"Không cần nói nữa, anh không cần nói nữa!"
Vương Bình lắc đầu thật mạnh, khóc rống lên. Một lúc sau, cô ngồi lẩm bẩm: "Anh nói đúng, tôi đã bỏ lỡ người đối tốt với mình nhất trong cõi đời này, tôi đã mất đi cơ hội, tất cả đã mất hết." Tại sao con người lại phải đợi đến khi mất đi mới học được cách trân trọng?
Diệp Thiếu Dương khe khẽ lắc đầu, quay về phía Vương Bình, giơ bàn tay lên.
"Thiếu Dương, không được!"
Lý Hiếu Cường và Tiêu Dật Vân, hai người bọn họ hiểu rõ lí lẽ câu chuyện, liền tiến lên ngăn cản hắn. "Cậu là Thiên Sư, sao có thể giết hại hồn ma bừa bãi, sẽ làm tăng thêm nghiệp chướng của mình!" Lý Hiếu Cường lên tiếng khuyên nhủ. "Thiếu Dương, cậu đã bị tước đi thẻ Thiên Sư. Đại Đế để cậu đi truy bắt cô ta để hồi phục chức vị. Nếu cậu giết cô ta lúc này, thì chẳng phải là nỗ lực ba năm thiêu một giờ sao?" Tiêu Dật Vân cau mày nói.
"Lão đại, tôi không sợ bị trừng phạt, hãy để tôi!" Tứ Bảo hét lên.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới bọn họ, hắn đẩy họ ra rồi cúi người nhìn Vương Bình. Cả đám người vây quanh, không có ai tiến đến khuyên can nữa, vì họ đều hiểu, Diệp Thiếu Dương chưa từng e ngại các quy tắc. Nếu hắn muốn giết Vương Bình, cho dù Phong Đô Đại Đế có đứng trước mặt cũng không thể ngăn cản hắn.
Vương Bình run rẩy nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh. Cô nhìn Diệp Thiếu Dương, nước mắt vẫn rơi, cô nói: "Anh giết tôi đi, như vậy trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu hơn. Tôi cũng sẽ không phải sống trong sự day dứt nữa..." Cô quay đầu nhìn về phía thi thể của Tiểu Mã rồi nói: "Thiếu Dương, trước khi giết tôi, có thể cho tôi nhìn Tiểu Mã một lần được không?"
Tiểu Mã là hình chiếu của hồn thân, khi đã vào âm gian thì bình thường sẽ đi lại như một hồn ma. Nhưng một khi hồn vía bị phân tán, phần thân xác cũng sẽ xuất hiện. Khi hồn vía rời đi, thân xác cũng chết theo. Diệp Thiếu Dương cũng là hình chiếu hồn thân. Trước đó, Trương Qủa đã dùng tà thuật để đánh xuyên qua bảy hồn vía của hắn. Sau khi rút hồn thì thân xác cũng sẽ bị ép ra.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy tóc Vương Bình, kéo cô đến trước thi thể của Tiểu Mã, cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tiểu Mã. Tiểu Mã nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt cứng đờ, giống như một xác chết. Nghĩ đến những biểu cảm của Tiểu Mã khi còn sống, Diệp Thiếu Dương đau khổ nhắm hai mắt lại, mặc cho Vương Bình ngã ngồi trước mặt Tiểu Mã, khóc không ra tiếng.
"Tiểu Mã, xin lỗi, xin lỗi, em hối hận lắm rồi..."
Tiếng khóc của Vương Bình nghẹn ngào, tràn ngập bi thương. Diệp Thiếu Dương tin rằng cô ta không đang giả vờ. Cô ta thật sự đã hối hận. Nhưng đáng tiếc, tất cả đã kết thúc. Sau khi khóc một trận, tâm trạng Vương Bình ổn định hơn một chút. Cô đứng dậy nhìn Diệp Thiếu Dương và nói: "Thiếu Dương, anh giết tôi đi. Có lẽ chỉ có cách hồn bay phách tán mới có thể bù đắp được tội nghiệt mà tôi đã gây ra thôi. Anh xuống tay đi."
"Cô tưởng rằng cô muốn giải thoát thì có thể giải thoát sao?" Diệp Thiếu Dương nghiến răng nói: "Cô muốn chết, tôi thật sự lại không muốn cô chết!" Nói xong, hắn lấy từ thắt lưng ra một tờ linh phù, cắt đầu ngón tay rồi dùng máu vẽ lên một hình thù kỳ quái.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng bên cạnh nhìn thấy thì kinh hãi thốt lên: "Thiên Sư kết!"
Diệp Thiếu Dương dùng hai tay gấp lá bùa lại, đốt nó thành tro rồi nhắm hai mắt, thầm cầu khấn. Hắn kéo Vương Bình vẫn đang ngơ ngác qua, cạy miệng cô, thổi hết nắm tro trong tay vào trong miệng Vương Bình, lạnh lùng nói: "Cô hối hận, đúng không? Cô muốn cầu xin cái chết chứ gì? Tôi không muốn cho cô chết, hãy xuống địa ngục mà lịch kiếp đi!"
Những người như Tiêu Dật Vân liếc nhìn nhau, đều hết sức khiếp sợ không thốt lên lời. Diệp Thiếu Dương gieo Thiên Sư kiếp xuống người Vương Bình. Sự nguyền rủa này của Thiên Sư trải qua vạn kiếp cũng không thể tiêu tan. Âm ty cũng không thể để một linh hồn mang theo lời nguyền đi luân hồi, nên chỉ có thể giam giữ chúng trong địa ngục. Vương Bình phải trải qua vô số kiếp, đến khi lòng hận thù của Thiên Sư đối với linh hồn đó tan biến thì mới có thể giải trừ trạng thái đau khổ này.
Diệp Thiếu Dương lại viết một lá bùa Thiên Sư rồi đốt đi. Hắn nắm chặt tay, nhìn linh phù đang cháy lơ lửng, bắt đầu đọc: "Mao Sơn truyền nhân đời thứ ba mươi chín, Diệp Thiếu Dương, cầu khẩn Sở Giang vương đem vong linh lịch kiếp Vương Bình áp giải vào khu địa ngục nơi điện Hàn Băng ở tầng địa ngục thứ mười sáu. Chịu đau khổ bởi băng giá, trải qua vô số kiếp khổ, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Vương Bình nghe thấy liền hét lên: "Không được!" Một lần nữa, cô ôm chặt lấy chân Diệp Thiếu Dương, khổ sở cầu xin: "Đừng mà, Thiếu Dương, anh hãy giết tôi đi, cầu xin anh hãy thành toàn cho tôi!"
"Bây giờ mới hối hận, muộn rồi! Tiểu Mã cũng rất hối hận khi mắc phải bẫy của cô, cậu ấy cũng muốn quay lại nhân gian. Nhưng ai thành toàn cho cậu ấy, ai mang cậu ấy trả lại cho tôi!" Diệp Thiếu Dương phẫn nộ hét lên, nắm lấy tóc của cô rồi quăng lên, phù hỏa lập tức bay xuống, bao vây lấy hồn vía của cô ta, sau đó dùng sức của linh phù đem cô bay thẳng về phía bắc.
Trên bầu trời vang lên tiếng cầu xin thất thanh của Vương Bình, nhưng không ai cảm thấy thương xót cho cô ta.
"Phụt!"
Cả người Diệp Thiếu Dương chấn động, phun ra một ngụm máu. Dương Cung Tử vốn định tiến lên nhưng khi thấy Nhuế Lãnh Ngọc tiến tới liền dừng lại.
Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên đỡ lấy Diệp Thiếu Dương, thở dài nói: "Sao anh phải khổ như vậy làm gì?" Hắn không thông qua sự đề bạt của Thôi phủ quân và sự thẩm định của Diêm Vương mà đã trực tiếp dùng Thiên Sư kết, ném một vong linh xuống địa ngục. Mặc dù tội của Vương Bình rất lớn nhưng Diệp Thiếu Dương là một Thiên Sư nên cũng có đặc quyền này.
Dù sao cũng là làm trái với quy luật âm ti, tác động nghiệp lực, không bị thương mới là lạ. Vết thương này sẽ nhanh chóng hồi phục nhưng vẫn tạo ra nghiệp quả, lại sẽ làm tăng độ khó của việc chứng đạo hỗn nguyên. Mọi người nghĩ đến tất cả những gì đã qua, nghĩ đến oan nghiệt và kết cục của Vương Bình và Tiểu Mã, cũng sụt sịt không ngừng.
"Tên nhóc khốn kiếp, đủ ngoan độc."
Đạo Phong nhìn Diệp Thiếu Dương, khẽ mỉm cười. Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, nói: "Đưa nguyên thần tinh phách của Tiểu Mã cho tôi!"
Đạo Phong nhíu mày, nói: "Cậu có biện pháp khiến hồn phách phục sinh sao?"
Diệp Thiếu Dương le lưỡi.
"Phu quân, Triệu Nguyên soái có cách mà, khi đó ngài cũng là tinh phách phục sinh đó." Dương Tư Linh nói với Lý Hiếu Cường.
"Chuyện này..." Lý Hiếu Cường khó xử: "Đó là Triệu Nguyên soái có cơ duyên với ta, nếu lúc này mang một tinh phách đến gặp sẽ không được giúp đâu. Đây cũng là chuyện theo lẽ trời mà."
Diệp Thiếu Dương hiểu điều này nên không có chút hy vọng nào. Bát đại Thiên Sư Triệu Huyền Đàm có thuật cải hoàn, nhưng phục sinh tinh phách vẫn là hành vi trái với lẽ trời. Nếu tùy tiện hoàn hồn cho người ta, hắn không chỉ không làm nổi chức nguyên soái, mà có thể giờ đã ngồi yên trong địa ngục rồi.
Nói nhẹ hơn, nếu Triệu Huyền Đàm có duyên với Tiểu Mã, giờ này ông đã đến chứ không cần đợi người ta tìm. Điều đó có nghĩa là họ không có chút hy vọng nào. Diệp Thiếu Dương cắn chặt răng, gằn từng chữ từng chữ với Đạo Phong: "Dù thế nào thì anh cũng phải hồi phục hồn phách của Tiểu Mã!"
Đạo Phong cau mày: "Cậu cầu xin tôi giúp mà còn lớn lối như vậy đó hả?"
Trong chương này, Vương Bình tuyệt vọng thừa nhận lỗi lầm của mình trước Diệp Thiếu Dương. Mặc dù cô hối hận và cầu xin được tha thứ, Diệp không thể tha thứ cho những gì cô đã gây ra. Với sự hỗ trợ của các nhân vật khác, anh thực hiện một nghi thức đau đớn để giam giữ Vương Bình trong địa ngục, nhằm giải thoát chính mình khỏi gánh nặng nghiệp chướng. Hành động của Diệp tạo ra phản ứng bất ngờ và đau đớn cho tất cả, khi họ chứng kiến kết cục bi thảm của hai linh hồn.
Diệp Thiếu DươngNhuế Lãnh NgọcĐạo PhongTứ BảoTiêu Dật VânLý Hiếu CườngDương Tư LinhTiểu MãVương Bình