Vừa nghĩ, Thẩm Mộc nhìn thoáng qua bảng hệ thống gia viên trong não hải.
【 Cảnh giới hiện tại: Đằng Vân Cảnh (50%)】
【 Danh vọng hiện tại: 30.000】
【 Khí phủ hiện tại: 150 cái 】
【 Vô Lượng Kim Thân Quyết: Đệ tam trọng (Lịch cửu tử: 1/9)】
【 Hòe Dương Tổ Thụ 】
【 Văn Tướng Từ Đường 】
【 Quỷ Môn Quan / Sân thí luyện 】
【 Ruộng tăng phúc / Ruộng biến dị 】
【 Pháp khí: Thời gian bức tranh / Vô Địch Thể Nghiệm Thẻ x1 / Thiên Âm Che Chở x2】
【 Gia viên thương thành: Thiên Âm Che Chở 25.000 danh vọng/cái 】
【 Tọa độ thần bí: Chưa mở (1) 】
Bảng hệ thống gia viên so với trước đây đã có thêm rất nhiều hạng mục tin tức.
Cảnh giới bất tri bất giác đã đạt đến Đằng Vân Cảnh trung kỳ, khí phủ cũng theo một loạt thao tác gần đây mà mở thêm một trăm năm mươi tòa.
Thẩm Mộc cảm thấy, dựa theo tiết tấu này, đợi đến khi Phong Cương đạt đến trình độ thành phố cấp một, nói không chừng hắn có thể mở ra ngàn tòa khí phủ trở lên.
Đến lúc đó, một quyền tung ra, đoán chừng có thể đánh nát một Kim Thân Cảnh.
Mỗi một hạng mục trong gia viên, chỉ cần đào sâu.
Thật ra vẫn còn rất nhiều việc có thể làm.
Chẳng qua là nhất định phải chọn việc quan trọng làm trước.
Tóm lại, phải nhanh chóng hoàn thành thư viện.
Sau đó tăng cường xây dựng cơ bản để nâng cao phòng ngự.
Ầm!
Đúng lúc này, trong thành dường như xảy ra va chạm kịch liệt.
Thẩm Mộc nhíu mày, Thiên Âm Phù trong ngực lóe lên một cái.
Hai tu sĩ ngoại bang đang đánh nhau.
Ở đầu bên kia của Thiên Âm Phù, Tào Chính Hương tóm tắt tình hình cho Thẩm Mộc.
Có thể nói, điều lo lắng và nhức đầu nhất dường như cuối cùng cũng sắp xảy ra.
Tuy có chút đột ngột, nhưng cũng đã sớm nằm trong dự liệu của Thẩm Mộc và những người khác.
Tình huống này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Làm Huyện Lệnh Phong Cương, ngay cả Đại Ly Hoàng Đế ở Kinh Thành xa xôi cũng có thể quản được tu sĩ tông môn Đại Ly, nhưng người ở nơi khác thì lại là chuyện khác.
Ngay từ rất sớm khi phân tích, bọn họ đã nghĩ đến vấn đề này.
Rất khó đảm bảo trong thành Phong Cương sẽ không gặp phải, không có cách nào, động thiên phúc địa là nơi tu sĩ nào cũng muốn đến tìm vận may.
Cho nên, không chừng kẻ thù sẽ ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, sau đó ra tay đánh nhau.
Nhiều thành lớn xuất hiện động thiên phúc địa không trụ nổi, một phần lớn đều là vì nguyên nhân này.
Không ai kết thù với ngươi, nhưng ngươi không chịu nổi chính bọn họ có thù.
Thông thường đánh một trận xong, tâm thái thành chủ đều sắp nát.
Chủ yếu là người ta đánh xong phủi mông một cái đi, cuối cùng chỉ có mình phải trả tiền.
Đây mới là khó chịu nhất.
Nhưng nếu ngươi muốn nhúng tay, vạn nhất người ta hóa giải hiềm khích trước đó, sau đó kết hợp lại nhất trí đối ngoại, cuối cùng rất có thể gây ra cảnh trong ngoài không phải người.
Nhưng mấu chốt là mặc kệ lại không được, bởi vì trong thành chịu không nổi giày vò....
Thẩm Mộc đứng dậy mặc quần áo, sau đó trong lòng nghĩ nghĩ, hướng về phía Thiên Âm Phù nói:
Lý Thiết Ngưu: Biết!
Tê Bắc Phong: Hiểu!
Thẩm Mộc sửng sốt một chút, hôm nay vì suy nghĩ chuyện nên không dậy sớm, bỏ lỡ bữa sáng, hắn do dự một chút, sau đó đối với Thiên Âm Phù hỏi:
“Nói đi lão Tào, ngươi hôm nay sáng sớm làm gì?”
Tào Chính Hương: À, Tống cô nương muốn ăn cháo gạo, cho nên ta làm cháo gạo, cộng thêm mấy cái bánh đường, còn có mấy món dưa muối.
Thẩm Mộc: À, ta sáng sớm không đói lắm, không ăn.
Tào Chính Hương: ...?
Rất nhanh, Thẩm Mộc chỉnh tề, đẩy cửa đi ra ngoài.
Mới buổi sáng không gặp sư phụ, nhớ lắm.
Ừm, trêu chọc một chút.
Sau đó lấy ra một viên Thiên Âm Phù với phù văn hơi khác.
Đây là trước đó đã dặn Liễu Trường Phong chuyên môn làm.
Coi như là đường dây riêng của hắn và Tống Nhất Chi... sư đồ.
Thẩm Mộc nhẹ giọng hỏi: Sư... Sư phụ? Con muốn ra ngoài, người có muốn cùng con ra ngoài đi dạo một chút không?
Rất lâu sau.
Thiên Âm Phù ánh sáng nhạt lóe lên, truyền đến truyền âm của Tống Nhất Chi.
“Hai Quan Hải cùng một Long Môn đánh nhau, không có gì đáng xem, ta không đi, con tự giải quyết, ta chiều đi Văn Tướng từ đường, đợi tối về hẵng nói.”
Thẩm Mộc: À, vậy được, vậy con đi trước.
Thẩm Mộc nói xong thu hồi phù lục.
Văn Tướng từ đường chứa đựng vô số đạo chương của Thánh Nhân, có lẽ cho đến bây giờ, cũng chỉ có mỗi Tống Nhất Chi cảm thấy từng tia manh mối.
Cho nên Tống Nhất Chi hiện tại ban ngày cơ hồ đều ở đó cảm ngộ.
Nếu thật sự làm như vậy, đoán chừng với cá tính của Tống Nhất Chi, cũng không nhất định chịu.
Có khả năng sẽ quăng trả lại tất cả cũng nên.
Không phải tự mình cảm ngộ ra, nàng sẽ không cần, đây cũng là tố chất cơ bản nhất của một kiếm tu kiếm tâm thanh minh.
Đương nhiên, Thẩm Mộc thì không.
Hắn thấy, không làm mà hưởng mới là thơm nhất, cũng ví dụ như hắn cái này hơn trăm tòa khí phủ khiếu huyệt.
Bước ra cửa lớn Phủ Nha, đúng lúc nhìn thấy Tào Chính Hương và những người khác đang đợi ở cửa.
Lúc này, Lý Thiết Ngưu, Triệu Thái Quý và Tê Bắc Phong ba người cũng đều đã tới.
Ít nhất hiệu suất so với trước kia cao là thật.
Cái này mà đặt vào một tháng trước, có lẽ mấy người bọn họ sẽ không nhanh như vậy tới.
Tào Chính Hương: “Khoảng cách cửa thành không xa lắm, ở trung tâm đường phố bên kia, hình như là một tu sĩ vừa tới, vừa vặn thấy được kẻ thù tông môn của hắn, cuối cùng hai người cãi nhau vài câu, nhịn không được, lúc này mới xuất thủ.”
Thẩm Mộc: “Ừm, đều đến từ tông môn nào biết không?”
“Chắc không phải tông môn Đại Ly.” Tào Chính Hương khẽ nhíu mày suy đoán, tình huống cụ thể hắn cũng không biết, dù sao Lý Hữu Mã kiến thức quá ít, chỉ biết là có người đánh nhau.
Cho nên chỉ có thể chờ đợi bọn họ đi rồi nói.
“Đại nhân, lão phu suy đoán, hẳn không phải là người của tông môn trong cảnh nội Đại Ly, nếu thật là tông môn Đại Ly, vậy bọn họ cũng không dám náo loạn trong thành.”
Mấy người xung quanh nghe cũng hơi gật đầu, điểm này tương đối tán thành.
Tình hình hiện tại của Phong Cương Thành, dù là cái khác không được, nhưng nắm đấm này, hoàn toàn có thể tung hoành trong cảnh nội Đại Ly.
Ít nhất không ai dám nói lại gây sự ở Phong Cương.
Phàm là biết một chút tin tức, không thể nào không biết việc hắn vừa diệt Minh Hà Tông.
Ngay tại trên đầu sóng ngọn gió đấy, ai dám náo loạn trên địa bàn của hắn?
Cho nên, trừ phi là những tu sĩ ngoại lai của các vương triều và tông môn khác.
Một là không rõ ràng tình hình Đại Ly, một nữa khả năng tin tức không đủ linh thông.
Ít nhiều có chút không có nhãn lực độc đáo.