Mấy vấn đề này chỉ có thể đi thực địa mới biết được. Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ chuẩn bị lên núi: "Trên núi có độc trùng chưa thành tinh, pháp khí có thể sẽ vô dụng, chúng ta nên chuẩn bị một ít vũ khí."
Lão Quách mở cốp xe lấy ra hai cây xẻng công binh rồi đưa cho Tiểu Mã một cây. Ba người dựa theo chỉ dẫn của thôn dân, men theo con đường hẹp quanh co để leo lên sườn núi.
Đi được mấy trăm mét, họ đã nhìn thấy một tòa nhà lớn trên sườn núi, có sân vườn rộng như một sân bóng đá. Để bảo mật, ba người quyết định không sử dụng nguồn sáng nào, chỉ lẳng lặng luồn qua cây cỏ để tiếp cận tòa nhà.
Lão Quách và Tiểu Mã cầm xẻng mở đường đi trước, vượt qua nhiều loại chông gai. Quả đúng như lời thôn dân đồn, khu vực này có rất nhiều độc trùng; hầu như mỗi bụi cây đều có một con rắn hoặc một đống rết. May mắn là cả ba đều dùng bột hùng hoàng rải lên người nên côn trùng không dám lại gần.
Khi bò đến giữa sườn núi và tiến tới tòa nhà, ba người ngẩng đầu quan sát. Tường nhà cao chừng hơn ba mét, phía trên có rào lưới sắt, trên tường có rất nhiều thằn lằn, nhện rết và các loại độc trùng khác, nhìn vô cùng ghê rợn. Tiểu Mã buồn bực nói: "Mấy con côn trùng sao cứ bâu hết lên đó chứ?"
"Âm khí bên trong rất nặng, lại có cả huyết khí!" Diệp Thiếu Dương hít một hơi, đáp: "Tất cả độc trùng đều thích mùi này."
Ba người đi đến trước cổng chính, nhìn qua khe cửa sắt, bên trong có mấy cái ao được rào bằng lưới sắt. Diệp Thiếu Dương suy đoán, những ao này chắc chắn được dùng để nuôi độc trùng mà thôn dân đã từng nói. Một loạt nhà trệt phía trước không có ánh đèn.
"Chúng ta đến đúng chỗ hay không?" Tiểu Mã nhẹ giọng hỏi.
"Tôi ngửi thấy mùi yêu khí, 80% là đúng!" Diệp Thiếu Dương nói: "Nghĩ biện pháp vào xem."
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn bức tường cao hơn ba mét, lại có lưới sắt đầy gai nhọn, nói: "Không có thang, làm sao mà vào?"
"Cởi hết áo ra cho tôi!" Diệp Thiếu Dương ra lệnh. Lão Quách lập tức cởi áo và đưa cho hắn. Hắn lui về hai bước, chạy nhanh về phía trước, đạp tường leo lên, sau đó treo chiếc áo lão Quách đã cuốn lên lưới sắt, che đi gai nhọn. Hắn cúi đầu bảo Tiểu Mã: "Còn thiếu một cái nữa, đưa áo đây!"
Tiểu Mã bất mãn kêu: "Không phải cậu cũng có áo sao?"
Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp: "Áo của tôi là hàng hiệu, một nghìn đồng một bộ, lỡ rách ai đền? Bớt nói nhảm, cởi áo ra mau!"
Tiểu Mã hết sức khó chịu nhưng vẫn cởi áo ném cho Diệp Thiếu Dương. Hắn treo xong thì đứng một chân trên tường, một chân đặt ở đầu tường, dùng tay kéo Tiểu Mã lên, cố sức bắt lấy tay cậu. Lão Quách đứng dưới nâng người Tiểu Mã, sau đó cũng leo lên tường.
Hai người leo qua lưới sắt xong thì mặc lại áo, nhảy xuống theo Diệp Thiếu Dương. Tiểu Mã lần đầu tiên leo qua tường nhà người khác, có chút sợ sệt, khẩn trương nói: "Tiểu Diệp tử, rủi chúng ta đi nhầm, bị người ta hiểu lầm là ăn trộm thì sao?"
"Sợ thì che mặt đi!"
Tiểu Mã ngoan ngoãn lấy y phục che mặt nhưng rồi lại nghĩ rằng che mặt lại còn giống ăn trộm hơn, vội buông xuống. Ba người đi ngang qua mấy cái ao thì phát hiện ra số lượng các loại động vật như cóc, rết, bò cạp, nhện ở đây đặc biệt nhiều, lại to gấp hai ba lần so với loài thông thường, dưới cùng còn có hai con cực kỳ lớn.
"Tiểu Diệp tử, bọn chúng dùng để làm gì?" Tiểu Mã thấp giọng hỏi.
"Luyện cổ. Cổ thuật không thể không có độc trùng, hiện giờ đã có thể xác định, đây tuyệt đối là nhà của cổ sư." Diệp Thiếu Dương phất tay, ý bảo hai người không nói chuyện, thận trọng đến một loạt nhà trệt, ghé vào khe cửa nghe ngóng một lúc. Hắn nói: "Bên trong không có ai, chúng ta vào xem." Nói xong, hắn đá một cước vào cánh cửa gỗ, cánh cửa lập tức bay ra ngoài.
"Bạo lực quá a!" Tiểu Mã há mồm trợn mắt.
"Người ta trở về chắc chắn sẽ biết chúng ta tới, không cần thiết che giấu, chủ yếu là phải tranh thủ thời gian lục soát." Diệp Thiếu Dương lấy từ trong bao ra hai cây gậy huỳnh quang, quấn vào tay, đi trước. Vừa vào cửa, hắn đã ngửi thấy một mùi máu tanh, nhướng mày, không cử động, chỉ quan sát xung quanh:
Đây là một gian nhà mà hai bên trái phải và phía đối diện đều có một cánh cửa, mùi máu từ bên trong cửa trái phát ra. Tiểu Mã đi theo, liếc mắt nhìn, cảm khái nói: "Nhà gì mà chỉ có bốn bức tường, không có đồ đạc, ngay cả sàn nhà cũng không có, chỉ là một đống bùn đất, tên cổ sư này nghèo như vậy sao?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu: "Chớ nói nhảm, bùn đất là để chôn vật ở bên dưới!" Nói xong, hắn men theo mùi máu tươi đi tới cánh cửa gỗ bên trái, nhẹ nhàng đẩy cửa, lập tức một mùi máu đậm đặc xộc vào mũi, Tiểu Mã và lão Quách lập tức muốn nôn mửa.
Diệp Thiếu Dương nhét vài miếng lá ngải vào trong mũi, quan sát bên trong. Đây cũng là một gian phòng trống, phía sát tường chỉ có bảy cái chum, bên trong tràn đầy nước màu đỏ. Hắn kinh hãi, vội vàng đi tới, hít mũi ngửi, nhíu mày: "Đều là máu người!"
Hắn định dùng tay chấm xuống nước thì đột nhiên có một cánh tay trắng bóng từ dưới chum nước vươn lên, bắt lấy cổ tay của hắn, kéo xuống chum nước. Tiểu Mã và lão Quách hoảng sợ, Diệp Thiếu Dương cũng không kém phần kinh ngạc, lập tức tạo ra pháp quyết, đánh một chưởng vào cái tay ấy, cánh tay lập tức rụt về. Hắn lùi lại hai bước, hít một hơi nói: "Thủy thi!"
Trong đầu Tiểu Mã hiện lên hình ảnh kinh dị của con thủy thi mà họ đã gặp trước đó, run rẩy nói: "Không phải chứ? Bảy cái chum nước đều là thủy thi?"
"Không lợi hại bằng con lần trước chúng ta gặp, tất cả đều mới thành hình."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương lấy ra hai cây trường đinh đặt tại miệng chum thứ nhất và chuối chum thứ bảy, kéo hồng tuyến từ cây đinh này sang cây đinh kia, quấn thành ba vòng, viết một tờ Diệt thi phù dán lên hồng tuyến, sau đó lấy ra một bao bột hùng hoàng bỏ lần lượt vào từng miệng chum rồi lùi sang một bên.
Chẳng bao lâu, bảy cái chum liền nổi lên bọt nước, các thân thể trắng bóng bắt đầu nhấp nhô lên xuống, cố gắng thoát ra khỏi mặt nước. Diệp Thiếu Dương kết ấn, niệm tụng chú văn, làm Diệt thi phù nhập vào hồng tuyến, biến hồng tuyến thành những thanh sắt nóng đỏ, phát ra từng đạo ánh sáng hồng. Thủy thi vừa ngoi lên khỏi mặt nước, chạm vào hồng tuyến, ngay lập tức bị hun nóng bốc khói đen, rơi xuống mặt nước; không chịu nổi sức nóng, nó lại ngoi lên lần nữa rồi lại bị hun nóng phải chui xuống nước.
Âm thanh thảm thiết vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp, khiến mọi người cảm thấy giật mình. Thủy thi giãy giụa một hồi lâu, động tác càng ngày càng chậm, cuối cùng nằm bất động, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Diệp Thiếu Dương kiểm tra một lần, xác nhận tất cả đều đã chết, mới tháo gỡ hồng tuyến và trường đinh, dùng Tảo Mộc Kiếm đâm vào người một con thủy thi, ném xuống đất, sau đó rạch bụng nó, một mớ ruột đầy màu sắc sặc sỡ xuất hiện, bên trong chảy ra một dòng máu đỏ sẫm…
Diệp Thiếu Dương cùng Lão Quách và Tiểu Mã leo lên núi để điều tra một tòa nhà bí ẩn có liên quan đến độc trùng và cổ sư. Họ vượt qua nhiều chông gai, đối mặt với các loại côn trùng nguy hiểm. Khi vào trong, họ phát hiện ra những chum chứa máu người và thủy thi. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng xử lý tình huống, dùng pháp thuật để tiêu diệt các thủy thi, khám phá âm mưu và nguy hiểm ẩn chứa bên trong tòa nhà.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng đồng đội khám phá âm mưu của một yêu linh đang lợi dụng các vật thể để thu thập sức mạnh. Họ chiến đấu với sức mạnh của quái vật và nhận ra rằng nó có khả năng biến hình, đồng thời giấu diếm bản chất thật sự của mình. Sau cuộc chiến, họ tìm hiểu về một cổ sư sống ở vùng núi, nghi ngờ rằng người này có khả năng nuôi dưỡng độc trùng và liên quan đến những sự kiện kỳ bí gần đây. Diệp Thiếu Dương và đồng đội chuẩn bị đối diện với những thử thách mới phía trước.