Mọi người đều trợn tròn mắt, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Cửu Long Quan Tài” thế mà cứ như vậy bị Thẩm Mộc mở ra.

Tuy nói từ khi biết Thẩm Mộc đến giờ, những hành động kinh người mà hắn làm ra đã khiến người ta cảm thấy chết lặng.

Thế nhưng, mỗi một lần trông thấy, đều khiến những người đang ngồi có cảm giác như đang nằm mơ.

“Cửu Long Quan Tài” do Đại Chu Thập Tam Lâu thời Thượng Cổ đại tu chế tạo, có Cửu Long Thiên Tỏa Đại Trận phong ấn, làm sao lại mở ra được?

Chu lão đầuThanh Long đều ngơ ngác.

Thế nhưng, chưa kịp để mọi người hiểu rõ mọi chuyện trước mắt, một luồng khí tức cường đại từ “Cửu Long Quan Tài” cuốn tới, khiến tất cả mọi người đều sinh lòng cảnh giác.

Ngay sau đó, ánh sáng vàng óng bỗng nhiên sáng lên!

Rống!

Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.

Tứ Tượng Đại Trận ngoài thành cũng có chút khó mà giam giữ được tiếng vang khổng lồ này.

Trên đại địa Đông Châu, vô số khí vận màu vàng, đúng là từ bốn phương tám hướng hội tụ, hướng về Kim Long trên không trung chậm rãi tụ lại.

Cố Thủ Chí chậm rãi mở miệng: “Đây là khí vận Chân Long của Đại Chu vương triều, long mạch vừa ra, Đông Châu đại địa thần phục, quả thật là Phương Thiên Ngọc Tỷ!”

Liễu Thường Phong nhìn lên bầu trời có chút lo lắng: “Vậy tiếp theo nên làm gì? Động tĩnh này cũng quá lớn, có thể hay không đưa tới phiền phức gì? Hay là tranh thủ thời gian thu phục là tốt nhất!”

Thanh Long bất đắc dĩ nói ra: “Không được, đây là thời khắc mấu chốt khí vận long mạch Đông Châu khôi phục, không thể đình chỉ, cần chờ nó ăn no rồi mới có thể nói bước tiếp theo.”

Liễu Thường Phong: “Vậy vạn nhất đưa tới người khác dòm ngó thì làm sao bây giờ? Nam Tĩnh vương triều Tiết Tĩnh Khang, còn ở không xa đâu!”

“Hừ, còn có thể làm sao, chuyện đến nước này, chỉ có thể đánh lại thôi!”

Chẳng biết lúc nào, Chử Lộc Sơn đã xuất hiện trong Phủ Nha.

Lúc đầu hắn định tiếp tục lên lớp, nhưng vẫn nhận được tin tức từ Cố Thủ Chí, muốn mời hắn tới.

Không có cách nào, chẳng ai ngờ sẽ có động tĩnh lớn như vậy.

Đã đủ để các vương triều khác, thậm chí cường giả từ các lục địa khác, tới tranh đoạt.

Nói cho cùng, hạch tâm thật sự của động thiên phúc địa, chính là cái ngọc tỷ có thể sánh ngang Tiên Binh này.

...

Ngoài cảnh Đại Ly, chiến trường tranh đấu tạm thời dừng lại.

Tất cả mọi người bị dị tượng trên bầu trời hấp dẫn.

Trong quân doanh, Tống Chấn Khuyết càng cau mày, mặt lộ vẻ khẩn trương.

Thân là Hoàng Đế Đại Ly, hắn tự nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.

Không hề nghi ngờ, nhất định là ngọc tỷ đã từng khống chế toàn bộ đại địa Đông Châu vương triều, mới có năng lực này.

Cho nên, Thẩm Mộc đã cầm được ngọc tỷ!

Sắc mặt Tống Chấn Khuyết có chút âm trầm và bất đắc dĩ, cũng không phải vì Phương Thiên Ngọc Tỷ nằm trong tay Thẩm Mộc mà cảm thấy ghen ghét.

Đương nhiên, nói không có ghen ghét thì khẳng định là giả, nhưng kỳ thật trong lòng hắn, giờ này khắc này càng nhiều hơn chính là lo nghĩ và lo lắng.

Sớm không ra muộn không ra, hết lần này tới lần khác vào thời điểm này lại để Phương Thiên Ngọc Tỷ hiện thế, sau đó chiến tranh chẳng phải sẽ lộn xộn sao? Đại Ly phải đối mặt nhưng chính là áp lực nhiều hơn!”

Phía dưới, Tiêu Nam Hà, Vương Bắc Xuân, Từ Tồn Hà cùng một đám nhân vật trọng yếu đều có mặt.

Chỉ là vào thời điểm này, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nỗi lo của Tống Chấn Khuyết, bọn hắn tự nhiên cũng đều hiểu rõ.

Cuộc chiến với vương triều Nam Tĩnh vừa mới bắt đầu chuyển sang giai đoạn gay cấn bình ổn, chỉ cần vững bước tiến tới, không chừng sẽ có chuyển cơ.

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác vào lúc này, Phương Thiên Ngọc Tỷ lại xuất hiện.

Thứ có thể điều động toàn bộ sơn thủy địa mạch Đông Châu, các vương triều khác có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

Đoán chừng lúc này, đã tập kết đại tu của vương triều, đến bên này chuẩn bị bắt đầu tranh đoạt.

Đến lúc đó, coi như lộn xộn.

Rất có thể diễn biến thành một trận chiến tranh giành hỗn loạn giữa các đại tu của vương triều.

Nhưng lời như vậy, vương triều Đại Ly hắn lại là kẻ thua thiệt nhất.

Thứ nhất, là ở trong cảnh nội Đại Ly của ngươi xuất hiện.

Thứ hai, nếu như đại tu của các vương triều khác đến đây, bọn hắn là cản hay là không cản?

Nếu như ngăn cản, vậy rất có thể những người này sẽ vì đạt được ngọc tỷ, mà hợp tác với Tiết Tĩnh Khang, liên hợp đối phó Đại Ly.

Điều này sẽ trực tiếp phá vỡ cân bằng chiến tranh, Đại Ly cũng đã trở thành đối tượng bị xông đầu tiên, không có cách nào, ai bảo ngọc tỷ lại xuất hiện ở cửa nhà ngươi đâu.

Cuối cùng, cũng là bất đắc dĩ nhất.

Cho dù cường giả các đại vương triều mỗi người tự chiến, lẫn nhau không liên hợp, nhưng cái này một khi đánh nhau, thổ địa Đại Ly vẫn như cũ gặp nạn.

Cho nên, những cái này mới là điều khiến Tống Chấn Khuyết cùng mọi người đau đầu nhất.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đều kết thúc, kết quả cuối cùng, vẫn không thể nào tránh được.

Tống Chấn Khuyết cười lạnh: “Tìm hắn nghĩ đối sách? Nếu hắn thật có phần tâm này, sẽ không vào lúc mấu chốt này làm ra động tĩnh lớn như vậy!”

Từ Tồn Hà: “Các thám tử của Trưởng lão viện đã truyền về tin tức, Phi Thăng Cảnh của Đại Khánh, Đại Tùy mấy cái vương triều, đã hướng về phía bên này chạy đến.”

Tống Chấn Khuyết nghe vậy, cảm giác ngực có chút tức nghẹn, rõ ràng bị tức không được.

“Các lục địa khác đâu? Phải chăng có cường giả từ các lục địa khác đến tranh đoạt?”

Từ Tồn Hà lắc đầu: “Đến thì khẳng định có người đến, chỉ là cụ thể đến từ lục địa nào, bối cảnh thân phận, điều này rất khó tìm tòi nghiên cứu.”

“Ai...” Tống Chấn Khuyết thở dài một tiếng, thật sự là có chút lực bất tòng tâm.

Vấn đề là, hắn là thật sự không theo kịp tiết tấu của Thẩm Mộc.

Cứ động một chút lại có chuyện, khiến hắn sứt đầu mẻ trán.

Ngay lúc bọn hắn đang buồn rầu.

Ánh mắt Tống Chấn Khuyết sáng lên: “Cố tiên sinh trở về, Thẩm Mộc bên kia chuyện gì xảy ra?”

“Bệ hạ không cần phiền não, Thẩm Mộc bảo ta tiện thể nhắn, việc này Đại Ly không cần nhúng tay, tất cả những người đến tranh đoạt ngọc tỷ, Phong Cương Thành sẽ giải quyết.

Chúng ta chỉ cần chuyên tâm đối chiến Nam Tĩnh, muốn ngọc tỷ, để bọn hắn tự đi trước Phong Cương Thành, cướp được tính bản sự.”

Tống Chấn Khuyết: “Cái gì!?”

Vương Bắc Xuân: “!!!”

Từ Tồn Hà: “!!!”

Nghe được lời nói của Cố Thủ Chí, trong doanh trướng trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Sắc mặt Tống Chấn Khuyết rất là đặc sắc.

Cũng không phải cảm thấy Thẩm Mộc khẩu xuất cuồng ngôn, mà là có chút không biết xuống đài thế nào.

Thì ra... Chính mình hoàng thượng không vội thái giám gấp cái này cả buổi, thằng hề đúng là bản thân hắn?

Người ta căn bản không có coi cái này ra gì.

Thậm chí còn dặn dò Cố Thủ Chí tiện thể nhắn, để bọn hắn chuyên tâm đối phó Nam Tĩnh là được.

“Khụ khụ.” Tống Chấn Khuyết hít sâu một hơi: “Cho nên, cái kia thật là Đại Chu vương triều...”

Cố Thủ Chí không giấu diếm, gật đầu nói: “Đại Chu Triều, Phương Thiên Ngọc Tỷ.”

“...!”

“...!”

Tóm tắt:

Một dị tượng kỳ lạ xuất hiện khi Thẩm Mộc mở 'Cửu Long Quan Tài', thu hút sự chú ý của nhiều người. Khí vận Chân Long của Đại Chu vương triều trỗi dậy, khiến mọi người lo lắng về phản ứng của các vương triều khác. Tống Chấn Khuyết, Hoàng Đế Đại Ly, cảm thấy áp lực khi ngọc tỷ mà Thẩm Mộc nắm giữ có thể dẫn đến hỗn loạn chiến tranh. Cuối cùng, Cố Thủ Chí nhấn mạnh rằng Đại Ly không cần can thiệp, chỉ cần tập trung vào cuộc chiến với Nam Tĩnh.