“Nhưng một cây Huyết Bồ Đề này rõ ràng đã hấp thụ nguyên thần của đại yêu bị trấn áp, nhưng tu vi của thân cây lại chỉ đạt đến bình thường, các ngươi nói xem tại sao lại như vậy?”
Lần này không ai chê lão dài dòng nữa, mọi người chỉ lắc đầu.
Đạo Phong hỏi: “Có phải Kim thiền thoát xác không?”
Qua Qua nghe thấy bốn chữ này thì lẩm bẩm: “Chuyện đó có liên quan gì đến ta.”
Quảng Tông thiên sư đáp: “Không sai, lúc đó ta đã biết rõ là không đúng, nhưng lại không biết nguyên nhân. Ta đành phải trở về Ngũ Đài sơn, tìm người đang trông coi để hỏi cho ra lẽ, sau đó ta mới biết được rằng, hóa ra Cửu Diệp Bồ Đề này phải trải qua bốn mươi năm mới cho ra một quả, và chỉ có một quả đó chính là Tu Di Bồ Đề Tử.
Ta chợt ngộ ra, thì ra yêu lực từ đại yêu bị hấp thụ, cùng với bốn mươi năm tu tập đều dồn tụ ở trong quả này. Nói cách khác, tất cả những điều này tạo hóa ra một trái Tu Di Bồ Đề Tử!”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đây, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Bồ đề tử chính là Huyết Bồ Đề?”
“Quả và cây đều mang tên giống nhau, nhưng thông thường Huyết Bồ Đề mà mọi người nói chính là Tu Di Bồ Đề Tử này.”
“Ồ, vậy sau đó thì sao?”
“Chuyện này là lỗi của ta. Sau khi biết chân tướng, ta đã dành cả đời còn lại để tìm kiếm Huyết Bồ Đề, cuối cùng đã tìm được, nhưng nó lúc này đã không còn là Huyết Bồ Đề bình thường mà là một con huyết mộc yêu có tu vi cực kỳ sâu.
Ta đã đại chiến với nó một trận, cũng đã làm bị thương nó, nhưng do cơ duyên xảo hợp, nó đã trốn vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ này, không trở lại nhân gian nữa. Sau này ta chứng đạo Hỗn Nguyên, thì một mảng tàn niệm của ta cũng tiến vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Ta thề không thu phục nó thì sẽ không rời khỏi thế giới trong bức tranh. Ta ở đây lưu luyến ngàn năm, cuối cùng đã tìm được nó, nhưng yêu vật này đã càng có thành tựu hơn, chiếm núi làm vương, càng thêm khó đối phó, cho nên ta mới muốn tìm ngươi hỗ trợ.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, cuối cùng hiểu ra rằng giữa lão và con yêu này có mối liên quan hơn một ngàn năm… Nhưng “ta” trong lời nói của lão hẳn là chỉ Trương Quả, còn hắn chỉ là người thừa kế ký ức và thần thức của Trương Quả. Trương Quả thật sự đã không biết trốn đi đâu rồi.
“Có nơi nào khác còn Huyết Bồ Đề không?” Diệp Thiếu Dương thử hỏi.
Quảng Tông thiên sư cười nói: “Ta biết ngươi đang có ý định khác, không muốn đối phó với mỗ mỗ này.”
Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Không phải là ta không muốn, mà là con yêu này đã nuốt tinh huyết và nguyên thần của đại yêu mà thành, từ đầu đã mạnh mẽ như vậy, hiện tại đã tu luyện ngàn năm, sợ là sắp có tu vi thông thiên, sao có thể đánh thắng được!”
Quảng Tông thiên sư nói: “Cái gọi là Huyết Bồ Đề chính là quốc gia Cửu Diệp Bồ Đề dùng để trấn áp ác quỷ lệ yêu. Sau khi trở thành yêu, nó bị người ta hái xuống, cố định nguyên thần, có thể làm thuốc, có thần hiệu khải linh.
Cửu Diệp Bồ Đề vốn đã ít, dùng để trấn ma càng ít hơn. Nếu tà vật không có tu vi đủ sâu, tinh nguyên sẽ bị trực tiếp hấp thụ, không thể kết thành bồ đề tử, vì vậy Huyết Bồ Đề vốn là thứ cực kỳ hiếm, thời đó nhiều nhất cũng chỉ có hai ba gốc.
Mười ngàn năm sau, gần như đã tuyệt chủng. Nếu ngươi muốn bỏ gần cầu xa, thì hãy chuẩn bị chờ ba bốn mươi năm nữa. Chỗ ta vẫn còn là ít nhất.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời lộ ra một nụ cười khó coi: “Ta không muốn bỏ gần cầu xa, vấn đề chính là đối thủ quá mạnh, ta không thể đánh lại.”
Quảng Tông thiên sư thở dài nói: “Thực ra có thể đánh thắng, chuyện này còn phải oán ngươi. Ta ở đây bày mưu tính kế, vốn đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng ngươi lại thả Cửu Vĩ Thiên Hồ ra, tạo thành một liên minh với nàng ta, giờ thì không còn cách nào đánh nữa. Biện pháp duy nhất chính là: đánh tan từng bước.”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên nói: “Làm sao để đánh tan từng bước?”
“Trước tiên thu phục Cửu Vĩ Thiên Hồ, sau đó thu phục Huyết Bồ Đề!”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn hắn: “Nói thu là thu à, ngươi quyết định như vậy sao?”
Quảng Tông thiên sư nói: “Hãy nghe ta nói, tất cả hoàng hồ miêu (chồn cáo mèo) yêu, tu nội đan, mỗi tháng vào đêm trăng tròn đều phun ra nuốt vào nội đan để gia tăng tu vi. Cửu Vĩ Thiên Hồ có tu vi rất cao, thời gian thổ nạp của nó cũng dài hơn yêu vật bình thường, ước chừng nửa canh giờ.
Trong khoảng thời gian đó, chính là lúc yêu lực của nó yếu nhất. Ngày kia chính là đêm trăng tròn, chúng ta phải bắt nàng ta, đó là cơ hội tốt nhất.”
Diệp Thiếu Dương hiểu nguyên lý thổ nạp, nhưng nghĩ một lát rồi nói: “Cửu Vĩ Thiên Hồ thổ nạp, lẽ ra sẽ có hồ tử hồ tôn ở bên cạnh hộ pháp. Ở đây không có hồ tử hồ tôn, mà mỗ mỗ vẫn có yêu quái lớn nhỏ trên ngọn núi kia, nhất định cũng sẽ hộ pháp cho nàng ta, chúng ta căn bản không có cơ hội.”
Quảng Tông thiên sư nói: “Bọn chúng nhiều người, đừng quên chúng ta cũng không thiếu người. Đến lúc đó, Đạo Phong sẽ đối phó với mỗ mỗ, không nhất thiết phải thắng, chỉ cần chống đỡ một lát, người còn lại ứng phó với đám yêu quái lớn nhỏ, đợi ta làm phép tước tu vi của Cửu Vĩ Thiên Hồ, đại sự sẽ có thể thành công.
Khi Cửu Vĩ Thiên Hồ bị bắt, mỗ mỗ sẽ chẳng làm nên chuyện gì, chúng ta cùng nhau đi lên, không lo không thu phục được nàng ta.”
“Biện pháp này hay.” Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên khen: “Tiền bối, đến lúc đó phải trông vào ngươi, ta tin chắc ngươi nhất định có biện pháp thu phục Cửu Vĩ!”
“Trông vào ta làm gì, ngươi mới là chủ lực!” Quảng Tông thiên sư trợn mắt nói.
“Ta… Ngươi không phải nói muốn tước tu vi của Cửu Vĩ sao?”
Quảng Tông thiên sư vuốt chòm râu, cười gian: “Cửu Vĩ Hồ dù trong lúc thổ nạp cũng sẽ không để cho người khác xâm lược. Ta đã nghĩ ra một diệu kế, đến lúc đó ngươi sẽ đi bám trụ nàng ta, ta sẽ làm phép. Chỉ cần ngươi có thể bám được nàng, ta chắc chắn sẽ thu phục được.”
Vậy là đã biết chuyện gì sẽ xảy ra! Diệp Thiếu Dương nhìn Quảng Tông thiên sư, bất đắc dĩ nói: “Không ngờ vẫn là ta xung phong, ta xung phong, ngươi sẽ làm hậu thuẫn?”
“Ngươi cũng có thể hiểu như vậy. Nhưng không nguy hiểm như ngươi nghĩ.”
Quảng Tông thiên sư từ trong tay áo lấy ra một tấm ngọc phù, dùng chòm râu chấm nước miếng của mình, vẽ vài nét trên lá bùa và nói: “Có thấy bùa này không?”
Diệp Thiếu Dương nhận lấy, nhìn hồi lâu rồi lắc đầu.
“Đây là Mộng Yểm Phù, lão phu thông qua Nhập Mộng Phù để sáng tạo ra, lão phu ít nhất cũng có ngàn năm pháp lực, bùa này dán lên thân bất luận người hay tà vật nào đều có thể khiến nó lập tức đi vào giấc mộng.”
Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Ngươi nói rằng, dùng bùa này dán lên Cửu Vĩ, để nàng ta đi vào giấc mộng?”
“Nói đúng một nửa, bùa này là dùng cho bản thân.” Quảng Tông thiên sư giải thích: “Bùa này chia làm hai đạo, tử mẫu song sinh, cái này là mẫu phù, ta lát nữa lại vẽ tử phù cho ngươi. Ngươi sau khi dán lên nàng ta, tự đốt mẫu phù, nuốt vào, rồi niệm chú, sẽ có thể tiến vào cảnh mộng. Đến lúc đó, nhờ tác dụng của tử phù, Cửu Vĩ Hồ cũng sẽ rơi vào.
Nói cách khác, hai người các ngươi sẽ rơi vào trong cùng một giấc mộng, cảnh trong mơ sẽ do ý chí của ngươi tạo ra. Điều ngươi phải làm chính là mọi cách ngăn cản nàng ta tỉnh lại, để ta ở bên ngoài làm phép, cắt giảm pháp lực của nàng, nghe rõ chưa?”
Diệp Thiếu Dương hồi phục tinh thần, gật đầu: “Nghe cũng không tệ, nhưng nếu trong mộng ta không đánh lại nàng ta thì sao?”
“Sao có thể? Cảnh trong mơ chính là chân không, ngươi và Cửu Vĩ Hồ đều không có pháp lực, ngươi chỉ cần bám lấy nàng ta là được!”
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng với Quảng Tông thiên sư thảo luận về Huyết Bồ Đề và Cửu Vĩ Hồ. Họ nhận ra rằng Cửu Vĩ Hồ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều sau ngàn năm tu luyện và việc thu phục nó không hề dễ dàng. Quảng Tông hé lộ kế hoạch tấn công, sử dụng một loại bùa đặc biệt để đưa cả hai vào giấc mơ, giúp Diệp Thiếu Dương có cơ hội ngăn cản Cửu Vĩ Hồ tỉnh lại trong khi Quảng Tông tước tu vi của nàng. Cuộc chiến sắp tới hứa hẹn sẽ đầy cam go.
Diệp Thiếu DươngĐạo PhongTrương QuảQuảng Tông Thiên SưCửu Vĩ Hồ