Khuất Đinh Văn vác pháo hỏa tiễn, đã nhắm thẳng Chu Vân Long.
Không để ý đến lời Chu Vân Long nói với hắn, giờ phút này trong lòng hắn đang đưa ra một lựa chọn.
Liễu Thường Phong đã nói với hắn về uy lực của nó, nếu một khi vật này được bắn ra, thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.
Vì vậy, đây cũng là nan đề Thẩm Mộc cố ý để Liễu Thường Phong đưa cho hắn.
Bắn hay không bắn, ngay tại giữa một khắc, cuộc thử nghiệm vừa mới bắt đầu.
Khuất Đinh Văn đã suy tính rất nhiều lợi và hại, nhưng cũng có thể là do những kinh nghiệm uất ức trước đó, nên hắn cảm thấy, chí ít cũng nên có khí phách một lần, cũng không tính phụ lòng sự giúp đỡ của Thẩm Mộc dành cho hắn.
Nếu như lần này còn thua, vậy thì thật không mặt mũi gặp người.
Phanh!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn.
Khẩu Thiên Ma pháo hỏa tiễn đang vác trên vai liền được bắn ra.
Theo tốc độ mà nói, thật ra phát bắn này hoàn toàn không kịp tốc độ phi hành của phi kiếm, chí ít trong mắt Chu Vân Long, vật này hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả tấn công nào.
Chỉ cần hắn muốn tránh, đừng nói một phát, dù là ngàn viên cũng không chạm tới hắn.
Mắt thấy pháo hỏa tiễn kia bay về phía mình, Chu Vân Long cực kỳ tự tin không có động tác, mà là mở miệng tiếp tục cười nói:
“Ha ha! Ta còn tưởng là pháp khí mạnh mẽ gì, chỉ bằng vật này của ngươi cũng muốn đánh bại ta sao? Người si nói mộng! Trong tay ta tùy tiện một thanh phi kiếm, nhắm mắt lại cũng bay nhanh hơn ngươi!”
Ngay sau khi Chu Vân Long nói xong.
Pháo hỏa tiễn trước mặt đã sắp đến mặt hắn, và cùng lúc đó, Chu Vân Long trực tiếp phóng ra phi kiếm của mình.
Phi kiếm trong nháy mắt đi tới trước ngực hắn.
“!!!”
“!!!”
“Dùng kiếm chém?”
“Xong rồi xong rồi! Tô Gia tu sĩ chính là chết như vậy!”
Phần lớn mọi người ở đây vẫn có chút không hiểu, bởi vì bọn họ cũng không biết uy lực của Thiên Ma hỏa pháo.
Nhưng có một số người trước đó từng tận mắt chứng kiến trận chiến kia tại biên giới Thần Quốc.
Vì vậy bọn họ đều hiểu rõ, nếu giờ phút này một kiếm chém ra pháo hỏa tiễn, hậu quả đó thế nhưng là tương đương thảm liệt.
Nhưng có người muốn dựa vào miệng thuyết phục, nhưng tất cả đều đã không kịp nữa rồi.
Cảnh này xảy ra nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Vân Long đã tự tin chém phi kiếm về phía quả đạn pháo hỏa tiễn Thiên Ma hỏa trước mặt!
Đạn pháo trong nháy mắt nổ tung trên phi kiếm của hắn.
Hoa!
Lực lượng cuồng bạo bắt đầu nổ tung trên đài, đại trận bốn phía thì bị lực lượng xung chấn, thậm chí xuất hiện vết rách.
“Đây là cái gì! AAAAAAA!!!!!!”
Tất cả mọi người nghe được một tiếng kêu rên cực kỳ xé rách.
Mà theo Chu Vân Long gào thét xong, giờ phút này cả tòa lôi đài biến thành một mảnh biển lửa màu xanh lá!
Thiên Ma lục hỏa điên cuồng thiêu đốt ở phía trên.
Đám người chỉ có thể nhìn thấy Khuất Đinh Văn đang thở dốc ở phía trên, cùng với cái thân ảnh đang giãy giụa gào thét ở phía dưới!
“Nguy rồi! Cái này… Sao lại biến thành thế này?”
Đúng lúc này, Hàm Vân Ế ở phía trên nhìn ra không ổn.
Hàm Vân Ế trong lòng lo lắng vạn phần.
Mặc dù lúc trước hắn đã nói qua, trên lôi đài giao đấu không được có ngoại nhân nhúng tay, mà hắn lúc này xuất thủ ngăn cản, đó chính là tự mình đánh mặt.
Nhưng giờ phút này không xuất thủ thật không được, bởi vì Chu Vân Long sắp phải chết!
Thật ra không chỉ là hắn, tất cả mọi người ở đây cũng đều không ngờ sự việc lại diễn biến nhanh như vậy.
Tiết tấu như vậy, dù là những người biết uy lực của Thiên Ma pháo hỏa tiễn, cũng đều thật bất ngờ.
Bởi vì bọn họ cũng không cho là Khuất Đinh Văn dám làm như thế.
Nhưng tất cả trước mắt chính là đã xảy ra, Khuất Đinh Văn vậy mà thật sự ra tay sát thủ với Chu Vân Long!
Hắn sắp gặp tử vong.
Nhưng dù sao hắn chính là công tử Vân Long Thành, nếu như tại đại hội tìm bạn trăm năm bị đánh trọng thương hoặc là trực tiếp tử vong, vậy coi như rước họa lớn vào thân.
Hàm Vân Ế muốn tự tử cũng có, rất muốn mắng to Khuất Sâm Bảo không phải thứ tốt, vậy mà để con trai mình ra tay độc ác như vậy, đơn giản là điên rồi!
Trong lòng hắn cực kỳ hối hận vì đã để Khuất Đinh Văn tham gia.
Có thể nói cái gì đều là nước mắt.
Ngay sau đó chỉ có thể liều mạng thử một lần, nếu như có thể cứu Chu Vân Long ra, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
Phanh!
Hàm Vân Ế thả ra cảnh giới của mình, khí phủ trên người phát ra lực lượng cường đại, sau đó một chưởng chém nát đại trận trên lôi đài, rồi từ phía sau lao vào biển lửa, muốn cứu Chu Vân Long ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, lửa bắn tung tóe, tất cả mọi người xung quanh lôi đài thì phi tốc bay lùi lại phía sau, không muốn bị lửa lục hỏa nhiễm vào.
Mà theo ngọn lửa tản ra, bóng người đang giãy giụa lúc này thì kêu thảm thiết xuất hiện.
Chu Vân Long giờ phút này vô cùng thê thảm, hắn đã tế ra bản mệnh phi kiếm của mình, nhưng mà vô luận kiếm khí của hắn có ngăn cản thế nào, nhưng chính là không thể làm hao mòn những Thiên Ma lục hỏa đang bám trên người hắn.
Chủ quan bị thua thiệt, hắn ngay sau đó hối hận đến phát điên.
Tuyệt đối không ngờ rằng, vật này vậy mà lợi hại như thế, sớm biết thì đương nhiên sẽ không như vừa rồi mà ra vẻ, càng không thể nào xem thường uy lực của khẩu hỏa tiễn này.
Mà bây giờ liền muốn phải trả giá đắt.
Nhưng là cả một mảng lớn lửa ở phía sau hắn, vẫn không cách nào ngăn cản sự ăn mòn.
“Vân Long! Mau bay lên phía trên! Ta tới giúp ngươi dập lửa!”
Hô xong đằng sau.
Hàm Vân Ế tức giận quay đầu, lần nữa nhìn về hướng Thẩm Mộc.
“Nhân Cảnh Chúa Tể! Không cần ở bên kia nhìn! Mau ra tay diệt đi ngọn lửa này! Chu Vân Long không thể chết, ngươi biết thân phận của hắn sao?
Nếu thật đắc tội Vân Long Thành, ngươi biết đây là hậu quả gì không? Ngươi đắc tội không nổi! Đến lúc đó chúng ta cùng Khuất Các Phủ thêm cả Nhân Cảnh của các ngươi đều phải xui xẻo!”
Hàm Vân Ế đã không biết làm sao hướng phía sau gào thét.
Bởi vì hắn trong lòng mình cũng hiểu rõ, hắn căn bản không thể dập tắt ngọn lửa này, mà Thẩm Mộc có lẽ là người duy nhất biết phương pháp.
Nhưng là...
Thời khắc này Thẩm Mộc, lại là lạnh nhạt nhìn xem, thờ ơ.
“Thật có lỗi A Hàm Thành Chủ, trước đây ngươi không phải đã nói rồi sao? Đây là đại hội tìm bạn trăm năm của Hàm Nguyên Phủ các ngươi, ngoại nhân không thể nhúng tay.
Cho nên, ta nếu đã bị cảnh cáo, tự nhiên là phải tuân thủ quy củ, tuyệt đối không can thiệp vào chuyện trên lôi đài này.
Hơn nữa, giữa bọn họ giao đấu, lại cái đại hội tìm bạn trăm năm này là do ngươi mở, xem thế nào cũng không liên quan đến ta đi?
Ngươi nếu như thế này còn muốn kéo ta làm đệm lưng, không khỏi quá gượng ép.”
“Ngươi! Thẩm Mộc!!!” Hàm Vân Ế tức giận đến sắp điên rồi: “Ngươi! Ngươi điên rồi? Chu Vân Long phải chết! Hắn không thể chết! Coi như chuyện không liên quan tới ngươi, nhưng pháp khí này là của ngươi, cho nên...”
Thẩm Mộc: “Không sai, là pháp khí của Nhân Cảnh chúng ta, ta Thẩm Mộc cho, cho nên, người khác chết thì chết, thế nào? Muốn sao?”
“???”
“!!!”
“!!!”
Hàm Vân Ế người choáng váng.
Khuất Đinh Văn phải đối mặt với quyết định khó khăn khi bắn pháo hỏa tiễn vào Chu Vân Long, người tu sĩ tự tin có thể dễ dàng tránh né. Tuy nhiên, phát bắn bất ngờ thổi bay sự tự mãn của Chu Vân Long, dẫn đến một trận chiến khốc liệt trên lôi đài, khiến mọi người không khỏi lo sợ cho tính mạng của hắn. Khi lửa từ pháo nổ ra, Hàm Vân Ế không thể đứng nhìn mà quyết định can thiệp để cứu Chu Vân Long, trong khi Thẩm Mộc lại thờ ơ với tình huống đang diễn ra, khiến mọi người phải lo ngại về hậu quả có thể xảy ra.
Thẩm MộcLiễu Thường PhongKhuất Đinh VănHàm Vân ẾChu Vân Long