Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu, không thể ngờ có thể nhét cả thân thể người vào trong cái vò lại do bị chém đứt tứ chi. Một cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng hắn, hắn cắn răng, tiến tới gần một cái vò, đưa tay chạm vào chút nước, ngửi thử, rồi thở dài nói: "Đây là thi du, có thể nó chính là vật liệu cho vu thuật, ta cũng không biết nó là cái gì!"

"Để phòng ngừa xuất huyết và thối rữa thân thể ư?" Lão Quách thì thầm hỏi.

"E rằng nó cũng là thứ tạo ra chất bổ dưỡng, khiến các nàng không chết." Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn dưới chân nữ tử, ôn nhu nói: "Nói cho ta biết, các người như vậy đã bao lâu?"

"Ba tháng…". Nàng kia khóc lên lần nữa: "Huhu, chúng tôi… muốn chết mà không được, van cầu ngài cứu giúp chúng tôi, hoặc là giết chết chúng tôi đi…"

Diệp Thiếu Dương nghe xong nổi giận, tay chân họ bị chém đứt, thân thể bị ngâm trong vò rượu ba tháng, không thể cử động, sự giày vò này… Quả thực tên cổ sư kia quá sức biến thái!

"Ghê tởm!". Tiểu Mã cắn răng, hai tay đấm vào nhau: "Tiểu Diệp tử, cậu mau cứu các nàng ra đi!"

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống trước mặt một cô gái, nhìn kỹ con rết. Đầu con rết ghim vào trong cơ thể nàng rất sâu, thân thể cô dần biến thành màu đen, vừa thô vừa bóng. Mặc dù hắn không biết đây là tà thuật gì nhưng vẫn hiểu con rết nhất định đang hút máu hoặc cái gì đó bên trong, và nó được khâu chặt vào đôi mắt cô gái, chứng tỏ tên cổ sư kia đã tính toán đến việc cô hất đầu, làm rơi con rết.

"Ta phải giết chết con rết kia trước, tránh cho nó nhận thấy biến hóa bên ngoài, tạo ra nhiều hành động quái dị. Các cô kiên nhẫn một chút nhé!" Diệp Thiếu Dương nói xong lấy ra hộp Thập Bát Thần Châm, cầm một cây châm to, đâm rách ngón giữa của mình, chấm một ít máu, hít vào một hơi thật sâu, sau đó đâm thẳng vào con rết.

Con rết trúng kim, thân thể bị khâu vào hốc mắt, chỉ có thể ngọ nguậy. "Á…". Cô gái đau đớn lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương phóng một luồng khí qua kim châm, rót vào trong cơ thể con rết, con rết lập tức mềm nhũn, bất động, từ phía đuôi chảy ra một dòng máu đen. Hắn tiếp tục giết chết hai con rết khác trong hốc mắt hai cô gái còn lại, thoáng đưa tay lên lau mồ hôi. Sau khi làm phép nhiều lần, hắn cũng không còn khẩn trương như trước.

"Huhu, cám ơn ngài, xin ngài cứu chúng tôi ra ngoài…" Ba nữ tử đau khổ cầu xin.

Diệp Thiếu Dương thở dài, lắc đầu, "Xin lỗi, các người… đã chết."

Nghe xong lời này, Tiểu Mã sửng sốt, "Sao có thể như vậy, các nàng không phải đều còn sống sao?"

Diệp Thiếu Dương nhìn cậu, "Tay chân bị chém đứt, không được cầm máu, cũng đã gần như không có cơ hội sống sót rồi. Các nàng chưa chết bởi vì trán đang bị cắm Định hồn châm thôi..."

Hắn vừa nói xong, ngón cái tay phải đặt lên giữa trán một cô gái, nhẹ nhàng rút cây màu đen ra ngoài, sau đó rút Định hồn châm trên trán hai cô gái khác, giải thích: "Định hồn châm có thể định trụ hồn phách các nàng, không cho ly thể. Hơn nữa nước thuốc có thể phòng ngừa thân thể hư thối, tiếp tế dinh dưỡng, cho nên họ vẫn có khả năng sống sót, bất quá sống như vậy còn thống khổ hơn chết."

Sau đó quay đầu, nhìn ba người phụ nữ kia, "Xin lỗi, các người đã không còn có thể phục sinh. Ta chỉ có thể tiễn các người một đoạn đường. Kiếp này các người chịu khổ, kiếp sau sẽ nhận được bồi thường." Hắn cắn răng, gằn từng chữ: "Diệp Thiếu Dương ta xin thề, nhất định chính tay giết chết ác nhân, báo thù cho các người!"

Ba người phụ nữ biết sắp chết lại không hề tỏ ra đau khổ, trái lại vui mừng đến chảy cả nước mắt, luôn miệng tạ ơn, bởi vì dù rằng có tan thành mây khói, các nàng cũng sẽ không chút do dự mà lựa chọn cái chết.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, viết ba tờ Dẫn hồn phù dán lên trán ba cô gái, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, niệm tụng Vãng sinh chú:

"Thiên đạo trường tồn, lưỡng nghi tụ sinh, âm dương bất định, càn khôn trường minh, thiên thượng Tam Thanh, liên ngã sinh linh, ân oán ly biệt, triền miên tâm ta, nhất triêu sinh tử, lưỡng hạ phân minh, dạ lộ nan hành, hoàng tuyền lộ cận, vong xuyên hà thủy, hôn thảm thê mê, tam sinh thạch tiền, duyên diệt duyên định, vọng hương thai thượng, liêu viễn thê mê, Mạnh Bà hữu thang, liễu khước tàn tình, lục đạo luân hồi, tuần hoàn bất đình, thiên địa đại đạo, dĩ chính ngã tâm, kim hữu oan hồn, nguyên quy cố địa, quỷ sai thông phán, tức khắc dẫn đường..."

Một đạo kim quang nhu hòa từ ba tờ Dẫn hồn phù lập tức phát sinh bao lấy thân thể ba cô gái, ba luồng hư ảnh từ từ rời khỏi thân thể, tiến nhập vào Dẫn hồn phù...

Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đi tới, tiếp lấy ba tờ Dẫn hồn phù rồi bứt một ít tóc nhét vào trong đó, buông tay ra, tờ phù theo ống khói bay đi mất.

"Làm gì thế?" Tiểu Mã không hiểu hỏi.

"Đệ ấy dùng âm đức của mình để tặng cho ba nữ tử kia, đổi lấy phúc nguyên kiếp sau cho ba cô gái!" Lão Quách giải thích, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, "Tiểu sư đệ thân là Thiên sư, một sợi tóc đáng giá một trăm năm âm đức..." Lão Quách không nói tiếp, một ít tóc của hắn cũng phải hơn mười sợi, tức có nghĩa là hơn một ngàn năm âm đức, hắn âm thầm tặng hết ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương không thèm quan tâm, chỉ mệt mỏi nói: "Mau dùng xẻng đào hố rồi chôn thi thể ba cô ấy đi. Đợi sau khi Tạ Vũ Tình điều tra thân phận các nàng thì thông báo cho người nhà tới lấy."

Hắn đốt một ngọn đèn Trường Minh Chú đặt ở góc rọi sáng nhất, ba người thay phiên nhau đào hố mai táng ba nữ tử. Đột nhiên, từ phía trên truyền tới một giọng nam cười khanh khách: "Thật là tốt bụng, ba vị, đáng tiếc các ngươi đã thành cá trong chậu."

Ba người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, phía trên ống khói có một người nam đang nằm, khoảng hơn bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, mặc dù ban đêm nhưng vẫn có thể thấy da tay của y đen như cục than.

Diệp Thiếu Dương vô cùng cả kinh, ngẩng đầu hỏi: "Cổ sư?"

Nam nhân nhếch miệng cười: "Diệp Thiên sư, dính huyết cổ của ta, cảm giác thế nào?"

Quả nhiên là y! Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, ban đầu hắn còn tưởng rằng mình đang lén lút đến sào huyệt, không ngờ sớm đã bị phát hiện.

"Mấy người phụ nữ là do ngươi hại chết?" Tiểu Mã kích động rống giận: "Con mẹ nó, ngươi xuống đây cho lão tử!"

Nam nhân liếc cậu một cái, mỉm cười: "Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Mà ngươi cũng gan dạ lắm đấy!"

"Ngươi mau xuống đây! Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!"

Diệp Thiếu Dương không để tâm tới hai người cãi nhau, chỉ ngẩng đầu nhìn cổ sư, nói rằng: "Ngươi muốn làm gì?"

Vừa nói chuyện, hắn vừa quan sát tìm tòi trong phòng. Căn phòng nhỏ hẹp, không có cửa sổ, ngoại trừ mấy cái vò đựng người ra thì không còn vật dụng gì khác, không khỏi thở dài, y nói đúng, bọn họ đã trở thành cá trong chậu.

"Ta muốn làm gì ư? Ha ha, tiểu tử, ta vì hạ cổ đã tiêu tốn không ít máu huyết, ngươi thấy có nên bồi thường cho ta không? Không nói nhiều lời, ta muốn hai vật trên người ngươi, thứ nhất, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thứ hai, bí tịch nội môn Mao Sơn - Vân Cấp Thiên Thư!"

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương phát hiện ba nữ tử bị chém đứt tay chân, ngâm trong vò rượu suốt ba tháng. Họ cầu xin cứu giúp trước khi chết. Diệp Thiếu Dương phải chiến đấu với con rết khủng khiếp trong cơ thể họ nhằm giải thoát. Dù cứu được hồn phách, anh phải thông báo rằng họ đã không còn sống. Khi chôn cất, Cổ sư của tà thuật xuất hiện, yêu cầu hai vật quý giá từ Diệp Thiếu Dương, khiến tình hình càng thêm nguy cấp.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và nhóm của mình phát hiện ra sự hiện diện của các thủy thi và cổ trùng trong một cơ sở hẻo lánh. Họ lần theo dấu vết để cứu ba người phụ nữ bị nhốt trong những chiếc vò rượu, từng bị ác nhân tước đoạt tứ chi và khoét mắt. Diệp Thiếu Dương sử dụng năng lực của mình để chế ngự cổ trùng và tìm hiểu những gì đã xảy ra. Họ phải đối mặt với những bí mật kinh hoàng về cổ thuật và âm khí vây quanh nơi này.