Mộ Thanh Phong nhìn cô nghiêm khắc và nói:

“Chẳng lẽ em còn định hủy hôn ước?”

Mộ Thanh Vũ cắn môi, do dự một lát, rồi tủi thân đáp:

“Người xác định hôn ước không phải là em, có ai thèm hỏi ý kiến của em đâu…”

Nghe vậy, Mộ Thanh Phong nói tiếp:

“Em giống hệt mẹ, mẹ cũng rất thích văn hóa người Hán. Nếu đã như vậy thì càng phải hiểu rõ tầm quan trọng của lời hứa. Chúng ta là người Tương Tây, không lẽ việc đính hôn cũng phải hỏi em có đồng ý hay không sao? Hôn ước này là do mẹ và người ta đã định ra từ trước. Nếu bây giờ em bỏ qua, sau này chúng ta còn mặt mũi nào mà nhìn người? Có phải là việc qua cầu rút ván không?”

Mộ Thanh Vũ cúi đầu thì thầm:

“Vậy nên anh muốn em làm thí tốt phải không?”

Nghe cô nói vậy, Mộ Thanh Phong đứng phắt dậy, trách mắng:

“Em nói vậy thì không khác gì bảo anh làm kẻ xấu. Nếu Bảo Ca là loại ăn chơi đàng điếm, anh làm sao dám đồng ý gả em cho hắn?”

Khi thấy Mộ Thanh Vũ cúi đầu không nói gì, anh trở nên nhẹ nhàng hơn, bước tới vỗ vai cô và nói:

“Anh chỉ có em là em gái, nên đương nhiên anh hy vọng em luôn hạnh phúc. Nếu sau khi kết hôn, nhà Bảo Ca ức hiếp em, cho dù họ có quyền lực đến đâu, anh cũng sẽ đứng ra bảo vệ em. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em, hãy nghe lời khuyên của anh một lần, anh sẽ không lừa dối em.”

Mộ Thanh Vũ nhẹ nấc lên nhưng vẫn im lặng, đột nhiên quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, bỗng hiểu ra là cô đang nhờ mình nói giúp vài lời, hắn nhấp môi nói:

“À, tôi nghĩ rằng những chuyện cưới hỏi như thế này nên tôn trọng ý kiến của người nhà một chút thì tốt hơn.”

“Diệp tiên sinh,” Mộ Thanh Phong không quay lại mà nói:

“Anh can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác thì không thoả đáng lắm đâu.”

Câu nói đó khiến Diệp Thiếu Dương không thể nói thêm gì nữa.

Mộ Thanh Vũ nói:

“Thiếu Dương ca là bạn thân của em, đứng ra nói hộ em cũng là điều đương nhiên.”

“Anh là anh của em, ba mẹ không có ở đây, thì chuyện của em do anh quyết định, không cần bất cứ ai khác đứng ra làm thay.”

Mộ Thanh Phong thở dài nhìn em gái rồi nói:

“Chờ lần thi tai này kết thúc, anh sẽ tổ chức lễ đính hôn. Em nhớ chuẩn bị trước nhé, ba tháng nữa có ngày tốt, đến hôm đó, sẽ cho đôi bên kết duyên, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của anh.”

“Anh là người làm chủ trong nhà. Nếu anh không lấy vợ, thì em cũng sẽ không lấy chồng.” Mộ Thanh Vũ đột nhiên tìm cớ để phản đối.

Mộ Thanh Phong bật cười, có chút ngượng ngùng, rồi định nói gì đó thì bất chợt quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương và nói:

“Chuyện này còn cần đến sự trợ giúp của người anh em Thiếu Dương nữa.”

Thái độ của anh thay đổi hoàn toàn, cả cách xưng hô cũng khác. Diệp Thiếu Dương nhất thời không biết phải làm sao.

“Tiểu Ngọc hiện giờ có vẻ như vẫn chưa có người yêu phải không?” Mộ Thanh Phong cười nói.

“Người Miêu chúng tôi thường nói thẳng, Thiếu Dương, đừng khách sáo nhé.”

Diệp Thiếu Dương chợt nhận ra, thì ra Mộ Thanh Phong đang để ý tới Nhuế Lãnh Ngọc! Hắn không thể nhịn được nữa!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình đang cần nhờ vả hắn ta, không thể từ chối thẳng thừng. Dù sao Nhuế Lãnh Ngọc không có mặt ở đây, để cho hắn tự thương tự mến một hồi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hắn đành gãi đầu và trả lời mập mờ:

“Tôi không rõ lắm về chuyện này, hình như là không có.”

Mộ Thanh Phong lập tức mời Diệp Thiếu Dương ngồi xuống và kể về quá khứ khi hắn quen biết Nhuế Lãnh Ngọc.

Năm trước, Nhuế Lãnh Ngọc một mình đến Miêu Cương để tìm hiểu truyền thống vu cổ nơi đây, không may bị một loại độc trùng trong núi cắn phải. Lúc đó, Mộ Thanh Phong đang hái thuốc ở trên núi, tình cờ gặp cô và trị độc cho cô rồi đưa về nhà để hồi phục.

Nhuế Lãnh Ngọc biết hắn là Vu sư, nên nán lại một thời gian để học hỏi thêm vu thuật từ hắn.

“Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi như hình với bóng. Tôi nhận ra cô ấy cũng có chút tình cảm với tôi…” Mộ Thanh Phong nói với sự hào hứng tâm đắc, không để ý đến biểu cảm của Diệp Thiếu Dương đang biến sắc.

“Sau khi cô ấy rời đi, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Tôi là thầy tế trong tộc, nên không thể ra ngoài Tương Tây.”

Mộ Thanh Phong vỗ vai Diệp Thiếu Dương và cười nói:

“Tôi là người trong cuộc, không tiện nói thẳng với cô ấy. Giờ không có bà mối, mà người anh em Thiếu Dương thân quen với Tiểu Ngọc, cậu giúp tôi nói vài lời nhé…”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy chỉ muốn đấm cho hắn một phát cho hết cả những giấc mơ về Nhuế Lãnh Ngọc.

“Chuyện này… Ừ, qua điện thoại không tiện lắm. Đợi tôi giải quyết xong vấn đề của anh, tôi sẽ quay về hỏi dò vài câu cho anh.”

“Được, được. Chuyện này chỉ có người Hán các cậu biết cách làm, tôi không gấp gáp gì. Cảm ơn cậu trước nhé.”

Diệp Thiếu Dương nhìn về phía Mộ Thanh Vũ đang ngồi ủ rũ, chỉ biết thở dài.

Mộ Thanh Phong vốn định cho Diệp Thiếu Dương ngủ chung một phòng với mình, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn không biết đây có phải là tập tục nơi này hay không, vì vậy hắn một mực từ chối. Mộ Thanh Phong đã dọn cho hắn một căn phòng riêng.

Mộ Thanh Vũ buồn bã suốt cả ngày, nhưng vẫn chuẩn bị một bàn ăn. Mộ Thanh Phong thì lấy một bình rượu gạo ra để nhâm nhi với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không thích rượu, chỉ nhấp môi qua loa. Mộ Thanh Phong thì uống rất giỏi, cứ nhâm nhi từ từ, hết cả nửa bình, lúc này mặt hắn đỏ như gấc. Hắn lôi kéo Diệp Thiếu Dương hỏi:

“Nghe nói đạo sĩ các cậu giỏi vẽ bùa, vậy có ngon lành được như bùa Thần Châu bên chúng tôi không?”

Diệp Thiếu Dương từng nghe nói về bùa Thần Châu, là loại bùa dùng Thần Sa để vẽ, khá phổ biến ở miền Nam, các trường phái vu thuật cũng sử dụng. Trong đó, Vu Môn ở Miêu Cương dẫn đầu.

Bùa Thần Châu tương tự như bùa trong Đạo Môn, nhưng nguyên lý hoàn toàn khác nhau. Pháp lực của bùa Thần Châu không dựa vào tín ngưỡng Đức Thần, mà từ mười hai Vu Tổ thời xưa, nên không thể trừ được yêu ma quỷ quái, cho dù là trừ tà cũng chỉ là mượn vu lực của thần mà thôi.

Mộ Thanh Phong lấy một lá bùa trắng từ túi bên hông ra, trải lên bàn, tay nhúng vào Thần Sa và bắt đầu vẽ.

Diệp Thiếu Dương nhận thấy hắn không vẽ chữ mà vẽ một bức tranh trừu tượng.

Sau khi hoàn thành, Mộ Thanh Phong cầm lá bùa đọc một chuỗi thần chú bằng tiếng Miêu, rồi tung lá bùa lên giữa không trung. Bùa Thần Châu dần biến thành màu đen và ngưng lại thành hình cái đầu lâu, nhìn rất ghê rợn.

Cái đầu lâu mở miệng há to gầm rú, đến cả Mộ Thanh Vũ ngồi bên cạnh cũng phải nhíu mày.

Mộ Thanh Phong đặt tay lên đầu lâu, lật bàn tay lại hút hết khí đen vào ngón cái, quấn lại rồi hấp thu hoàn toàn.

Diệp Thiếu Dương để ý thấy hắn đeo một chiếc nhẫn to màu vàng nhạt, đoán chắc hẳn là ngọc hoàng long hoặc một loại ngọc quý hiếm nào đó.

“Quỷ tượng hiện hóa. Bùa bên Đạo Môn có làm được không?” Mộ Thanh Phong thách thức.

“Không thể.” Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.

Mộ Thanh Phong tỏ thái độ đắc ý.

Sau đó, Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nói thêm:

“Bùa Đạo Môn chú trọng vào việc trừ yêu diệt quỷ, thực dụng và không tạo ra những loại ma thuật kiểu như vậy.”

Mộ Thanh Phong cười khẩy vài tiếng, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt:

“Có vẻ như pháp lực của Diệp đạo trưởng không hề yếu đâu. Đợi vào cổ mộ, tôi sẽ muốn xem thử bản lĩnh Đạo Môn của cậu cao đến đâu.”

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Mộ Thanh Phong thuyết phục em gái Mộ Thanh Vũ giữ hôn ước đã được gia đình định ra, nhấn mạnh tầm quan trọng của lời hứa trong văn hóa của họ. Mặc dù Mộ Thanh Vũ do dự và cảm thấy tủi thân, nhưng Mộ Thanh Phong khẳng định rằng hạnh phúc của cô chính là ưu tiên hàng đầu của anh. Đồng lúc, Diệp Thiếu Dương bị cuốn vào câu chuyện tình cảm giữa Mộ Thanh Phong và Nhuế Lãnh Ngọc, dẫn đến sự giải bày những mâu thuẫn giữa các thái độ và quan điểm về truyền thống và tình yêu.

Tóm tắt chương trước:

Diệp Thiếu Dương phải đối mặt với mối đe dọa từ cổ độc sau khi một người bạn bị trúng độc. Mộ Thanh Phong, một thầy pháp, đồng ý giúp đỡ nhưng yêu cầu Diệp thi hành một nhiệm vụ nguy hiểm: xuống ngôi mộ cổ để bắt Thi Vương. Nhóm bắt đầu cùng nhau đối mặt với sự cố, khám phá những bí mật xung quanh các dị thú có khả năng hô mưa và luận bàn về những hệ lụy của hành động của họ. Trong lúc căng thẳng, những mối quan hệ tình cảm cũng dần dần hòa quyện vào câu chuyện, đặc biệt là sự ngăn cản của Một Thanh Vũ với việc sắp hôn của Mộ Thanh Phong.