**Chương 3520: Thành Phố Chết Chóc**

Trong Thần Điện, khi Tô Hiểu đẩy cánh cổng Tử Tịch ra, sương lạnh và những vật thể trắng xám dạng sợi bay ra từ khe cửa, cùng với đó là những cảm giác như tử vong, bất tường, tĩnh mịch.

Tô Hiểu nhìn vào bên trong cánh cổng, trước mắt là một màn sương trắng mờ mịt. Xuyên qua màn sương, lờ mờ có thể thấy những cụm kiến trúc sừng sững ở xa xa, đây chính là Căn Nguyên Thành Phố Chết Chóc.

*Ong*

Một làn sóng dao động mà chỉ Tô Hiểu có thể cảm nhận được truyền đến từ Hắc Vương Hộ Tí (Thiết Giáp Cánh Tay Hắc Vương) đang đeo trên người. Hắn cảm thấy, Hắc Vương Hộ Tí đang cộng hưởng với một thứ gì đó ở sâu bên trong Thành Phố Chết Chóc.

Sau quá trình bố trí và điều tra ở Thành Cao Tường, mục đích khám phá Thành Phố Chết Chóc lần này của Tô Hiểu đã rất rõ ràng.

Nằm ở nơi sâu nhất trong Thành Phố Chết Chóc là một kiến trúc tên là Chí Cao Thánh Sở. Nơi đó phong ấn Bản Nguyên, tức là căn nguyên của sự lan tràn của chết chóc. Giải quyết được thứ này, đương nhiên cũng chấm dứt nhân quả với chết chóc.

Nhiều năm trước, Giáo Hội Chữa Trị đã cắt một mảnh khổng lồ từ "Bản Nguyên" bên trong Chí Cao Thánh Sở. Sau đó, mảnh "Bản Nguyên" này hóa thành "Nguyên Thạch Sơ Khởi". Tiếp đến, "Nguyên Thạch Sơ Khởi" này lại phân làm năm mảnh.

Muốn tiến vào Chí Cao Thánh Sở nơi Bản Nguyên Chi Lực đang lan tràn, chỉ có một hoặc hai viên "Nguyên Thạch" trên người là vô dụng. Phải tập hợp đủ năm viên, để chúng tái hợp thành lượng "Nguyên Thạch Sơ Khởi" mới có tư cách bước vào Chí Cao Thánh Sở.

Hiện tại Tô Hiểu chỉ có một viên "Nguyên Thạch" do Đại Giáo Chủ tặng, cách việc tập hợp đủ năm viên để đạt tới lượng "Nguyên Thạch Sơ Khởi" vẫn còn một khoảng cách không nhỏ.

"Vật Chứng Minh" tương ứng với "Nguyên Thạch", tức Hắc Vương Hộ Tí, lúc này sau khi mở Cánh Cổng Tử Tịch, đã thể hiện một đặc tính chưa từng có trước đây.

Tô Hiểu giơ cánh tay trái lên, kéo ống tay áo, nhìn Hắc Vương Hộ Tí đang bao bọc toàn bộ cẳng tay và bàn tay trái của mình. Cái hộ tí này đã có thêm một khả năng: có thể hấp thụ "Nguyên Thạch", từ đó tăng cường khả năng kháng cự Lực Lượng Tử Tịch cho người đeo.

Ước chừng hấp thụ lượng tương đương 3 viên, khi đó, ngay cả khi Tô Hiểu không sử dụng 【Phi Hộ Thạch】, hắn cũng có thể hoạt động ở phần lớn các khu vực trong Căn Nguyên Thành Phố Chết Chóc.

Nói chính xác hơn, hiệu quả bảo hộ 12 giờ sau khi sử dụng 【Phi Hộ Thạch】 giống như một trạng thái tăng cường, chỉ là sự bảo hộ này có cấp bậc.

Vì gần đây buôn bán 【Phi Hộ Thạch Bán Thành Phẩm】, hai tên Kaiser và Wood, thông qua sự chênh lệch giữa 【Phi Hộ Thạch Bán Thành Phẩm】 và 【Phi Hộ Thạch Bình Thường】, đã liệt kê chi tiết các cấp độ bảo hộ.

Đầu tiên là 【Phi Hộ Thạch Bán Thành Phẩm】, món đồ này có cấp độ bảo hộ khoảng 3.5 cấp. Còn ở khu vực ngoại vi Thành Phố Chết Chóc, bảo hộ 3 cấp là đủ rồi, đi sâu vào khu kiến trúc phía ngoài thì cần bảo hộ 4 cấp.

Vì vậy có không ít nạn nhân… à khụ, không ít người mua 【Phi Hộ Thạch Bán Thành Phẩm】 cho biết, khi đến khu kiến trúc, họ sẽ bị xâm thực chết chóc ngắt quãng. Kiểu như, đột nhiên toàn thân run lên, đau xé da thịt, thanh máu giảm một đoạn, quay người chạy về sau thì lại thấy không sao nữa.

Đợi đến khi đám người mua tìm Kaiser tính sổ, phát hiện Kaiser đã chạy mất từ lâu.

【Phi Hộ Thạch Bình Thường】 có thể cung cấp hiệu quả bảo hộ khoảng 5 cấp. Trong trường hợp bình thường, cấp độ bảo hộ này có thể giúp đi đến hầu hết các nơi trong Thành Phố Chết Chóc.

Nếu Tô Hiểu có thể khiến Hắc Vương Hộ Tí hấp thụ khoảng 3 viên "Nguyên Thạch", thì hắn có thể nhận được hiệu quả bảo hộ cấp 5 suốt 24 giờ. Nếu sau đó lại dùng 【Phi Hộ Thạch】, hiệu quả bảo hộ sẽ chồng chất, ước chừng có thể đạt đến cấp độ bảo hộ 8.

Còn muốn vào Chí Cao Thánh Sở, dựa trên thông tin khái quát mà Đại Giáo Chủ đưa ra, Tô Hiểu ước tính, ít nhất cũng phải có cấp độ bảo hộ trên 40 mới có thể vào được.

Điều này cũng có nghĩa là, ngoài việc tìm đủ năm viên Nguyên Thạch, để Hắc Vương Hộ Tí hấp thụ đủ Bản Nguyên Chi Lực, hiện tại không còn cách nào khác.

Là một Nhà Giả Kim, sau khi Tô Hiểu có được viên "Nguyên Thạch" đầu tiên, hắn không vội vàng tìm cách dùng Hắc Vương Hộ Tí hấp thụ thứ này, mà trước tiên tìm cách chế tạo nhân tạo. Nếu có thể chế tạo nhân tạo, đừng nói thiếu 4 viên, thiếu 40 viên cũng không thành vấn đề.

Đáng tiếc là, cho đến nay, Tô Hiểu vẫn chưa tìm hiểu rõ "Nguyên Thạch" rốt cuộc là thứ gì. Năng lượng của món đồ này vừa cao cấp vừa phức tạp, dường như là sự kết hợp của vài loại năng lượng cao cấp.

Tô Hiểu lấy "Nguyên Thạch" ra, điều này thu hút sự chú ý của Tội Á TưWood bên cạnh. Tội Á Tư nói:

“Bạch Dạ huynh, vật này bất tường, huynh đệ ta là giao tình sinh tử, hay là để ta chịu đựng cái bất tường này thay huynh…”

Không đợi Tội Á Tư nói hết lời, Tô Hiểu đã kích hoạt Hắc Vương Hộ Tí.

*Keng*

"Nguyên Thạch" bị hút lên Hắc Vương Hộ Tí, phát ra tiếng kêu giòn tan đồng thời tan chảy, cuối cùng hóa thành một luồng năng lượng thuần đen, chìm vào bên trong Hắc Vương Hộ Tí.

Điều này khiến Tô Hiểu có một cảm giác, Hắc Vương Hộ Tí đã được bổ sung một phần. Nếu có thể hấp thụ thêm "Nguyên Thạch", Hắc Vương Hộ Tí chắc chắn sẽ được tăng cường đáng kể.

Về điều này, hắn không hề ngạc nhiên. Về mặt lý thuyết, "Nguyên Thạch" là cấp cao hơn của Hắc Vương Hộ Tí. Việc hấp thụ nó, và đảm bảo lượng hấp thụ đủ, việc Hắc Vương Hộ Tí thăng lên cấp cao hơn là điều đương nhiên.

Thấy "Nguyên Thạch" bị Hắc Vương Hộ Tí hấp thụ, hai người đồng đội tốt bụng bên cạnh đều tỏ ra hứng thú, nhưng không có ý tranh giành, dù sao, lần này ba người tiến vào Thành Phố Chết Chóc đều có mục đích riêng.

Lý do Tô Hiểu tiến vào Thành Phố Chết Chóc thì không cần nói nhiều. Còn về Wood, hắn đến để tìm cây Phong Đen, đồng thời cũng tìm kiếm các bí bảo khác, để bù đắp chi phí đã bỏ ra khi tiến vào thế giới này.

Mặc dù Wood đã đoán được tin tức về việc có cây Phong Đen trong Thành Phố Chết Chóc là tin giả do "đồng đội tốt bụng" của mình cố ý tung ra, nhưng đã đến rồi, cộng thêm là tài nguyên do tộc cung cấp để tiến vào thế giới này, việc tìm kiếm một vòng trong Thành Phố Chết Chóc cũng coi như là một lời giải thích cho các lão ma quỷ trong tộc. Quan trọng hơn là tìm bí bảo để bù lỗ, thậm chí là kiếm lời lớn.

So với Wood, tên khốn Tội Á Tư rõ ràng có động cơ không thuần khiết. Tinh Vực Diệt Vong mà tên này thuộc về, trước đây là đối thủ cũ của thế giới này, tức Lục Địa U Ám, nên hắn hiểu rõ nơi đây hơn.

Mặc dù Tội Á Tư che giấu rất tốt, nhưng Tô Hiểu luôn có một cảm giác, tên này muốn tìm kiếm thứ gì đó trong Thành Phố Chết Chóc. Chắc hẳn, thứ đó rất quan trọng đối với hệ Cổ Thần.

Cánh Cổng Tử Tịch mở rộng, Tô Hiểu, Wood, Tội Á Tư, Gulu đứng cạnh nhau, Bu Bu Vượng, A Mỗ, Ba Ha thì đứng sau Tô Hiểu.

Tình thế cứ thế bế tắc, không ai muốn là người đầu tiên tiến vào Thành Phố Chết Chóc, đặc biệt là trong bối cảnh Hắc Vương Hộ Tí của Tô Hiểu liên tục cộng hưởng với một sự tồn tại nào đó ở sâu bên trong Thành Phố Chết Chóc.

“Cứ bế tắc thế này không phải là cách, chi bằng chúng ta bầu ra một người dẫn đầu?”

Tội Á Tư mở miệng. Nếu là trước đây, với đặc tính bất tử của mình, hắn chắc chắn sẽ đi đầu, nhưng sau khi trực diện đối mặt với chết chóc, hắn biết tình hình lần này khác với trước đây.

Nghe thấy hai chữ "bầu ra", Tô HiểuWood, với vẻ mặt bình tĩnh và đồng thời, đẩy Tội Á Tư đang đứng ở giữa ra ngoài, hoàn thành cuộc "bầu cử vật lý" này.

Tội Á Tư chỉ kịp kêu lên nửa câu tiếng quê hương hoa mỹ, liền chìm vào màn sương trắng, biến mất không còn chút khí tức nào. Rõ ràng, Căn Nguyên Thành Phố Chết Chóc nằm ở một khu vực độc lập, nếu không thì nó đã đồng hóa và xâm thực toàn bộ thế giới này từ lâu.

Wood mở miệng hỏi: “Tội Á Tư không sao chứ?”

“Chắc vậy.”

“Vậy chúng ta cũng vào, ngươi đi trước?”

Wood làm động tác mời, thể hiện phong thái của tộc Ma Quỷ.

“…”

Tô Hiểu không nói gì, bước vào màn sương trắng phía trước.

Trong màn sương trắng, cái lạnh buốt nhói linh hồn ban nãy đã tan đi, thay vào đó là cảm giác hỗn loạn không gian. Cảm giác này giống với trải nghiệm bị truyền tống ngẫu nhiên. Nhận ra điều này, Tô Hiểu thầm thấy không ổn.

Đúng lúc này, cảm giác lạnh lẽo tột cùng ập đến từ xung quanh, khác với cái lạnh buốt xương ban nãy, lần này là cái lạnh khiến người ta nổi da gà. Trong không gian hỗn loạn của màn sương trắng, từng cánh tay khô héo bằng gỗ thò ra từ xung quanh, trong đó có một cánh tay kỳ dị nhất, lao thẳng đến gáy Tô Hiểu.

*Xoẹt!*

Vết chém thoáng qua rồi biến mất, Tô Hiểu một tay giữ chuôi đao, tuy chưa rút đao nhưng锋芒 đã xuất hiện. Đối mặt với cuộc tấn công bất ngờ này, chiêu chém được cải tiến từ "Vực Đao Khí" đối phó hiệu quả hơn.

Cánh tay khô héo vỡ vụn ngay lập tức, nhưng ở vết đứt của cánh tay này, lập tức mọc ra từng cánh tay nhỏ bé xoắn lại với nhau, tạo thành một móng vuốt quái dị, định tấn công Tô Hiểu một lần nữa.

“Moo.”

Bàn tay to lớn của A Mỗ nghênh đón.

*Bùm!*

Không gian hỗn loạn xung quanh phát ra tiếng nổ vang trời. Ngay cả Tô Hiểu cũng cảm thấy tai ù đi, sự biến dị này rõ ràng là những Tử Dân hiếu khách đang "chào đón" Tô Hiểu, người được chọn.

Một lực hút không gian ập tới, cảnh tượng trước mắt Tô Hiểu liên tục mờ đi, cuối cùng bị kéo ra khỏi không gian hỗn loạn.

Tô Hiểu nửa quỳ trên đất, màn sương trắng lờ mờ xung quanh nhanh chóng tan biến. Tiếng ù trong tai hắn kéo dài vài giây rồi biến mất, toàn thân cũng hơi ê ẩm do ở trong không gian hỗn loạn, và mọi vật trước mắt đều xuất hiện hình ảnh chồng.

Bình phục nửa phút, Tô Hiểu trở lại trạng thái toàn thịnh. Phải nói rằng, lực của không gian hỗn loạn lần này không nhỏ, khiến Tô Hiểu, người đã quen với truyền tống của tộc Ác Ma, cũng phải mất nửa phút để thích nghi.

Chưa kịp nhìn xung quanh, một mùi máu tanh thoang thoảng bay tới. Về điều này, Tô Hiểu không hề bất ngờ, đây là Thành Phố Chết Chóc, nơi ẩn chứa nguy hiểm khắp nơi. Hắn nhìn về phía mùi máu tanh bay tới, thấy Gulu đang nằm nghiêng trên đất, hơi cuộn mình lại.

“Gâu?”

Hơi phân biệt không rõ phương hướng, Bu Bu Vượng như say rượu đứng dậy từ trên đất, dịch vài bước rồi dựa vào tường đứng vững.

“Tôi chết tiệt, sức truyền tống này mạnh quá, đầu óc tôi ong ong cả lên.”

Ba Ha lắc đầu, thế giới chao đảo trước mắt dần ổn định, cuối cùng hoàn toàn đứng vững.

“Suýt… suýt chết.”

Gulu đứng dậy từ trên đất, nhưng vì toàn thân đau nhức, cô vẫn ngồi nghiêng trên đất. Vài giọt máu chảy xuống từ cằm trắng nõn của cô, nhìn dáng vẻ đó, rõ ràng là có chút nghi ngờ nhân sinh.

Gulu đương nhiên không sợ chết, nhưng chết trong cái truyền tống gần như hoang dại này thì cô tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Thực ra cũng là Gulu xui xẻo, chỉ có người được chọn mới có đãi ngộ này khi vào Thành Phố Chết Chóc. Đây cũng là lý do tại sao Wood cố ý đợi một lát, không cùng Tô Hiểu vào màn sương trắng.

Vừa rồi trong không gian hỗn loạn bị Tử Dân tấn công, A Mỗ có công không nhỏ. Nhiều cánh tay của Tử Dân thò tới như vậy, với tình hình lúc đó, Tô Hiểu gần như chắc chắn sẽ bị kéo đi. Vào thời khắc mấu chốt, A Mỗ, với tư cách là Tướng Quân phòng thủ, đã đứng ra cản lại những Tử Dân đó.

Còn vị trí hiện tại của A Mỗ, tạm thời không biết, ước tính đã ở sâu bên trong Thành Phố Chết Chóc.

Tô Hiểu nhìn quanh, đây là một cửa hàng quần áo. Đồng hồ đứng đã ngừng, quần áo treo trên kệ vải dày, phong hóa đến cứng đờ, đều chuyển sang màu đen dính dầu mỡ bẩn thỉu.

Đèn treo phía trên làm bằng kim loại, kiểu dáng phức tạp, cho thấy nền văn minh của Thành Phố Chết Chóc lúc bấy giờ không hề lạc hậu. Bộ xương của thứ được cho là chủ cửa hàng quần áo đang treo trên đèn. Từ mức độ phong hóa trắng của xương, đối phương đã chết được vài năm.

Từ số lượng quần áo ít ỏi treo trên kệ có thể thấy, chủ cửa hàng này không có tâm trí kinh doanh cửa hàng này. Ngược lại, bàn quầy đầy chai lọ lại chiếm gần hết diện tích cửa hàng.

Một cuốn nhật ký đã ngả vàng được đặt ở vị trí nổi bật nhất trên bàn. Tô Hiểu cầm lên xem, nội dung là:

‘Hahahahahahahahah…’

Tô Hiểu nhíu mày, không biết người thợ may này có chuyện gì vui mà trang đầu nhật ký để lại đã vui vẻ như vậy. Hắn tiếp tục lật trang, phát hiện nội dung ghi lại trên mỗi trang sau đó không nhiều, nội dung như sau:

‘Tất cả là lỗi của Giáo Hội Chữa Trị, Giáo Hội đã bỏ rơi chúng ta, chúng ta chỉ có thể tự mình sống sót.’

‘Trang đã bị xé nát’

‘Cảm ơn Giáo Hội đã gửi nến, vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa, thật tốt quá, Ina đã lâu không cười rồi, Tiểu Ái Vy cũng vậy.’

‘Trang đã bị xé nát’

‘Giáo Hội Chữa Trị đáng ghét, chúng đáng chết, đáng chết!’

‘Trang đã bị xé nát’

‘Trang đã bị xé nát’

‘Tôi có nên gia nhập bọn chúng không, tôi hơi… muốn gia nhập bọn chúng rồi, không được, tôi phải ở bên vợ con mình đến cùng, không thể biến thành Tử Dân.’

‘Tiểu Ái Vy đã chết, cô bé đáng yêu ấm áp ngày nào, giờ lạnh cứng tái nhợt rồi. Không còn cần thiết phải kiên trì nữa, nhưng tôi không muốn biến thành quái vật, mặc dù tôi chỉ là một thợ may, không phải thợ săn siêu phàm, cũng không phải Kỵ Sĩ Giáo Hội, nhưng tôi có tôn nghiêm của riêng mình, tôi sẽ không biến thành quái vật, sẽ không làm hại người khác.’

Nhật ký dừng lại ở đây. Có thể tưởng tượng, tâm trạng tuyệt vọng của cư dân nơi đây khi Sức Mạnh Chết Chóc lan tràn. Họ vừa yêu vừa hận Giáo Hội Chữa Trị, nơi nương tựa duy nhất của họ.

Tô Hiểu vừa đặt nhật ký xuống, hắn nghe thấy Gulu đang ngồi dưới đất bên cạnh hỏi:

“Mấy người, sao không sao hết vậy?”

Gulu nói xong, ném lọ thuốc rỗng trong tay, còn lấy ra khăn ướt, chuẩn bị lau sạch vết máu trên mặt.

Nghe Gulu hỏi vậy, Ba Ha nở nụ cười của người từng trải, nói: “Không có gì khác, chỉ là quen thôi.”

“Cái gì?”

Gulu càng thêm khó hiểu. Nếu xét về khả năng chịu đòn, cô không rõ mình và Ba Ha ai mạnh hơn, nhưng cô có thể chắc chắn rằng mình mạnh hơn Bu Bu Vượng.

Gulu không biết có một thứ gọi là Trận Pháp Truyền Tống Tộc Ác Ma. Khi Bu Bu Vượng trải nghiệm Trận Pháp Truyền Tống Tộc Ác Ma, mấy lần đầu đều sốc ngất, sau đó kháng tính không gian mới tăng mạnh.

Không để ý đến Gulu đang dần tăng diện tích bóng ma tâm lý, Tô Hiểu đến trước cửa tiệm, lau đi một vết bụi trên kính. Con phố vắng vẻ hiện ra trước mắt.

Tuy đây là ngoại vi Thành Phố Chết Chóc, nhưng đã ra khỏi khu vực sương trắng bên ngoài cùng. Đường phố không phải lát đá, toàn bộ Thành Phố Chết Chóc ít có đất, mặt đất là một loại tầng đá xám.

Nếu nhìn từ trên cao xuống khu vực ngoại vi Thành Phố Chết Chóc, sẽ thấy địa hình ở đây rất đơn giản: ở giữa là một con đường chính rộng hơn chục mét, hai bên là những kiến trúc nhiều tầng cao thấp không đều. Những kiến trúc này đa số có mái nhọn, tường ngoài xám trắng, dưới chân tường bám đầy rêu nhớt dày đặc.

Cửa hàng quần áo này vừa bước ra là đến phố chính. So với việc đi các con đường nhánh hay lối nhỏ khác, đi phố chính chắc chắn sẽ đến sâu bên trong Thành Phố Chết Chóc nhanh hơn. Đương nhiên, chết cũng nhanh hơn.

Ở một mức độ nào đó, Thành Phố Chết Chóc Phân Nhánh là một phần phản chiếu của Căn Nguyên Thành Phố Chết Chóc, nhưng lại có sự khác biệt về bản chất so với nơi đây.

Lúc này trên phố chính, Tô Hiểu thấy mặt đất có rất nhiều vết cày xước, như thể có thứ gì đó thường xuyên kéo lê qua đó. Nếu không đoán sai, đây là dấu vết do những "người quen cũ" để lại, tức là Thụ Thực (Kẻ Ăn Cây).

Tô Hiểu đã từng thấy Thụ Thực trong Thành Phố Chết Chóc Phân Nhánh. Đối phó với Thụ Thực chỉ có một sách lược: né tránh. Đối đầu với Thụ Thực, thắng thua đều thua lỗ nặng, huống hồ có thể đang đánh thì bị một đám Thụ Thực truy sát, trong tình huống đó, chạy cũng không thoát.

Hơn nữa Tô Hiểu nghi ngờ, Thụ Thực từng thấy trước đây là phiên bản hàng nhái bị suy yếu, còn Thụ Thực trong Căn Nguyên Thành Phố Chết Chóc hiện tại mới là phiên bản hoàn chỉnh.

Ngay khi Tô Hiểu đang suy nghĩ làm thế nào để đi sâu hơn, tiếng bước chân truyền đến. Nghe tiếng, một đội người hiện ra trước mắt.

Đội người này… không, chính xác hơn, là một người và vài quái vật tạo thành một đội hình kỳ lạ.

Người đàn ông đi phía trước khoảng hơn 40 tuổi, nhìn trang phục thì là thành viên của Giáo Hội Hơi Nước. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là muốn đến Thành Phố Chết Chóc tìm bí bảo, kết quả lại mắc kẹt ở đây.

Đằng sau người đàn ông này, lần lượt là hai Tử Dân quần áo rách rưới, cánh tay và mặt lộ ra ngoài đều khô héo, cùng với một cô bé tóc dài kỳ lạ, hốc mắt đen kịt.

Phía sau ba thứ đó, là một quái vật cao hơn 10 mét, toàn thân da thô ráp pha lẫn đen xám, tổng thể trông giống hình người.

Trên ngực quái vật này dán đầy những mảnh giáp gỉ đen. Phần đầu không có ngũ quan, trông như một cục bướu màu xám phình ra, chỉ có một hàng lỗ khí lớn nhỏ không đều ở miệng. Điều nổi bật nhất là cánh tay phải của quái vật này, cánh tay phải của gã khổng lồ cao 10 mét này dài đến mức chạm đất, toàn bộ cánh tay được cấu tạo từ rễ cây. Một số rễ cây rủ xuống mọc đầy gai ngược, kéo lê trên mặt đường phát ra tiếng ma sát và để lại vết ẩm ướt màu đen.

Trong đội hình năm người kỳ lạ này, thành viên Giáo Hội Hơi Nước kia đi đầu, nhưng dáng vẻ của hắn là lảo đảo từng bước. Nhìn kỹ sẽ thấy, vài sợi tóc xuyên qua sau gáy hắn, cắm sâu vào tủy não hắn, từ đó điều khiển hắn tiến về phía trước.

Chủ nhân của những sợi tóc này là cô bé mắt đen kia. Cô bé trông có vẻ là hình người, nhưng thực tế giống một ý niệm, hay nói cách khác là tập hợp của những cảm xúc tiêu cực như oán hận. Điều khiến cô bé có trí tuệ và bắt chước hình dáng con người, là linh hồn méo mó nằm sâu nhất trong cơ thể cô bé.

“Thần sẽ… che chở chúng ta, đừng… sợ, Giáo Hội Chữa Trị… sẽ không bỏ rơi chúng ta.”

Thành viên Giáo Hội Hơi Nước lảo đảo đi phía trước, cất tiếng gọi, giọng nói tê liệt vô hồn, rõ ràng là mồi nhử.

Tô Hiểu để ý thấy, hai Tử Dân trong đội hình đều cầm một chiếc đèn lồng, bên trong đèn lồng chứa đầy dung dịch, ngâm một khối cầu mắt dính liền vào nhau.

Khối cầu mắt này lớn bằng nắm tay, khoảnh khắc đối mắt với một con ngươi trong đó, Tô Hiểu cảm thấy da đầu như bị kim châm. Thứ này là một cái bẫy nhắm vào cấp độ linh hồn.

Tô Hiểu thu lại ánh mắt, hắn càng cảm nhận sâu sắc sự "hiếu khách" của Căn Nguyên Thành Phố Chết Chóc. Những quái vật ở đây sau khi bị đánh thức, không đứng yên chờ đợi hay lang thang khắp nơi, mà những Tử Dân này chủ động ra ngoài săn lùng những sinh vật sống xâm nhập vào Thành Phố Chết Chóc.

Đội quái vật hiện tại này đang lợi dụng thành viên Giáo Hội Hơi Nước kia làm mồi nhử. Không cần dẫn dụ người khác xuất hiện, chỉ cần đối mặt với một con ngươi của chiếc đèn lồng cầu mắt kia, những ai có cường độ linh hồn dưới 400 điểm sẽ ôm đầu kêu gào ngay tại chỗ. Điều này không thể kìm nén bằng ý chí, mà là phản ứng ứng kích cấp độ linh hồn.

Cường độ linh hồn của Tô Hiểu cao tới 650 điểm, sau khi đối mặt với chiếc đèn lồng cầu mắt tà ác kia, hắn vẫn cảm thấy da đầu như bị kim châm. Nếu cường độ linh hồn dưới 500 điểm, thậm chí 400 điểm, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Chỉ cần bị tiếng động thu hút, lén nhìn đội quái vật này một cái từ trong bóng tối, là đã dính chiêu. Sau đó sẽ phải đối mặt với sự truy sát của 2 Tử Dân + cô bé mắt đen + một Thụ Thực. Xin đừng hiểu lầm, đây chỉ là truy sát sơ bộ. Đến lúc đó, một trong số Tử Dân sẽ gầm lên một tiếng, vô số Tử Dân sẽ từ khu vực lân cận ồ ạt kéo đến.

Thảo nào các Khế Ước Giả đêm qua lại khóc lóc gào thét trên kênh liên lạc thế giới như vậy. Với tình hình hiện tại của Căn Nguyên Thành Phố Chết Chóc, nơi quỷ quái này, phàm là người có lý trí bình thường, sẽ không dám bước vào.

“Tình hình thế nào?”

Gulu nhẹ nhàng đến bên cạnh, định đứng thẳng người, nhìn ra ngoài qua tấm kính trên cửa, nhưng bị Tô Hiểu một tay ấn xuống.

“Làm gì!”

Gulu nhìn Tô Hiểu. Chuyện bị đeo mặt nạ cổ đại trước đây, cô vẫn chưa quên.

“…”

Tô Hiểu không nói gì. Với hiểu biết của hắn về cái tên thần kinh nhỏ Gulu này, đối phương nếu không chịu khổ lớn, sẽ không thực lòng kính sợ Thành Phố Chết Chóc.

Thấy Tô Hiểu không nói nữa, Gulu do dự một lát, đầu tiên đeo mặt nạ bảo hộ, sau đó nhét thiết bị ức chế vào miệng. Rõ ràng là trước đây cô từng chịu thiệt vì bị điều khiển tinh thần tạm thời, phát ra tiếng động làm lộ vị trí.

Gulu thò đầu ra ngoài nhìn, rồi đối mặt với một con ngươi trong chiếc đèn lồng cầu mắt. Cô lập tức trợn mắt trắng dã, hai tay bóp cổ mình, định kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng thiết bị ức chế trong miệng đã kích hoạt, khiến cô không phát ra được chút âm thanh nào, rồi đổ vật ra đất.

Tô Hiểu nhìn Gulu đang cuộn mình ngã vật ra đất, hai tay ôm đầu, trong lòng vẫn khá hài lòng. Gulu tuy có suy nghĩ riêng, nhưng biết cách phòng tránh biến mình thành đồng đội “heo”, đây là một phẩm chất tốt.

Gulu ngất đi vài phút mới tỉnh lại. Cả người cô không ổn chút nào. Khu vực nguy hiểm cô không phải chưa từng đến, nhưng nguy hiểm như Thành Phố Chết Chóc thì đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm. Trường lực không gian hỗn loạn ở lối vào đầy ác ý với cái thân hình nhỏ bé của hệ ám sát. Sau đó lại còn được chứng kiến những thủ đoạn tà môn của Tử Dân.

“Đây là thử thách thăng cấp Cửu giai sao?”

Gulu hỏi câu này, có vẻ hơi nghi ngờ nhân sinh, bởi vì ở tiến độ thế giới tiếp theo, cô cũng sẽ thăng cấp Cửu giai.

“Cũng có thể coi là vậy.”

Câu trả lời của Ba Ha có chút mập mờ.

“Đừng có ‘cũng có thể’! Tiến độ thế giới tiếp theo tôi cũng thăng cấp, nếu độ khó thăng cấp cao đến vậy, thì dạo này tôi sẽ ăn ngon hơn, muốn ăn gì thì mua nấy.”

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, giải thích cụ thể thì khá phức tạp, tóm lại khi ngươi thăng cấp, sẽ không nguy hiểm như vậy đâu.”

Ba Ha vừa hạ giọng nói, vừa đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận đội Tử Dân và Thụ Thực kia đã đi xa. Nó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, từ chúa tể không trung hóa thành gà chạy đất, lén lút thò đầu ra quan sát.

Một lát sau, Ba Ha bước ra phố chính. Một móng vuốt chim ưng của nó vừa đặt chân xuống đường, tiếng xé gió chói tai truyền đến.

*BÙM!!*

Tiếng nổ vang xa, một mũi tên hoàn toàn bằng kim loại ghim vào phía trước Ba Ha. Âm thanh và sóng tấn công cực kỳ chấn động, nhưng lại không phá hủy mấy đường phố và kiến trúc của Thành Phố Chết Chóc.

Ba Ha bị mũi tên này làm cho kinh hãi suýt nữa ngồi phịch xuống đất. Nó có thể chắc chắn 100%, nếu mũi tên này bắn trúng đầu nó, nó sẽ chết ngay lập tức.

*Ực*

Ba Ha nuốt nước bọt, nó đột nhiên vọt ra, lướt một đường cong ở độ cao cực thấp trên phố chính, sau đó nhanh nhất có thể quay ngược trở lại cửa hàng quần áo.

*BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!…*

Từng mũi tên kim loại cổ xưa nhưng kiên cố ghim vào vị trí mà Ba Ha vừa bay qua. Cũng may tốc độ của Ba Ha nhanh, có thể nói là nhanh nhất đội Tô Hiểu, nếu không thì nó đã bị những mũi tên này ghim chết trên mặt đường rồi.

Theo hướng mũi tên kim loại bay tới, Tô Hiểu nhìn về phía ngọn tháp cao ở đằng xa. Ngọn tháp này có hình trụ tròn, cao hàng chục mét. Nhìn lướt qua, cách khoảng nửa cây số lại có một tòa.

Bên trong lỗ quan sát của ngọn tháp đen kịt, như thể có những đôi mắt trắng bệch đang nhìn xuống mọi thứ trên phố chính.

Đi trên phố chính là tìm chết. Với những mũi tên của những Thợ Săn Trắng Bệch này, một Tướng Quân phòng thủ đỉnh cao cấp Tám sau khi chịu hai mũi tên cũng có thể rơi vào trạng thái nguy kịch, huống hồ tốc độ bắn và tần suất tấn công của thứ này cũng quá biến thái.

Điều đáng mừng là, tiếng nổ do những Thợ Săn Trắng Bệch này bắn tên không thu hút được đám đông Tử Dân. Điều này chứng tỏ một điều, Tử Dân chỉ bị thu hút bởi những âm thanh đặc biệt, ví dụ như tiếng gầm của Tử Dân khác.

Xác định đại khái điểm này, Tô Hiểu nhìn về phía bức tường cao ở đằng xa. Việc cấp bách trước mắt là vượt qua khu vực ngoại vi Thành Phố Chết Chóc để tiến vào nội thành, đó mới là khu vực then chốt.

Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa sổ. Tô Hiểu nghe tiếng nhìn ra, không ngờ lại là Wood đang đi trên phố chính. Điều kỳ lạ là, những Thợ Săn Trắng Bệch trong các tòa tháp cao dường như không nhìn thấy Wood.

Tô Hiểu đoán được chuyện gì đang xảy ra. Thợ Săn Trắng Bệch cũng là một loại Tử Dân, vì vậy chúng thiên về tấn công sinh vật sống, hay nói cách khác là vật thể sống.

Lúc này Wood đã từ "ba chiều" lùi về "hai chiều". Trong trạng thái hai chiều, hắn không phải là sinh vật, mà giống một khối tập hợp các đường nét, hình dạng có thể di chuyển. Chỉ có thể nói rằng, ba "đồng đội tốt bụng" kia đều có những tuyệt chiêu riêng.

Wood đang đi trên phố chính để ý thấy phía Tô Hiểu, hắn giơ tay chỉ vào bức tường cao ở đằng xa, ý là hãy vượt qua khu vực ngoại vi trước, rồi tập hợp ở nội thành. Khu vực ngoại vi không đáng để khám phá, trước đây có không ít Khế Ước Giả đến đây, thêm vào đó Tử Dân ở đây quá nhiều, cũng không thể khám phá được.

Tô Hiểu gật đầu với Wood cách đó trăm mét, cũng ý là tập hợp ở bên trong bức tường cao. Thấy vậy, Wood ở trạng thái hai chiều tiếp tục đi với tốc độ không quá nhanh.

Nhìn Wood trên phố chính đi xa, Tô Hiểu đi về phía cửa sau. Mục đích hắn vào Thành Phố Chết Chóc rất rõ ràng, việc đầu tiên cần làm là tìm Thợ Rèn Ác Ma. Hắn trước đó đã thông qua Tên Cờ Bạc Xương để truyền lời, hẹn gặp Thợ Rèn Ác Ma ở đây.

Với việc đang giữ 【Vật Thề Ước】, Tô Hiểu tin chắc Thợ Rèn Ác Ma nhất định sẽ đến.

Sự thật cũng đúng là như vậy, sau khi vào khu vực ngoại vi Thành Phố Chết Chóc, Tô Hiểu đã phát hiện 【Vật Thể Ước】 trong không gian lưu trữ của mình tự động kích hoạt, thường xuyên xuất hiện dao động cộng hưởng, và hướng cộng hưởng chính là nội thành Thành Phố Chết Chóc.

Với sức mạnh của Thợ Rèn Ác Ma, cho dù đang ở trong Thành Phố Chết Chóc, nơi đối phương đang ở cũng có thể được coi là khu vực an toàn, đây chính là điều Tô Hiểu đang rất cần.

Sau khi đến khu vực an toàn này, Tô Hiểu mới xem xét việc đi tìm Thánh Ca Đoàn, đoạt lấy viên Nguyên Thạch mà Thánh Ca Đoàn đang sở hữu.

Đẩy cửa sau của cửa hàng quần áo ra, Tô Hiểu vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tội Á Tư trong con hẻm nhỏ. Hắn phát hiện, Tội Á Tư đang đi từng bước về phía mình trong tư thế quay lưng lại.

“Bạch Dạ, sau này chúng ta cùng hành động…”

Tội Á Tư còn chưa nói hết lời, Tô Hiểu đã lùi trở lại cửa hàng quần áo, tiện tay đóng cửa sau lại, sau đó lau sạch một vết bụi trên kính cửa.

Gulu bên cạnh nhìn đến ngây người, cách bán đồng đội thành thạo và tự nhiên này, rõ ràng không phải lần một lần hai, không có mười lần tám lượt thì tuyệt đối không thể tự nhiên và trôi chảy đến thế.

Qua vết kính này, Bu Bu Vượng, Ba Ha, Gulu, Thánh Thi nhìn thấy, Tội Á Tư trong con hẻm hẹp bên ngoài, từng bước lùi ngược qua trước cửa. Vài giây sau, một thực thể hình người cấu tạo từ các hạt đen, cũng với tư thế tương tự, lùi ngược qua trước cửa.

Nhìn thấy thực thể này, Gulu từ thể chất đến tâm lý đều xuất hiện sự khó chịu mạnh mẽ. Vào khoảnh khắc này, cô có chút hối hận khi đi theo đến Thành Phố Chết Chóc.

So với Gulu, Thánh Thi trong không gian ý thức của cô đã gần nôn ra rồi. Sau khi nhìn thấy thực thể hình người bằng hạt đen đó, linh hồn thể của cô dường như cũng muốn bị đồng hóa thành dạng hạt như vậy.

“Bạn của ngươi gặp rắc rối rồi.”

Gulu mở miệng.

“Ừm.”

Tô Hiểu lấy ra đồng hồ bấm giờ, khoảng nửa phút sau, tay nắm cửa được vặn, Tội Á Tư với khuôn mặt đầy "pixel" bước vào.

“Mùi kinh tởm quá, thứ đó cứ nhìn chằm chằm ta, không nuốt nó thì nó sẽ đồng hóa ta.”

Tội Á Tư vẻ mặt như vừa ăn đất, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị nuốt thêm thứ gì đó để "súc miệng". Ánh mắt hắn chuyển sang Gulu, sau đó hỏi Tô Hiểu: “Cái cô bé trong ý thức của đứa nhóc này là bạn của ngươi à? Không phải thì ta nuốt luôn.”

“Cũng có thể coi là vậy.”

“Vậy thôi.”

Tội Á Tư hơi tiếc nuối. Thánh Thi ở trạng thái linh hồn, theo Tội Á Tư thấy thì không khó nuốt, hay nói cách khác, đa số hồn thể đều rất dễ nuốt đối với hệ Cổ Thần.

“…”

Tô Hiểu ném ra một viên Tinh Thể Linh Hồn Trung Cấp. Thông thường, khi hắn ăn phải năng lượng linh hồn có mùi kỳ lạ, hắn sẽ ăn Tinh Thể Linh Hồn để dịu đi.

Tội Á Tư cầm lấy Tinh Thể Linh Hồn Trung Cấp, định ném vào miệng, cuối cùng lại lắc đầu, chuẩn bị để dành cho con gái mình dùng, đút vào trong ngực, nói: “Đa tạ, lập tức chữa khỏi chứng khó chịu của ta, Bạch Dạ, y thuật của ngươi thật cao siêu.”

Nhận được lợi lộc, Tội Á Tư luôn không tiếc lời khen ngợi, dù sao hắn cũng mặt dày.

“…”

Tô Hiểu không nói gì, cất bước đi ra ngoài, nhưng bị Tội Á Tư ngăn lại. Tội Á Tư nói: “Ta đi trước, nếu ta gặp chuyện, ngươi phải không tiếc giá nào chữa trị cho ta.”

“Ừm.”

Lời của Tô Hiểu vừa dứt, cửa chính của cửa hàng quần áo phía sau hắn mở ra, Wood với một mũi tên xương ghim ở cổ bước vào. Rõ ràng, phố chính không dễ đi chút nào.

“Ta không thể bỏ mặc hai ngươi mà tự mình đi trước vào nội thành, lương tâm ta sẽ không yên.”

Wood cười nói, không hề nhắc một lời nào về chuyện suýt bị đám Thợ Săn Trắng Bệch bắn thành cái sàng.

“À này, có một chuyện, có lẽ các ngươi nên biết.”

Trong con hẻm nhỏ, Tội Á Tư đi đầu tiên, hạ giọng mở miệng.

“Chuyện gì?”

Ba Ha ở phía sau lấm lét nhìn đông nhìn tây, lo lắng đột nhiên có vài Tử Dân xông ra.

“Hôm qua ta một mình đến đây, còn đến tận dưới bức tường cao đó.”

Tội Á Tư nói đến đây, mắt cụp xuống. Ban đầu hắn chỉ định xem xét tình hình ở ngoại vi, không định đi sâu đến thế, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện, cả người hắn không chỉ bị kéo đi, mà còn suýt bị móc mất thận. Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn chút kinh hồn bạt vía.

Qua lời kể đơn giản của Tội Á Tư, Tô Hiểu hiểu rõ tình hình. Thực ra, hôm qua không chỉ có Tội Á Tư đến Thành Phố Chết Chóc trước, mà cả Kaiser ở trạng thái người-lọ hợp nhất cũng đã đến.

Kaiser không chỉ đến, mà còn khám phá Thành Phố Chết Chóc ở mức độ rất lớn, chỉ là hiện tại đang tạm thời bị mắc kẹt ở một nơi nào đó trong nội thành, nên mới không trở về chia sẻ thông tin.

Tội Á Tư hôm qua gặp Kaiser gần bức tường cao, và nhận được một phần thông tin về Thành Phố Chết Chóc. Tổng thể mà nói, Thành Phố Chết Chóc có thể được chia thành hai phần: khu ngoại thành và khu nội thành được bao quanh bởi bức tường vòng cung.

Khu ngoại thành là địa bàn của Tử Dân, Thụ Thực, Pháp Sư Hắc Ám, Thợ Săn Trắng… nơi đây có rất nhiều quái vật, nhưng không có nơi cư trú cố định. Ngược lại, nơi đây không có sự tồn tại đặc biệt mạnh mẽ nào.

Những kiến trúc thực sự quan trọng, hay nói cách khác là nguy hiểm, đều nằm trong khu nội thành, ví dụ như "Thánh Thập Giáo Đường", "Tế Tự Đàn", "Trị Liệu Sở", thậm chí cả "Chí Cao Thánh Sở", đều ở nội thành.

Nội thành không có số lượng lớn Tử Dân, nhưng nếu gặp Thụ Thực, Pháp Sư Hắc Ám, Thợ Săn Trắng… ở đó, thì nhất định phải cẩn thận. Những quái vật dám tiến vào nội thành đều là những cá thể tinh anh, những kẻ mạnh mẽ vạn người có một trong đồng loại.

Nói một cách dễ hiểu, Tử Dân ở nội thành, dù trông không nổi bật, thì cứ coi chúng là đơn vị thủ lĩnh cấp Tám là được.

Thông tin Kaiser đưa ra là, nếu gặp một Tử Dân ở nội thành, có thể đánh; nếu gặp hai Tử Dân đi cùng, phải cực kỳ cẩn trọng; ba Tử Dân đi cùng, thì tốt nhất nên tránh đi; năm Tử Dân đi cùng, thì đó chết tiệt chính là "Thiên Đoàn Kiếm Thánh Thành Phố Chết Chóc", lập tức, ngay lập tức quay lưng bỏ đi, đừng nhìn thêm một cái, dám chọc vào, chỉ trong phút chốc sẽ bị chém nát.

Còn về Thụ Thực ở nội thành, sức chiến đấu của thứ này còn mạnh hơn cả Boss cấp Tám. Chiều cao trung bình của chúng là 25-30 mét. Điều khiến người ta không thể chấp nhận hơn là, Thụ Thực ở nội thành đều đi thành từng nhóm ba năm con, thường là một Thụ Thực Lĩnh Chủ dẫn theo 2-3 Thụ Thực tinh anh.

Còn về những Thợ Săn Trắng Bệch ở nội thành, những tên này, ngay cả Kaiser nhìn thấy cũng thấy choáng váng. Tóm lại một câu, nhìn thấy nơi Thợ Săn Trắng Bệch tụ tập, hãy tìm cách vòng tránh khu vực đó.

Khả năng của những tên này có điểm tương đồng với tộc Thiên Ba, chúng sẽ sử dụng một khả năng tên là "Xâm Thực Tử Vong", khiến người trúng tên chịu sát thương dựa trên giới hạn tối đa máu. Tướng Quân phòng thủ nhìn vào cũng thấy đầu óc ong ong.

Nghe Tội Á Tư nói vậy, Ba Ha ở phía sau đội thít chặt hậu môn, ký ức bị tộc Thiên Ba bắn đã hiện về trong tâm trí.

Tin tốt là, khi đến nội thành, mặc dù quái vật ở đó mạnh hơn vài cấp độ, nhưng số lượng không nhiều như ngoại thành. Người ngoài ở khu vực ngoại thành, động một tí là bị kéo dây chuyền.

Những thông tin này do Tội Á Tư thuật lại rất quan trọng. Nói đến cuối cùng, Tội Á Tư chỉ về phía xa nói: “Ở phía đó, có một người phụ nữ có vảy cá, miệng đầy răng nhọn… Tạm gọi cô ta là Tỷ Tỷ Cá đi. Nếu trên người các ngươi xuất hiện ấn ký hình cây đinh ba, thì có nghĩa Tỷ Tỷ Cá đã để mắt đến ngươi.”

Tội Á Tư nói đến đây, vẻ mặt khó nói nên lời. Tỷ Tỷ Cá rất mạnh, nhưng Tỷ Tỷ Cá vừa nguy hiểm, lại vừa không quá nguy hiểm, phải xem khả năng ứng biến của người trong cuộc. Hay nói cách khác, Tỷ Tỷ Cá vốn cũng là kẻ xâm nhập, nhưng bị mắc kẹt ở đây hàng trăm năm, không còn xa nữa sẽ bị Thành Phố Chết Chóc đồng hóa.

“Ấn ký hình cây đinh ba? Là… như thế này sao?”

Gulu giơ tay lên, không biết từ lúc nào, lòng bàn tay cô xuất hiện một ấn ký màu tím sẫm, còn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Nhìn thấy ấn ký này, khóe mắt Tội Á Tư giật giật, rồi cười nói: “Tiểu cô nương, chúc ngươi may mắn.”

Gần như cùng lúc Tội Á Tư nói, Tô Hiểu, Wood, Bu Bu Vượng, Ba Ha đồng thời lùi lại hai bước.

Thấy vậy, thần kinh của Gulu căng thẳng. Không biết từ lúc nào, nước đã xuất hiện trong không khí xung quanh cô, không cho cô cơ hội phản ứng, trong chớp mắt đã bao bọc cô. Hai bàn tay có vảy mịn, ngón tay dài và nhọn, thò ra từ hai bên cổ cô.

Mắt Gulu dần mở to, ánh mắt đó rõ ràng là: ‘Cứu tôi!!!’

Tuy nhiên, lúc này cô đã ở trong một không gian chiều khác, có thể gọi là "Không Gian Thủy Niệm". Đây chính là điểm mạnh của Tỷ Tỷ Cá, cô ta muốn bắt ai, trừ phi người bị bắt có sức mạnh ngang bằng hoặc thậm chí vượt trội hơn Tỷ Tỷ Cá, nếu không thì quá trình này gần như không thể ngăn cản.

Quả cầu nước lớn bao bọc Gulu đột nhiên co lại, cuối cùng hóa thành một giọt nước, tan biến trong không khí.

Chứng kiến Gulu biến mất, Tô Hiểu, Wood, Tội Á Tư tiếp tục men theo con hẻm nhỏ tiến sâu vào Thành Phố Chết Chóc.

Sự thật chứng minh, kế hoạch bố trí của Tô Hiểu rất hiệu quả. Trước khi tiến vào thế giới này, hắn đã tung tin giả về việc có cây Phong Đen trong Thành Phố Chết Chóc, khiến nhiều Khế Ước Giả cấp Tám hoặc thành viên thế lực Hư Không ham muốn cây Phong Đen đều tiến vào thế giới này.

Sau đó, trong thế giới này, hắn cùng Kaiser, Wood, Tội Á Tư hợp mưu, chế tạo và bán 【Phi Hộ Thạch Bán Thành Phẩm】, khiến nhiều người hơn tiến vào khu vực ngoại vi Thành Phố Chết Chóc.

Hiện tại, tiếng nổ thỉnh thoảng truyền đến từ khu ngoại thành cho thấy vẫn còn không ít người đang mạo hiểm khám phá nơi đây. Điều này đã phân tán đáng kể áp lực cho Tô Hiểu, nếu không, với tư cách là người được chọn, Tử Dân chắc chắn sẽ nhắm vào hắn.

Tội Á Tư đi đầu mở đường, Tô Hiểu đi sau, Wood ở phía sau nữa thì thả ra màn sương đen, che giấu khí tức của mấy người. Ba Ha thì ở cuối cùng, còn Bu Bu Vượng hòa mình vào môi trường, theo sát phía sau đội, trên một số kiến trúc cao chót vót, tiến hành quan sát từ trên cao, tránh cho Tô Hiểu và những người khác đụng phải một đám đông Tử Dân.

Con đường phía trước thuận lợi hơn nhiều so với dự kiến, hay nói cách khác, kế hoạch thu hút thêm nhiều người đến Thành Phố Chết Chóc để phân tán rủi ro đã hiệu quả hơn dự kiến.

Hai giờ sau, Tô Hiểu đến dưới bức tường cao đen kịt. Không hiểu vì sao, Tử Dân ở khu ngoại thành đều không tiếp cận bức tường này, dường như là sợ hãi điều gì, hay nói cách khác là có một loại ràng buộc nào đó.

Tuyệt đối không được trèo lên bức tường cao. Vừa rồi Bu Bu Vượng nhìn thấy từ trên cao, trên bức tường cao chen chúc đầy Thợ Săn Trắng Bệch. Những Thợ Săn Trắng Bệch này trông như đã hóa đá, nhưng không ai biết liệu chúng có đột nhiên thoát khỏi lớp vỏ đá hay không. Số lượng Thợ Săn Trắng Bệch như vậy, không ai có thể chịu nổi một đợt mưa tên.

Điều kỳ lạ là, những Thợ Săn Trắng Bệch này không hướng về phía ngoại thành, mà tất cả đều quay mặt vào nội thành. Cảm giác như thể, việc xây dựng bức tường cao này không phải để ngăn chặn vô số Tử Dân ở ngoại thành, mà là để giam giữ những thứ bên trong nội thành, không cho chúng thoát ra ngoài.

Tô Hiểu đến trước lối đi duy nhất trên bức tường cao. Một cánh cửa kim loại đã nửa đổ nát, khó khăn lắm mới đứng vững được. Cảm giác như có một móng vuốt khổng lồ, từ bên trong thò ra, mới xé rách cánh cửa kim loại cao gần mười mét này ra như vậy.

Vượt qua chỗ hở của cánh cửa kim loại, ra khỏi lối đi hình vòm, Tô Hiểu đến nội thành. Vừa bước ra khỏi lối đi, hắn cảm thấy màu sắc của thế giới xung quanh đều tối đi vài phần, bắt đầu lấy màu xám, đen, trắng làm chủ đạo, các màu khác đều tối đi vài phần.

Cảnh tượng đập vào mắt là một quảng trường hình tròn. Xung quanh quảng trường là một vòng những bức tượng quỳ gối, như một bức tường hình vòng cung, bao quanh quảng trường trống trải rộng hàng ngàn mét vuông này.

Trên nền đá xám trắng, vô số mũi tên xương ghim dày đặc, chỉ để lại một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo dẫn đến trung tâm quảng trường.

Khoảnh khắc nhìn thấy quảng trường này, Tô Hiểu, Wood, Tội Á Tư đều dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng vào trung tâm quảng trường đá xám.

“Nằm… nằm mơ!”

Ba Ha theo bản năng mở miệng, Bu Bu Vượng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.

Nằm ở trung tâm quảng trường đá xám, một cây Phong Đen cao hàng chục mét sừng sững ở đó. Đó là một cây Phong Đen, đã chết khô.

(Hết chương này)

Tóm tắt:

Tô Hiểu khám phá Thành Phố Chết Chóc, nơi ẩn chứa nhiều rủi ro và cái chết. Hắn cùng đồng đội tìm kiếm 'Chí Cao Thánh Sở' để giải quyết nguồn gốc của chết chóc. Trong khi họ phải đối mặt với các loại quái vật và nguy hiểm, việc thu thập Nguyên Thạch để mở khóa sức mạnh là điều rất cần thiết. Hành trình trở nên khốc liệt khi họ phải tránh sự chú ý của các Tử Dân và Thợ Săn, đồng thời tìm kiếm phương pháp để tăng cường sức mạnh nhằm sống sót qua những thử thách ở đây.