Diệp Thiếu Dương im lặng.

Người quản đốc vẫn chưa hiểu rõ tình hình, tiếp tục hỏi: "Giám đốc Châu nào vậy?"

Mã Thừa cảm thấy bực bội vì bị tra hỏi, liền chỉ tay vào Diệp Thiếu Dương và đáp: "Tập đoàn Tinh Thành chỉ có một giám đốc Châu thôi! Là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị, và đây là người yêu của cô ấy. Anh có cần kiểm tra thân phận cậu ta không?"

Nghe vậy, những công nhân xung quanh nhìn chiếc Ferrari mà họ lái và nhận ra điều đó có vẻ chính xác. Tất cả đều kinh ngạc, hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía Diệp Thiếu Dương. Hắn cảm thấy mặt mình nóng bừng. Hắn lườm Mã Thừa một cách khó chịu rồi quay lại xe.

"À, hóa ra là Diệp công tử," vị quản đốc lúng túng nói. "Vậy thì tôi yên tâm rồi. Một cái ống nước cũng chẳng là gì to tát, tôi sẽ tự bỏ tiền ra để thay. Mấy vị có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

"Không cần đâu. Mọi người cứ tiếp tục làm việc đi."

Chỉ vài phút sau, ba chiếc xe cảnh sát đã đến, và một nhóm cảnh sát bước xuống.

Diệp Thiếu Dương không khỏi cảm thấy bất ngờ khi thấy có nhiều người đến như vậy để bắt một tên lừa đảo.

Người đứng đầu đội tìm ngay Trương Tiểu Nhụy, có vẻ rất quan tâm. Trương Tiểu Nhụy yêu cầu Diệp Thiếu Dương kể lại mọi chuyện, trong khi một người ghi chép.

Sau đó, Mã Thừa kêu Diệp Thiếu Dương lên xe. Trương Tiểu Nhụy vẫn ngồi trên đùi hắn như cũ. Một nhóm công nhân đứng nhìn theo chiếc Ferrari, trong đó có một người nhỏ tuổi lầm bầm: "Trông còn chẳng đẹp trai bằng mình, con gái của chủ tịch sao lại thích người như vậy chứ..."

"Chúng ta cứ thế mà đi à?" Diệp Thiếu Dương bức rứt hỏi. "Không phải đến sở cảnh sát làm bản tường trình gì sao? Đáng ra phải bắt giam kẻ lái xe gây nguy hiểm như cậu..."

Mã Thừa chỉ cười, dường như thấy chuyện này rất thú vị. Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, chỉ có hai chữ: đặc quyền.

Trương Tiểu Nhụy nhìn thấy tâm trạng của hắn, ôm cổ hắn nói: "Sư phụ, chúng ta chưa từng làm chuyện xấu."

"Cô... có thể thay đổi tư thế khác không? Tốt nhất là quay lưng lại, vì ở thế này tôi cảm thấy rất áp lực."

Khi bị một cô gái ngồi trên đùi mặt đối mặt như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy tình huống này không được tự nhiên.

Trương Tiểu Nhụy nghiêm túc nói: "Người là sư phụ của con, đồ đệ sẽ không loạn luân với sư phụ đâu, nên sư phụ cứ yên tâm."

Diệp Thiếu Dương không nói gì, cố gắng dịch người ra phía sau, nghiêng đầu sang một bên hỏi Mã Thừa: "Hai người đến tìm tôi có việc gì thế?"

"Chúng tôi tới để thắp hương cho Tiểu Mã."

Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó... còn một việc nữa." Mã Thừa có phần lúng túng: "Lát nữa xuống xe rồi hãy nói."

Diệp Thiếu Dương cười khẩy, hắn cảm thấy nhất định sẽ có chuyện khác.

"Đúng rồi, sao hai người lại đi với nhau vậy?"

Mã Thừa cười ngại ngùng.

Diệp Thiếu Dương nghi hoặc hỏi: "Hai người không phải là..."

"Đừng hiểu lầm, đồ đệ không thích hắn đâu," Trương Tiểu Nhụy nói, mắt trợn tròn. "Là hắn nhất quyết kéo con đi cùng. Hắn sợ nếu con đến tìm sư phụ thì sư phụ sẽ không đồng ý giúp hắn."

Sợ không được giúp đỡ, xem ra không phải chuyện nhỏ. Diệp Thiếu Dương bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Lúc đó chiếc xe bắt đầu lên núi, dừng lại trước cổng khu nghĩa trang, Lão Quách đã đứng chờ sẵn.

Mã Thừa nhiệt tình chào hỏi Lão Quách. Lần trước, Lão Quách đã giúp hắn giải quyết chuyện lăng mộ, Mã Thừa tốn không ít tiền mà cũng bị Lão Quách "quay mòng mòng".

Lão Quách hỏi có chuyện gì xảy ra mà Diệp Thiếu Dương lại cùng họ đến đây. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng tóm tắt sự việc, rồi cả bọn đi đến trước mộ của Tiểu Mã.

Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy thắp hương trước mộ của Tiểu Mã rồi ngồi xuống. Diệp Thiếu Dương hỏi thật sự lý do Mã Thừa đến đây.

"Là như vậy." Mã Thừa ngồi trước mộ, dùng một cành cây nhỏ khuấy đám lửa còn đang cháy dở và nói: "Buổi tối hôm đó, tôi lái xe chở một cô gái lên núi... Hôm ấy trời gió lớn, gần tới khu mộ của gia đình tôi, tôi đã nói với cô ấy một số chuyện liên quan đến nghĩa địa, nhưng cô ấy không tin. Cô ấy cứ nhất quyết đòi tôi dẫn đến xem vườn Anh Đào bị thiêu rụi."

"Vì tôi nghĩ đã lâu như vậy rồi, chắc Quách đại sư đã xử lý mọi chuyện ở nghĩa trang, nên mới đưa cô ấy vào dạo một lúc."

"Ban đầu không có gì, nhưng sau đó chúng tôi... nghỉ ngơi ở căn phòng gác. Đột nhiên cô ấy giật đùng đùng, mặt mày sùi bọt mép, giống như lên cơn dại. Tôi đã bảo mấy người bảo vệ giữ chặt cô ấy rồi đưa đến bệnh viện để tiêm thuốc an thần..."

"Nghĩa trang... Quả nhiên liên quan đến nghĩa trang!" Diệp Thiếu Dương thầm hít một hơi sâu.

"Lúc đó tôi chỉ nghĩ cô ấy phát bệnh, không nghĩ nhiều. Hơn nữa còn bận nên mới tìm người coi sóc cô ấy còn mình thì đi xử lý công việc..."

Diệp Thiếu Dương không kềm được xen vào: "Chờ đã, cậu không biết cô gái đó bình thường có bệnh gì không à?"

Mã Thừa hai tay mở ra: "Tôi mới quen cô ấy có mấy ngày, sao tôi biết được."

"Không thể tin nổi, mới quen có mấy ngày mà giữa đêm cậu lại dẫn cô ấy ra ngoài... Tối muộn thế mà lại dẫn người đến nghĩa địa làm gì, nơi đó vắng vẻ như vậy."

Trương Tiểu Nhụy bực bội chen vào: "Hắn dẫn gái đến "lắc lư" trong xe."

Diệp Thiếu Dương trố mắt một chút rồi cười nói: "Hóa ra người có tiền cũng biết chơi! Thế nào mà "lắc lư," nói cho tôi nghe với."

Mã Thừa lườm hắn một cái, rồi tiếp tục kể. Vốn hắn tưởng sự việc đã xong, ai ngờ cô gái đó gần đây tình trạng càng nghiêm trọng. Tinh thần mệt mỏi, dường như chìm vào hôn mê. Thỉnh thoảng tỉnh táo lại thì la hét những điều chẳng ai hiểu.

Bệnh viện không kiểm tra ra bệnh gì trong cơ thể cô ấy, nên kết luận cô ấy có vấn đề về thần kinh.

"Hôm qua tôi có đến thăm cô ấy, trông cô ấy kinh khủng lắm, hai mắt xám ngắt, lúc đó tôi mới nghĩ có lẽ cô ấy bị trúng tà. Cho nên..."

"Cho nên cậu mới đến tìm tôi?"

"Đúng thế, nếu như cậu ra tay thì nhất định sẽ là liều thuốc hóa giải bệnh tật, à quên, trừ yêu diệt ma."

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Chuyện trúng tà như thế này thì cậu cứ tìm đại người pháp sư là được. Đừng nói là cậu không tìm ra nhé."

Mã Thừa đáp: "Tối hôm qua tôi có gọi điện cho Quách đại sư nhưng không ai nghe máy. Nên hôm nay mới đến tìm cậu, tôi không tin tưởng người khác."

Diệp Thiếu Dương không hiểu bèn hỏi: "Chuyện này có gì mà tin với cả không tin tưởng? Nếu không trị hết thì không trả thù lao là được chứ gì."

Mã Thừa lắc đầu: "Cậu hiểu lầm rồi. Tôi không tin tưởng người khác, là sợ họ sẽ truyền ra ngoài chuyện cô ấy bị trúng tà, dẫn đến những kết quả xấu. Nói thẳng với cậu, cô ấy là diễn viên, dạo gần đây mới nổi, chọn xây dựng hình tượng ngọc nữ nên không chịu nổi những scandal như vậy đâu."

Diệp Thiếu Dương lúc này mới hiểu, không khỏi cười nhạt. Có thể qua đêm trong xe với một người đàn ông mới quen biết có mấy ngày, quả thật là "ngọc nữ" thật!

Hắn liếc mắt nhìn Mã Thừa, cau mày nói: "Cậu có thể cua được cả minh tinh đấy!"

Trương Tiểu Nhụy hừ một tiếng: "Những minh tinh đó cần gì cua, gặp nhà giàu là tự đổ."

Mã Thừa nhún vai: "Sự việc là như thế, hai ta là bạn bè, chuyện này cậu nhất định phải giúp tôi."

Nếu liên quan đến khu nghĩa địa, dù Mã Thừa không nói, Diệp Thiếu Dương cũng sẽ chủ động tìm gặp cô gái kia để xem có chuyện gì.

Đang định gật đầu thì Lão Quách lên tiếng: "Theo lý mà nói thì mọi người đều là bạn bè, nhưng Diệp Thiếu Dương là Thiên Sư. Những chuyện nhỏ nhặt như trừ tà, lên đồng viết chữ, cậu ấy không nên quản. Đó là nguyên tắc."

Tóm tắt chương này:

Chương truyện xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Diệp Thiếu Dương và Mã Thừa, khi Mã Thừa tìm đến Diệp để nhờ giúp đỡ một diễn viên nổi tiếng đang bị trúng tà. Tình huống trở nên phức tạp khi Mã Thừa không muốn sự việc bị rò rỉ, gây áp lực cho Diệp. Trong khi đó, Trương Tiểu Nhụy và Diệp Thiếu Dương có những tình huống khó xử và hài hước giữa sự xuất hiện của cảnh sát và cuộc thảo luận về những bí ẩn của nghĩa trang.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương chứng kiến em gái nổi tiếng của mình bị lừa đảo và đã can thiệp giúp đỡ. Sau khi hạ gục những tên côn đồ, hắn đuổi theo tên trộm. Nhờ có sự xuất hiện của Trương Tiểu Nhụy và Mã Thừa, Diệp Thiếu Dương cùng với chiếc Ferrari đã đuổi kịp người trộm, tạo nên một cuộc rượt đuổi đầy kịch tính và hài hước. Cuối cùng, tên trộm gặp tai nạn nhưng không bị thương, cho thấy rằng mọi chuyện không như hắn tưởng tượng.