Cái Tát nói: “Để ta đi, thủ đoạn của ngươi quá tàn khốc, Cái Tát sợ mình không đành lòng nhìn.”

Trong lúc Cái Tát nói chuyện, A Mỗ kéo Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ vạm vỡ đến trước một cây cột vuông, để đối phương giữ tư thế ngồi tựa, rồi buộc chặt đối phương vào cột.

Cái Tát kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ.

Vài cây kim tinh thể đâm vào mặt và đầu của Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ. Ông ta hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên tỉnh dậy, hoảng sợ nhìn quanh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hễ dính đến lợi lộc, Cái Tát đều làm việc hết công suất. Hắn ta hỏi:

“Bạn của ta, xin hỏi tài nguyên siêu phàm trong kho của Tự Do Thành ngươi đặt ở đâu? Lần này ngươi đi tìm Hách Khang Địch Uy, chắc sẽ không mang theo những tài nguyên đó bên mình, vậy nên, nói đi.”

“Tài nguyên gì? Các ngươi là ai!”

Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ đã quyết định giả vờ ngây ngô.

“Vậy thì được thôi.”

Cái Tát thở dài, cởi giày ra, đưa chân đến trước mặt Bộ trưởng Tài chính Nội Á Mỗ.

Chỉ riêng việc nhìn thôi, Bố Bố Cẩu đang đeo mặt nạ chống độc đã theo bản năng nôn khan một tiếng, từ đó có thể hình dung được cảm giác của người trong cuộc.

Vài giây sau, một tiếng hét chói tai truyền ra từ nhà kho số 1.

(Một chương 9800 chữ, hôm qua Phế Văn thấy có độc giả nói, bảo Phế Văn tìm Đông y điều trị cơ thể, rất được truyền cảm hứng, quyết định thử xem. Bố tôi đã liên hệ với người quen, hẹn sáng ngày kia đi khám.)

Tóm tắt:

Tại cổng chính Thiết Cốt Thành, Kỵ Sĩ Heo Rừng chuẩn bị tấn công Tự Do Thành sau khi có thỏa thuận với Quyến Tộc. Sự phân biệt và bóc lột giữa người Quyến Tộc và người đầu heo kéo dài đã tạo ra những căng thẳng đáng kể. Khi cuộc chiến bắt đầu, Tô Hiểu dẫn đầu quân đoàn xung phong mạnh mẽ, đối đầu với lực lượng phòng thủ của Tự Do Thành. Mặc dù lực lượng của Tháp Canh có vũ khí hạng nặng, nhưng binh sĩ của họ biểu hiện không mấy xuất sắc, nhanh chóng rơi vào tình trạng thất bại và đầu hàng. Tình hình chiến tranh diễn biến khốc liệt, và bài học về sự phân biệt chủng tộc cũng như chiến lược phòng thủ kém dẫn đến sự sụp đổ của Tự Do Thành.