Mây bay ngang trời.
Vừa lúc vầng sáng mờ ảo chiếu rọi chiến trường thê thảm.
Liếc nhìn lại, chỉ thấy hàng ngàn vạn Đại Yêu đang chạy trốn tán loạn.
Bỗng nhiên.
Thẩm Mộc xuất hiện ở phía trước nhất, đứng chắp tay, áo trắng tung bay.
“Sau này, ta sẽ lập ra quy tắc cho thiên địa này, dưới tứ hải bát hoang, Nhân Tộc là lớn nhất, kẻ nào phạm phải, tất phải diệt!
Tướng Thần, Huyền Tề Thiên đều đã chết, nhưng Thiên Đạo phản đảng cùng Yêu Tộc vẫn không thể tha!”
“Vâng!”
“Tuân lệnh!”
Thẩm Mộc: “Ta sẽ lập lại đạo cho thiên hạ.
Thiên Đạo nát! Thần Đạo sinh! Bát hoang bình! Yêu ma diệt!”
“Thần Đạo sinh!”
“Thần Đạo sinh!”
Tất cả tu sĩ đều quỳ xuống đất triều bái.
Sau đó, đấu chí của họ lại bùng lên.
Thẩm Mộc cười một tiếng.
“Theo ta giết sạch Yêu Tộc, trở lại Thần Triều Thần Quốc, trùng kiến gia viên!”
“Trở lại Thần Triều Thần Quốc, trùng kiến gia viên!”
---o0o---
Chợt như một đêm gió xuân ùa về, ngàn cây vạn cây hoa lê nở rộ.
Trên đường chân trời, tường vân từng đóa.
Vô số tu sĩ bay trên không trung Thần Quốc.
Phóng tầm mắt nhìn tới, vô số quận thành giao thoa, một con đường rộng lớn kéo dài ngàn vạn dặm, thông về phía xa.
Trên con đại đạo này, mức độ phồn vinh có thể so sánh với chợ phiên Khuất Các Phủ, thậm chí còn hơn nhiều.
Lại có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi mang theo bọc hành lý, xuôi theo đại lộ tiến về phía trước, trong lòng đầy mong mỏi.
“Huynh đệ, không biết đây là đâu? Ở lại mười ngày nửa tháng thì được, nhưng nếu một năm nửa năm, ngươi phải có chứng minh tạm trú!”
“Ta không có, ngươi có?”
“Hừ, thấy không? Hộ tịch Phong Cương! Lão tử là người Phong Cương!”
“Tính ngươi giỏi.”
“Ha ha ha, ta khuyên ngươi đừng buồn khổ, địa giới Phong Cương này, người bình thường không thể ở nổi, xung quanh cũng rất tốt, đi lại thuận tiện, đi Vân Thương Cảng xem không?”
“Không đi, ta chỉ muốn đi Phong Cương Thành, Thẩm Chúa Tể ở nơi này, là nơi Thần Đạo bắt đầu mà!”
“Hắc, lông còn chưa mọc đủ, ngươi biết trận đại chiến kia sao?”
“Huynh trưởng ta đã trải qua.”
Khoảnh khắc này, trong và ngoài thành Phong Cương, huyên náo không ngớt.
Người ngựa xe cộ nối đuôi nhau, dài đến tận ngoài Quan Đạo Đình, vô cùng náo nhiệt.
Dù sao, đây chính là trung tâm của thiên hạ ngày nay.
Trong tiểu viện Phủ Nha.
Tiếng ồn ào hỗn loạn không ngừng.
Tào Chính Hương dẫn theo Lý Thiết Ngưu, Lý Nhị Nương và những người khác đang cắt gọt đồ vật trong nhà bếp.
Nồi nước sôi nóng hổi đang cuồn cuộn.
“Triệu Thái Quý, ngươi cũng quá nhát gan, năm đó còn trèo tường, giờ nhìn nhà người ta cô nương ngay cả lời cũng không dám nói?”
Triệu Thái Quý kẹp đao, cà lơ phất phơ tựa vào cột đá trong tiểu viện: “Tân Phàm, ta phát hiện thằng nhóc nhà ngươi sau khi lớn lên, cũng không còn đáng yêu như khi còn bé, quên đại ca ta bảo ngươi đạo lý làm người, còn có thiên cổ danh ngôn sao?”
Chử Lộc Sơn cười lạnh: “Hừ, tám phần chính là câu kia đêm xuân hai lượng tiền, trắng đêm không rảnh rỗi.”
Chu lão đầu hút thuốc túi, cười cười: “Câu này là không tệ, nhưng so với thơ hồng trần của Tào sư gia, vẫn kém một chút.”
Tê Bắc Phong gật đầu: “Kém nhiều, Tào sư gia đây chính là hàng thật giá thật, chân tình thực cảm thể nghiệm.”
“Các ngươi có thể đừng nói những thứ này lúc ăn cơm không?”
Đám người nghe vậy, mới quay đầu nhìn về phía đình viện phủ nha.
Tống Nhất Chi đưa Độc Tú Kiếm trong tay cho Cổ Tam Nguyệt.
Cổ Tam Nguyệt cầm lấy kiếm liền xông tới: “Lại nói những cái rắm phong nguyệt đó, bản đại tướng quân coi như phát uy.”
“Phát cái uy gì?”
Thẩm Mộc từ trong nhà đi ra, sau đó nhìn về phía sân đầy người, cười cười.
“Đủ rồi, đừng ồn ào nữa, hôm nay để cho các ngươi kiến thức một chút dê bọ cạp.”
“Ha ha, dê bọ cạp? Yêu Tộc?”
“Yêu cái đầu của ngươi!”
Thẩm Mộc cười lớn, ký đầu Cổ Tam Nguyệt một cái, sau đó dẫn đám người ngồi xuống.
Tào Chính Hương bưng đồ vật lên bàn, sau đó rót rượu cho Thẩm Mộc một chén.
“Đại nhân, trước đó không lâu ta đã sai người, lại đi nung hai cái chén, tốt hơn Nguyệt Hạ Đào Hoa Túy, đặc tính có khác biệt lớn, cần trong đêm cùng nữ tử đối ẩm mới có thể thấy hiệu quả, cái gọi là hồng nhan tri kỷ, không bằng cùng nhau cá nước vui mừng, cho nên chén này tên là “Cá nước vui mừng – Ngư Thủy Hoan”.”
Thẩm Mộc khẽ giật mình, bừng tỉnh đại ngộ: “Lão Tào, vẫn là ngươi hiểu ta.”
Tào Chính Hương cười một tiếng: “Đại nhân mời.”
Trăng sáng sao thưa.
Thẩm Mộc đứng trên đầu thành.
Tất cả trước mắt ở thành Phong Cương dường như mới diễn ra không lâu.
Dưới ruộng đồng vẫn là những hạt thóc nguyên khí kia, hương thơm ngát tỏa khắp chốn.
“Đang nhìn cái gì vậy?”
Thẩm Mộc quay đầu nhìn về phía Tống Nhất Chi, sau đó chỉ tay về phía xa: “Không biết cuối cùng của tứ hải bát hoang, rốt cuộc là nơi nào.”
Tống Nhất Chi: “Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết rồi?”
Thẩm Mộc cười một tiếng: “Cũng đúng.”
Tống Nhất Chi: “Bất quá ngươi cần mang ta theo.”
Thẩm Mộc im lặng, sau đó trực tiếp nắm lấy tay Tống Nhất Chi.
“Vậy cũng được.”
Tống Nhất Chi không tránh thoát, chỉ là đôi mắt đẹp nhìn về phía Thẩm Mộc cười nói: “Gan lớn rồi?”
Thẩm Mộc cười khúc khích, lại nhích tới gần thêm chút nữa.
Cho đến khi hai người tựa vào nhau, hắn mới gật đầu mở miệng.
“Gan của ta, vẫn luôn rất lớn...”
Xong.
---o0o---
Thiên Ma Đại Đế: Ta là ai? Ta ở đâu? Sân khấu của ta không còn rồi?
Giết Lôi Vận Thành, báo thù cho gia đình Cổ Tam Nguyệt đâu?
Lý Thiết Ngưu là ai? Con trâu của Đạo Tổ thì sao?
Tác giả cho Main lạm dụng Thiên Ma lục hỏa quá, không biết, nếu Thiên Ma làm phản hoặc gây khó dễ, tác giả sẽ cho Thẩm Mộc giải quyết thế nào nhỉ, có ai nghĩ ra phương pháp nào không?
Lại kết thúc một bộ truyện, Try Hard xin tại đây, gửi lời cảm ơn đến tất cả các vị độc giả.
Kế tiếp, có lẽ mình sẽ chuyển qua làm bộ "Bỉ Nhân Bồi Dưỡng Đạo Đức Cá Nhân Tìm Đường Chết" mong được các bạn ủng hộ nhé.
Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, giang hồ gặp lại.
Mời các bạn đọc qua:
1. Thái Nhất Đạo Chủ.
2. Anh Linh Thời Đại, Thập Liên Giữ Gốc
3. Kỹ Năng Của Ta Có Đặc Hiệu
4. Bỉ Nhân Bồi Dưỡng Đạo Đức Cá Nhân Tìm Đường Chết
Xin cảm ơn và chào tạm biệt nha.
Thẩm Mộc tuyên bố lập lại quy tắc cho thiên hạ, kêu gọi tu sĩ chống lại Yêu Tộc. Trong khi đó, các nhân vật khác tương tác trong không khí náo nhiệt ở thành Phong Cương. Họ bàn luận về tương lai và mời nhau cùng tiến về phía trước, khám phá những điều mới mẻ. Tình bạn và sự đồng hành giữa họ được thể hiện rõ nét, bên cạnh không khí lo âu về sự xuất hiện của Yêu Tộc và những mối đe dọa khác.
Thẩm MộcTào Chính HươngCổ Tam NguyệtTống Nhất ChiLý Thiết NgưuLý Nhị NươngTriệu Thái QuýTê Bắc PhongChu lão đầuChử Lộc Sơn
Phong Cươnggia viêntu sĩchiến tranhquy tắcYêu Tộcthần thoạiThần Đạo