"Thanh Phong Quan", Đạo Phong nâng cằm nhìn dòng chữ trên tấm bảng, lắc đầu nói:
"Tầm thường quá. Một nơi sâu thẳm như Qủy Vực, với âm phong tà khí thổi không tới, sao có thể gọi là thanh phong."
Trần Lộ đề nghị:
"Vậy đổi tên đi, lấy cái tên mà ngài thích."
"Đổi luôn cả kiến trúc đi. Chỗ này nên được gộp thành một tòa cung điện duy nhất. Số Một."
Thượng cổ tà thần ngay lập tức bước ra.
Đạo Phong quay đầu nhìn hắn, tay áo vung lên, thượng cổ tà thần bỏ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt giống như một dòng xoáy được tạo thành từ tà khí.
Đạo Phong tiến lên và giơ tay ra xoay lại. Dòng xoáy đó dừng lại, từ từ hình thành một khuôn mặt. Nhìn kỹ mới thấy là một khuôn mặt đàn ông bình thường, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, có phần nham hiểm.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy dùng khuôn mặt này."
Thượng cổ tà thần gật đầu đồng ý.
"Lần diệt môn này thu về bao nhiêu âm binh?"
"Hai trăm tà linh, ba trăm hai mươi tà binh, một nghìn hai quỷ binh, trong đó có ba tên quỷ cấp hai mà chủ thượng không cần."
Đạo Phong gật đầu nói:
"Vậy hai tên quỷ đó giao cho ngươi dạy dỗ, số còn lại giao cho Số Hai và Số Ba quản lý. Chia một nửa số quân để xây dựng cung điện và tường vây, số còn lại dẫn đi luyện quỷ thuật và pháp trận.
Đây là cứ điểm đầu tiên của chúng ta, các ngươi phải bảo vệ cho tốt, mau phân chia nhiệm vụ đi."
Hơn mười thủ hạ của hắn tuân lệnh rời đi.
Nam tử tà linh đứng phía sau Đạo Phong tiến lên, vỗ vào vai hắn nói:
"Vừa rồi ngài nói muốn đổi tên cho nơi này, tôi lại nghĩ đến một chuyện. Ngài đã lập nên tông phái của mình thì cũng nên đặt cho bè phái một cái tên hấp dẫn."
Đạo Phong cười nhạt:
"Muốn tên làm gì."
"Tôi biết ngài không để ý hư danh, nhưng cũng nên để cho người khác khi nhắc đến ngài có một cái cách gọi riêng chứ. Như người ta nhắc đến 'Thái Âm Sơn' là biết ngay đó là nơi nào. Nếu không thì gọi là gì, 'Quỷ Vương Vô Cực và thủ hạ của ông ta' sao?"
Mấy người bên cạnh rùng mình, nhìn về phía hắn. Cô gái đứng bên cạnh cũng tức giận trừng mắt với hắn, trách mắng:
"Không được nhắc đến cái tên đó, huống hồ đây là Qủy Vực, quỷ thần ở rất gần đây."
Nam tử tà linh chỉ cười, không phản bác lại.
Đạo Phong trầm ngâm một lát, cảm thấy cũng cần đặt một cái tên cho đế chế của mình, liền hỏi:
"Ngươi nghĩ tên gì hay?"
Nam tử tà linh nhún vai:
"Địa bàn của ngài thì ngài tự quyết định, tôi chỉ đến để hỗ trợ thôi."
Đạo Phong cười nói:
"Ngươi giúp ta một lần, chẳng khác nào đã nhập bọn. Muốn chối bỏ mối quan hệ với ta cũng vô dụng. Chỗ này sẽ là đại bản doanh của chúng ta, cùng nhau bàn bạc, đặt một cái tên thú vị đi."
Đôi vợ chồng tà linh liếc nhìn nhau, bắt đầu suy nghĩ.
Kiến Văn Đế vẩy chiếc quạt giấy, đứng trên sơn thạch, quan sát phía dưới. Có vẻ như chuyện này không liên quan gì đến hắn.
"Tôi nghĩ ra một cái tên rất hay!" Trần Lộ mắt sáng lên, chỉ xuống lớp sương mù dày đặc dưới thung lũng, nói:
"Thung lũng này, quỷ khí trùng điệp, bên trong lại cất giấu vô số trận pháp cấm chế, người ngoài rất khó xông vào. Tôi thấy cái tên này rất phù hợp, gọi là 'Phong Chi Cốc' đi. Nó cũng dùng được từ 'Phong' trong tên của Đạo Phong, mọi người thấy sao?"
Nữ tử tà linh cười khúc khích:
"Đây là tên một bộ truyện tranh mà. Tôi thấy còn không hay bằng 'Thiên Không Chi Thành'."
Trần Lộ lập tức phản bác:
"Cô cũng xem hoạt hình 'Cung Kì Tuấn' sao?"
Hai người bọn họ lập tức thảo luận sôi nổi về truyện tranh.
"Khụ khụ." Nam tử tà linh trừng mắt với hai người:
"Chuyện chính, nói chuyện chính đi."
Đạo Phong lên tiếng:
"Cái tên này cũng được rồi."
Quả thật, bên trong Qủy Vực toàn là những thực thể quỷ đã trường tồn lâu năm, nếu như chỉ bắt chước những cái tên khác thì cũng không phù hợp.
"Phong Chi Cốc..." Kiến Văn Đế không biết truyện tranh là gì, nhưng hắn thích cái tên này, gật đầu:
"Tên hay."
Nam tử tà linh cười lớn:
"Không lâu đâu, cái tên này nhất định sẽ vang dội trong Qủy Vực."
Đạo Phong hơi nhướng mày, nhìn về bên trái rồi vỗ tay:
"Số Một!"
Hắn không biết tại sao thượng cổ tà thần lại nghe thấy, nhưng hắn bay vọt như điện tới, đậu xuống phía đối diện Đạo Phong, chờ đợi mệnh lệnh.
Đạo Phong chỉ tay vào bụi cỏ phía đối diện:
"Bắt tên kia lại đây, bắt sống!"
Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức kinh ngạc, không thể ngờ có kẻ dám nghe trộm chuyện ở đây.
Thượng cổ tà thần vừa muốn đi bắt thì lập tức có một bóng người từ trong bụi cỏ bước ra, hai tay chắp vào nhau, miệng không ngừng cầu xin:
"Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng. Là lão đại phái tôi tới đây, Đạo Phong đại nhân, nếu ngài có ý kiến gì thì hãy gặp huynh ấy."
"Qua Qua!" Trần Lộ mắt sáng lên, nhảy lên vui mừng, bước tới xoa đầu hắn.
Qua Qua liếc cô một cái, rồi nghiêm mặt nói:
"Lão Thất, không biết lớn bé gì cả."
"Nè. Tôi hiện tại là người của Phong Chi Cốc đó." Trần Lộ trừng mắt với nó.
Đạo Phong phất tay bảo thượng cổ tà thần rời đi, lạnh lùng nhìn Qua Qua:
"Ngươi tưởng rằng đẩy sang cho Diệp Thiếu Dương, ta sẽ tha cho ngươi sao?"
"Tôi không có nói." Qua Qua căng thẳng trong lòng, còn đang định nói gì thì nam tử tà thần bên cạnh đột nhiên cười lớn:
"Diệp Thiếu Dương! Ha ha, lâu lắm rồi chưa gặp tên tiểu tử này. Hắn dạo này vẫn khỏe chứ?"
Qua Qua quan sát hắn:
"Tên này trông lạ lắm, chưa gặp bao giờ."
"Ta đã một ngàn tuổi rồi, cậu nhóc." Nam tử tà linh cảm thấy buồn cười khi bị gọi là tiểu tử.
Qua Qua trợn mắt:
"Cứ làm như chưa ai tới một ngàn tuổi vậy."
Nam tử tà linh không kìm được cười:
"Cậu nhóc này chơi vui đấy."
Qua Qua chuyển ánh mắt đánh giá cô gái kia, cố gắng đoán tu vi của cô ta. Nhưng phát hiện ngoài luồng tà khí bao quanh cơ thể cô ta còn có một luồng quỷ khí ẩn giấu bên trong, như nước ngầm, không để lộ ra nhưng luôn cuồn cuộn chảy không ngừng.
Nó hết sức kinh ngạc:
"Cô gái này rốt cuộc là quỷ hay là tà linh, hoặc là đã tu luyện loại tà thuật gì mà ghê gớm như vậy?"
"Ngươi về hỏi Diệp Thiếu Dương xem hắn có biết cái người tên là Tần Phong hay không." Nam tử tà linh mỉm cười, chỉ vào nữ tử tà linh bên cạnh:
"Còn đây là nương tử của tại hạ, Tiểu Vân, cũng là chỗ quen biết cũ của Diệp Thiếu Dương."
"Tình nhân cũ sao?" Qua Qua nói kiểu như tự tìm đến chỗ chết, trêu đến nỗi hai người kia muốn đánh nó một trận.
Đạo Phong phất tay bảo thượng cổ tà thần rời đi, hoàn toàn coi như Qua Qua không tồn tại. Nhìn mấy người trước mặt, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Trần Lộ, hắn nói:
"Ta phải rời đi một chuyến, mọi chuyện ở đây giao lại cho cô xử lý."
Trần Lộ không hài lòng nói:
"Tôi đi với ngài."
Từ khi bắt đầu tìm thấy Đạo Phong, cô đã dính lấy hắn qua nhiều lần. Đạo Phong cũng đồng ý để cô ở lại bên cạnh hắn.
Dù cô biết rằng mình và Đạo Phong sẽ không bao giờ là người yêu, nhưng chỉ cần có thể ở bên nhau như thế này, cô cũng đã mãn nguyện, không muốn rời xa hắn.
Đạo Phong nói:
"Đại bản doanh này là của chúng ta, giao cho người khác thì ta không yên tâm. Nên cô nhất định phải ở lại."
Trần Lộ nghe vậy, mặc dù không muốn nhưng vì Đạo Phong coi trọng mình như vậy mà trong lòng vui mừng. Cô nhìn hắn rồi gật đầu, nói:
"Ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa."
Tiểu Vân hỏi:
"Đạo Phong ngài muốn đi làm gì?"
"Hai việc." Đạo Phong chậm rãi trả lời:
"Thứ nhất, diệt sạch Côn Luân. Ngày đó khi giao chiến, ta đã từng hứa sẽ xóa bỏ cái tên phái Côn Luân, ta phải thực hiện lời hứa đó."
Trong chương này, Đạo Phong cùng các thủ hạ bàn bạc về việc đổi tên cho Qủy Vực thành 'Phong Chi Cốc' nhằm phản ánh sức mạnh và bản chất của nơi đây. Những nhân vật thảo luận sôi nổi về cái tên này, cùng lúc thực hiện việc phân chia nhiệm vụ cho các tà linh. Kế hoạch xây dựng, luyện quỷ thuật được đề ra, và Đạo Phong hướng đến diệt phái Côn Luân như đã hứa trước đây. Sự phát triển của tình huống hứa hẹn nhiều diễn biến căng thẳng và thú vị.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Mộ Thanh Vũ thảo luận về Đàm Tiểu Tuệ, người đang bị thao túng bởi một thế lực bí ẩn. Họ nhận ra rằng, dù Tiểu Tuệ có thể sống lại, nhưng không còn là chính mình. Diệp Thiếu Dương quyết định tìm hiểu về gia tộc đại vu tiên để khám phá sự thật. Sau đó, họ cùng nhau kiểm tra lại chiếc bát quan bí ấn nhưng phát hiện đã mất tích. Khi trở về Thập Bát trại, sự hiện diện của các thế lực tà ác xung quanh cảm thấy ngày càng gần gũi, gia tăng cảm giác sợ hãi và hồi hộp.