Tà dương buông xuống trong ngày thu.

Dọc đường các quán rượu thịt bày biện ra, công việc kinh doanh khá tốt.

Tất nhiên, hương vị chắc chắn kém một chút so với một số tửu lâu, nhưng bù lại là giá cả phải chăng.

Tùy tiện gọi một bát, nói dóc vài câu, một ngày lại trôi qua.

“Mấy huynh đệ, thật không phải khoác lác với mấy người, nhớ năm đó Triệu Mỗ Nhân ta tung hoành sa trường, đó chính là đánh đâu thắng đó, ngay cả tiểu nương tử trong quân doanh địch cũng không kìm được muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa, đến trong doanh trướng của ta mới có thể ngủ an ổn…”

Người đàn ông luộm thuộm bưng bát rượu, vừa uống vừa gật gù đắc ý.

Xung quanh cũng toàn là những lão gia rảnh rỗi không có việc gì làm.

Chỉ là mỗi lần nghe hắn nói những điều này, ai nấy đều tỏ vẻ không tin, khinh thường khịt mũi.

“Được rồi Triệu Thái Quý, quen biết ngươi hơn nửa tháng, ngày nào cũng nghe ngươi nói những chuyện này, có thể đổi sang chuyện mới mẻ hơn không?”

“Đúng vậy, cũng đừng trách chúng ta không tin, nếu ngươi thật là anh hùng chiến trường, vậy sao lại lăn lộn đến mức uống một bát rượu cũng phải ghi nợ?”

Mấy người cười nhạo, chủ quán nghe thấy càng tức giận nói:

“Ngươi xem ngươi kìa, ghi nợ cũng đâu phải không trả? Ta thật sự không phải khoác lác, chờ ngày nào ta tâm trạng tốt, ta sẽ đi tìm Huyện Thái Gia của các ngươi nói một câu, biết đâu người ta lại cho ta một việc làm.”

Ánh mắt của hắn cũng giống như nhìn một kẻ ngốc.

“Còn nói Huyện Thái Gia, ngươi sợ là còn chưa nghe danh tiếng của hắn?”

“Người ta không đuổi ngươi ra khỏi Phong Cương Huyện là may mắn lắm rồi.”

Triệu Thái Quý gãi gãi trước ngực, áo vải rách nát mặc khắp người khiến hắn ngượng ngùng, cũng đã lâu không tắm rồi.

Cởi ra giặt, có thể mặc cái gì đây?

Triệu Thái Quý hếch mũi lên trời, liếc nhìn mấy người, khinh thường cười một tiếng:

“Lão bản, cục gỗ này của ta thế nhưng là bảo bối, ngươi xem có thể nào lại…”

Mặt chủ quán rượu thịt sạm lại, khóe miệng co giật mấy lần, nhìn cũng chưa từng nhìn cục gỗ nát trong tay hắn, trực tiếp cắt ngang:

“Được rồi được rồi, ngươi mau dừng lại đi, ta nói huynh đệ, ta không có tiền thì không có tiền, nhưng cũng không thể lừa gạt người a, thật coi ta mắt mờ à, cút ra chỗ khác đi đi, hôm nay không có rượu cho ngươi nợ.”

Triệu Thái Quý đặt Tị Lôi Thần Mộc ở giữa không trung, nhất thời có chút xấu hổ.

“Hừ, ngươi nhìn cái bàn này của ta không? So với cái thứ rách nát của ngươi, cũng là đồ tốt, bán cho ngươi hai lượng bạc, muốn không?”

“Ngạch…” Triệu Thái Quý bất đắc dĩ, thu lại cục gỗ vỗ vỗ mông, rồi ngửa đầu than dài: “Ai, đường đường một binh sĩ tốt như ta, lại vì tiền thưởng mà đau buồn… Không nên như vậy a.”

Triệu Thái Quý trực tiếp rời đi.

Hắn ánh mắt sáng lên, nếu không thì cứ chọn ngày không bằng đụng ngày?

Nơi xa.

Lý Thiết Ngưu tuần tra huyện thành một cách nghiêm chỉnh.

Kỳ thật theo hiện trạng của Phong Cương Huyện thành hiện tại, cũng căn bản không cần làm những việc này.

Chỉ cần một mình Tào Sư Gia đã đủ ghi vào hộ tịch rồi, hắn cũng không thể cứ đứng ngốc ở đó, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tuần tra trên đường tương đối dễ dàng lười biếng.

Coi như là tùy tiện đi dạo.

Đang đi tới, một tiếng nói truyền đến từ phía sau.

“Đại ca! Trùng hợp quá a, ha ha ha.”

Lý Thiết Ngưu quay đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Chúng ta quen biết?”

Triệu Thái Quý cười toe toét bộ râu ria xồm xoàm, cười hắc hắc: “Ôi, quen biết a, chúng ta không phải quen biết non nửa năm rồi sao?”

Hán tử ngốc nghếch gãi gãi đầu: “Chuyện khi nào, ngươi tên gì?”

“Ta à, Triệu Thái Quý, a, ngươi có lẽ đã quên ta rồi, không lâu trước đây, trên quan đạo Tây Hà Dương, nhớ không? Lúc đó ta ở không xa, a đúng rồi, ngươi còn quên đồ vật, cái này không cố ý mang cho ngươi tới.”

Vừa nói, Triệu Thái Quý lấy ra khối Tị Lôi Thần Mộc kia.

Lý Thiết Ngưu trầm ngâm một trận, một lúc lâu sau: “Ngươi không giống người Lôi Vận Thành, ngươi muốn thế nào?”

Triệu Thái Quý nhếch miệng cười một tiếng, khoát khoát tay: “Đừng hiểu lầm, ta không phải tìm phiền phức, cũng chính là ngày đó trùng hợp gặp phải, đương nhiên, chuyện của các ngươi ta cũng không quan tâm, chỉ bất quá gần đây ta có chút phiền toái, cho nên muốn xin ngươi giúp một chuyện…”

Lý Thiết Ngưu cau mày, biểu cảm trầm mặc.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lại còn có một chuyện như thế này.

Nghĩ nửa ngày, lúc này mới cắn răng nói ra: “Hỗ trợ thì được, trong phạm vi năng lực, bất quá ta chỉ là một bộ khoái, chuyện quá lớn ta cũng làm không được.”

Triệu Thái Quý nghe vậy, ánh mắt sáng lên, mượn ít tiền mà thôi, cũng không tính là việc đại sự gì đi? Không ngờ, mình lại còn tuyệt xử phùng sinh.

“Khụ khụ, cái kia… Ngươi xem, ta chính là gần đây cuộc sống có chút khó khăn, có thể mượn ít tiền cho ta không, ta muốn thật không nhiều, mười lượng!”

“...!”

“A, không được, năm lượng… Hai lượng cũng được!”

“…”

“Ngươi… Hai mươi văn được chưa? Cục gỗ này cũng cho ngươi, nghe nói là bảo bối của Lôi Vận Thành, yên tâm, chuyện này ta coi như không nhìn thấy!”

Thật lâu.

Lý Thiết Ngưu có chút run rẩy, vạn không nghĩ tới, đối phương vậy mà cùng mình vay tiền, mở miệng chính là hai mươi văn!

Hắn nhìn một chút nam tử cà lơ phất phơ trước mắt, cuối cùng hít một hơi thật sâu.

“Nơi này nói chuyện không tiện, chuyện này… Ngươi đi theo ta, tìm một chỗ an tĩnh.”

Triệu Thái Quý trong lòng vui mừng, xem chừng sự tình thành: “Được rồi ca, đi thôi.”

Hai người loanh quanh lẩn quẩn.

Đi không biết bao lâu.

Cuối cùng đi tới một góc vắng vẻ ít dấu vết của con người.

Dù sao Triệu Thái Quý không rõ đó là nơi nào.

Lý Thiết Ngưu phía trước dừng bước lại, sau đó quay đầu nhìn về phía hắn, vứt cây đao rách của nha môn trong tay xuống đất.

“Đến, ngươi vừa nói muốn đòi tiền ta đúng không?”

“Đúng vậy… Ân?”

---o0o---

Hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng qua là khi Tống Nhất Chi nhìn thấy mẫu chữ khắc, liền dừng bước, sau đó nhập định.

Mặc dù không có kinh nghiệm gì, nhưng Thẩm Mộc vẫn có thể đoán được, rất có thể là đang ngộ đạo.

Rất có khả năng này.

Nhưng vấn đề là, con đường này không phải còn chưa mở ra sao, sao lại có thể bị nàng nhìn ra chút môn đạo?

Người khác có thiên phú, không cần trả bất kỳ vật gì liền có thể lĩnh hội áo nghĩa.

Sau đó mình thì cần trả danh vọng và số mệnh? Bất quá có lẽ còn có những chức năng khác mới đúng.

Nếu không thì quá bắt nạt người.

Thẩm Mộc trong lòng đang nghĩ loạn thất bát tao.

Đột nhiên, khí tức bốn phía đột biến!

Một luồng phong mang đúng là từ mẫu chữ khắc bay ra, thẳng vào mi tâm Tống Nhất Chi mà đi!

Khí tức kia tuy nhỏ, nhưng lại bá khí bàng bạc, khí thôn sơn hà.

Thẩm Mộc kinh hãi, tranh thủ thời gian giương mắt nhìn lại.

Tống Nhất Chi mở hai mắt ra, chậm rãi thở ra một hơi, khuôn mặt ngưng trọng có chút hòa hoãn.

Thẩm Mộc tranh thủ thời gian hỏi thăm: “Tống cô nương, chuyện gì xảy ra?”

Tống Nhất Chi ánh mắt sáng tỏ, sau đó dị dạng nhìn về phía Thẩm Mộc, trong lòng sinh ra tò mò mãnh liệt, giống như chỉ cần đi theo người này, liền luôn có ngoài ý muốn phát sinh.

“Ngươi đã sớm biết, cố ý dẫn ta tới?”

“Ngạch…” Thẩm Mộc không nói chuyện, cái này thật hiểu lầm, không phải chính ngươi phải bồi ta đi ra sao?

“Xảy ra chuyện gì?”

Tống Nhất Chi cười nói: “Ta biết là ngươi cố ý, đối với ta rất hữu dụng, coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, ta nhớ kỹ.”

Ta mẹ nó!

Ta cố ý cái quái gì?

“Cái kia… Ngươi nói một chút?”

Tống Nhất Chi: “Không nghĩ tới, nơi này lại là Thánh Nhân mẫu chữ khắc!”

“Thánh Nhân?” Thẩm Mộc sững sờ.

【 Kích hoạt tính năng phụ trợ 】

【 Hệ thống đang nâng cấp… 】

【 Nâng cấp hoàn tất 】

【 Điểm danh vọng hiện tại: 100000000+ 】

【 Lôi Vận Thánh Lệnh 】

【 Miễn phí mở khóa tính năng: Khai Khải 】

【 Kích hoạt thành công 】

【 Nhận được tính năng: Đúc Pháp Khí 】

【 Mô tả: Có thể sử dụng sức mạnh thánh nhân để đúc pháp khí! 】

【 Lưu ý: Cần tiêu hao 100000 điểm danh vọng! 】

【 Kích hoạt thành công tính năng: Vấn Thiên Cẩu 】

【 Mô tả: Có thể hỏi mọi thứ! 】

【 Lưu ý: Cần tiêu hao 10000 điểm danh vọng 】

【 Kích hoạt tính năng: Mộc Diệt Thần Đăng 】

【 Mô tả: Có thể luyện hóa vật chết! 】

【 Lưu ý: Cần tiêu hao 1000 điểm danh vọng 】

【 Kích hoạt thành công tính năng: Vô Hạn Trọng Phục 】

【 Mô tả: Ngươi có thể vô hạn lặp lại nội dung đã biết! 】

【 Lưu ý: Không cần tiêu hao danh vọng, chỉ cần một đạo thần niệm liền có thể kích hoạt! 】

【 !!! 】 Thẩm Mộc sợ ngây người.

Dựa vào! Cái này cũng được?

Tóm tắt:

Một buổi chiều thu, Triệu Thái Quý gặp khó khăn trong cuộc sống và đi vay tiền từ Lý Thiết Ngưu, nhưng bị từ chối. Trong khi đó, Tống Nhất Chi trải qua một khoảnh khắc đặc biệt khi nhìn thấy mẫu chữ khắc, dẫn đến việc phát hiện khả năng của bản thân. Cả hai câu chuyện đều phản ánh sự kỳ lạ của cuộc sống và những bí ẩn của sức mạnh vô hình xung quanh họ.