【Ban thưởng trang viên: +300 danh vọng

【Danh vọng hiện tại: 550】

Đối với phần thưởng của hệ thống, Thẩm Mộc không nghĩ nhiều nữa.

Hôm nay, việc xử lý Từ Văn Thiên một cách ngang ngược trước mặt mọi người đã khiến rất nhiều người dân ở biên giới cảm thấy kích động, nên chắc chắn sẽ kích hoạt cơ chế ban thưởng.

Tuy nhiên, 500 danh vọng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, vì để mở Văn Tướng Từ Đường cần 1000 điểm.

Hơn nữa, sau này chắc chắn còn có những chức năng khác cần dùng danh vọng để thanh toán.

Ví dụ như muốn sử dụng lại “Thời gian bức tranh” có lẽ sẽ không còn miễn phí nữa.

Vừa nghĩ, Thẩm Mộc nuốt vào một viên nạp nguyên đan, rất nhanh tiến vào tu luyện.

Hôm nay xem như đã kết thù với Từ Châu huyện thành, chẳng bao lâu nữa, Thứ Sử Từ Dương Chí kia chắc chắn sẽ đến báo thù.

Huống hồ, Thẩm Mộc còn nhắm vào khí vận Đại Ly của Từ Châu Quận Huyện hắn.

Chỉ có nhanh chóng tăng cường thực lực mới có thể gia tăng phần thắng.

Chỉ dựa vào hai tấm Phù Lục Vô Lượng Sơn của hắn, lợi dụng lúc bất ngờ đối phó Từ Văn Thiên thì được, nhưng đoán chừng nếu đối đầu với Từ Dương Chí, hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên, Thẩm Mộc không có ý định sử dụng Thẻ Vô Địch.

Vì vậy, hắn cần có được công pháp mạnh hơn và những chiêu sát thủ mới được.

……

Rạng sáng ngày thứ hai.

Ngay từ đầu hắn còn có chút không hiểu, nha môn ngày thường vốn rất yên tĩnh, nhưng sáng sớm nay lại chẳng biết tại sao.

Kết quả ra ngoài xem xét, người đều choáng váng.

Đúng là một phen ầm ĩ.

Cổ Tam NguyệtTân Phàm đang lốp bốp đấu võ trong sân.

Lý Thiết Ngưu đang cho con trâu già nhà mình và thớt tuấn mã kia ăn, tựa hồ đang nghĩ cách để hai con trâu ngựa giao lưu.

Tống Nhất Chi an tĩnh ngồi trong đình nghỉ mát, tựa hồ đang chờ điểm tâm.

Trong phòng bếp, Tào Chính Hương đang xào trứng gà trong chảo nóng, mùi thơm nồng nàn.

“Uy uy, sáng sớm đã làm ầm ĩ cái gì vậy? Thương cũng không đau đúng không?” Thẩm Mộc tức giận nói.

Tân Phàm quay đầu, chỉ vào cục u to trên đầu: “Đau thì vẫn đau, bất quá mẹ ta nói, ăn một cái... Cái gì một cái não, đoán chừng lần sau gặp phải chuyện như này, ta liền biến thông minh.”

Thẩm Mộc mặt đầy vạch đen: “Đọc thêm nhiều sách, gọi là ngã một lần khôn hơn một chút.”

Tân Phàm gãi gãi đầu, hắc hắc cười lên: “A đúng đúng, còn giống như thật sự là.”

Thẩm Mộc trong lòng bất đắc dĩ, hắn cảm thấy rất có cần phải đưa lịch trình thành lập Phong Cương Thư Viện sớm hơn, tiếp tục như vậy không được, không có học thức như vậy, còn nói gì trưởng thành?

“A đúng rồi, đây là mẹ ta bảo ta mang tới, nói là cảm tạ Huyện Lệnh đại nhân giúp đỡ.” Tân Phàm chỉ vào một giỏ trứng gà nhỏ trong sân: “Đây là gà mái mẹ ta nuôi đẻ trứng, thơm lắm, lão Tào xào chính là, ngươi ngửi xem.”

Thẩm Mộc nhìn giỏ trứng gà kia, trong lòng không hiểu sao cảm động!

Nhìn thấy chưa?

Cho dù đến thế giới mới, mình vẫn có thể làm một thị trưởng tốt!

“Họ Thẩm, ngươi thế nào?” Cổ Tam Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Đang cảm động, Thẩm Mộc trong nháy mắt lạnh mặt, cho nha đầu một cái hạt dẻ: “Kêu ai họ Thẩm đây? Gọi ta Thẩm đại nhân, hoặc là Thẩm Mộc cũng được.”

Cổ Tam Nguyệt xoa xoa trán, cũng không tức giận, bĩu môi nhỏ giọng nói:

“Hôm qua cám ơn, ta cảm thấy, ngươi nếu như đứng đắn một chút, vẫn có thể làm quan tốt mà, dù sao ta cảm thấy ngươi hôm qua rất uy phong.”

“……” Khóe miệng Thẩm Mộc co giật, không rõ ràng đây là khen mình hay là còn có mục đích khác, mà nói, hắn ngày thường rất không đứng đắn sao?

Đồ ăn của Tào Chính Hương rất nhanh đã được dọn lên bàn.

Trứng gà xào rất thơm, bên trên còn có hành thái trang trí.

Mấy người ngồi vây quanh, bắt đầu ăn điểm tâm.

Tống Nhất Chi không biết từ lúc nào đã ngồi xuống, bắt đầu ăn, dáng vẻ khác hẳn lúc Thẩm Mộc đưa nàng đi tiệm mì hôm trước.

Mặc dù dáng ăn vẫn như cũ mỹ hảo, môi hồng mảnh lưỡi, dư vị mê người.

Nhưng tốc độ nuốt cơm khô lại không kém.

Thẩm Mộc cũng là hôm nay mới phát giác, hóa ra nữ tử xinh đẹp đều một dạng, mê ăn uống....

Sau bữa điểm tâm.

Tân Phàm đưa chiếc ná cao su trong tay cho Thẩm Mộc, cho dù Cổ Tam Nguyệt có thèm thuồng đến mấy cũng không lay chuyển được hắn.

Hắn thấy, thứ này có thể là một tai họa, cho nên vẫn là ném cho Huyện Thái Gia đi, như vậy về sau lại có người đến đoạt, vậy thì tìm Huyện Thái Gia mà đòi.

“Thật cho ta?” Thẩm Mộc nhìn đứa bé trai nói.

“Từ bỏ, tuy nói đây là cha ta tặng cho ta, bất quá ta nghĩ nghĩ, ta còn có những vật khác, nên thiếu một cái cũng không sao.”

“Vạn nhất là bảo bối thì sao?”

Tân Phàm bĩu môi một cái, sau đó lại vỗ vỗ vai Thẩm Mộc, thở dài một tiếng.

“Ai, ta nói huyện… Thẩm Mộc, ngươi thế này không khỏi cũng quá không có ánh mắt, dù sao cũng là quan biên giới của ta, tầm nhìn hẳn là cao một chút mới phải.

Đây chính là lúc trước cha ta dùng cành cây làm cho ta ná cao su, ta thấy tận mắt, ngươi nói cái lão họ Từ ngốc nghếch kia lại đem thứ này làm bảo bối, sao ngươi cũng đi theo hồ đồ vậy? Ngươi phải đọc nhiều sách vào chứ!”

“……”

Thẩm Mộc nhìn Tân Phàm, cả người cũng không ổn, cái này mẹ nó hùng hài tử nhà ai, nói chuyện sao lại khiến người ta phiền như vậy.

Thế mà còn lấy chuyện mình dạy dỗ hắn trước đây, để dạy dỗ ngược lại mình, còn bảo mình đọc nhiều sách, đây coi như là trả đũa.

“Đi một bên chơi.”

Tân Phàm trốn xa một chút, có chút tiếc nuối lắc đầu: “Cành cây nát làm ná cao su nhất định phải làm bảo bối, bất quá cũng bình thường, người lớn cũng có lúc hồ đồ, coi như ngươi ngã một lần khôn hơn một chút đi, về sau học nhiều lấy điểm tốt.”

“Cút đi!” Thẩm Mộc tức giận nói.

Tân Phàm nghe xong, sợ đến tranh thủ thời gian kéo Cổ Tam Nguyệt chạy.

Không để ý đến bọn họ.

“Lão Tào, Tống cô nương, các ngươi có thể nhìn ra trò gì không?”

Tào Chính Hương khom lưng, cẩn thận xem xét một hồi, u u nói.

“Cùng lắm là có thể cảm nhận được bên trong còn có một tia sinh mệnh lực, về phần cái khác, thật sự hoàn toàn không biết được, bất quá nếu như có thể biết nó là đến từ cành cây gì, nói không chừng liền biết bí mật trong đó.”

Thẩm Mộc gật gật đầu, đang định tìm Tân Phàm hỏi một chút, Lý Thiết Ngưu vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

“Đây chính là gốc cây ở phía Nam vùng biên giới.”

Thẩm Mộc ngớ người: “Ngươi biết?”

Lý Thiết Ngưu gật gật đầu: “Nhà Tân Phàm gần tường thành phía Nam huyện thành, cho nên người bên đó thường xuyên ra gốc cây già kia hóng mát, về phần là cây gì, ta cảm thấy có điểm giống cây hòe dương, bất quá ta không xác định.

Bởi vì ta thường xuyên đi trên núi nên ít nhiều biết chút, đất biên giới không thích hợp hòe dương sinh trưởng, cho nên gốc cây kia xem như là dòng độc đinh trong thành Phong Cương đi.

Bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, rất nhiều năm trước cây này tự mình chết héo, ngay cả rễ cây cành lá đều không còn, lúc đó cha Tân Phàm lại trùng hợp đúng lúc, lưu lại một cái chạc cây làm cái ná cao su.”

Mấy người nghe được như lọt vào trong sương mù.

Thẩm Mộc hỏi: “Cho nên, cây này hiện tại là không có?”

“Không có, rễ cũng không tìm thấy.”

Mấy người trầm mặc.

Chuyện nghe hoàn toàn chính xác có chút quỷ dị, ít nhất Thẩm Mộc cũng sẽ không cảm thấy Từ Văn Thiên cùng nam tử mặc lam bào kia sẽ không duyên vô cớ nhìn trúng một món đồ chơi của đứa trẻ.

Vừa nghĩ, Thẩm Mộc mở bản đồ trong đầu, nhìn lướt qua vị trí chân tường phía nam huyện thành.

Mà đúng lúc này, hệ thống bỗng nhiên bắn ra hình ảnh.

【Hòe dương quy vị: 0/1】

【Nhắc nhở: Phân tích cần thanh toán 300 danh vọng. 】

“Ngọa tào?”

Thẩm Mộc ngây ngẩn cả người.

Tóm tắt:

Thẩm Mộc nhận được phần thưởng 300 danh vọng sau khi xử lý Từ Văn Thiên, nhưng vẫn chưa đủ để mở Văn Tướng Từ Đường. Hắn cần tăng cường thực lực để đối phó với Từ Dương Chí. Sáng hôm sau, ở nha môn náo nhiệt với những hoạt động của Cổ Tam Nguyệt, Tân Phàm và Lý Thiết Ngưu. Thẩm Mộc cảm thấy cần thiết phải vực dậy trình độ học vấn của mọi người. Cuối chương, hắn phát hiện hệ thống yêu cầu 300 danh vọng để phân tích hòe dương, điều này khiến hắn bất ngờ.