Tiểu Mã cầm chuông trong tay, ung dung bước đi trên con đường núi, thì bỗng thấy một lão nhân lưng còng từ xa bay tới. Lão nhân này có làn da trắng như giấy, biểu cảm cứng nhắc và gương mặt trông như xác sống. Lão bay đến gần Tiểu Mã và hỏi: "Ngươi định dẫn ta đi đâu?"
"Đi thôi, đại thúc, tôi sẽ dẫn ông đi đầu thai." Tiểu Mã nhận ra lão là quỷ, với kinh nghiệm từ những lần chạm trán các loại quỷ khác nhau, cậu đã có chút miễn dịch với những con quỷ thông thường. Cậu giơ ngón tay cái lên, chỉ về phía sau và nói: "Ông chỉ cần đi theo tôi, đừng có tụt lại quá xa nhé!"
Lão quỷ có vẻ do dự: "Nhưng ta không muốn đi..."
"Không muốn cũng phải đi!" Tiểu Mã cố gắng rung chuông vài cái, lão quỷ thở dài rồi bước theo sau cậu, thỉnh thoảng lại thổi một luồng khí lạnh vào gáy Tiểu Mã. Cậu không dám quay lại, chỉ lớn tiếng cảnh cáo: "Đại thúc, tôi nói cho ông biết, mau tránh xa tôi ra, đừng có thổi khí vào gáy tôi!"
"Ó...," lão quỷ đáp.
Sau khi không còn bị thổi khí nữa, Tiểu Mã cảm thấy thoải mái hơn. Cậu thầm nghĩ nếu các con quỷ khác cũng dễ dàng phối hợp như lão này thì thật tốt biết bao.
Xuống đến chân núi, một nữ quỷ từ đâu xuất hiện, mặc trang phục thôn nữ với mái tóc tết bím. Tiểu Mã chợt nhớ đến nữ quỷ có bím tóc đuôi sam, bỗng cảm thấy lạnh gáy. Cô ta quay đầu lại, khiến Tiểu Mã sửng sốt, vì cô có gương mặt rất xinh xắn. Nhớ lại lời Diệp Thiếu Dương từng nói về việc các linh hồn quỷ không thể gây hại cho mình, Tiểu Mã bạo gan huýt sáo vài cái và nói: "Em gái, đừng chắn đường anh. Anh dẫn em đi đầu thai!".
Nữ quỷ mỉm cười, bay đến trước mặt cậu, rồi bẻ đầu lộn ngược ra sau chín mươi độ, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Mã. Dù tư thế này có hơi kỳ quái nhưng Tiểu Mã chỉ hơi rùng mình một chút.
Cô ta nhanh chóng kéo một góc áo xuống, để lộ ra làn da trắng nõn và quay lưng lại nói: "Tiểu ca, bỏ qua cho ta đi, tỷ tỷ muốn yêu ngươi!".
"Ách...," Tiểu Mã không tự chủ được dời mắt nhìn xuống, chăm chú vào vóc dáng thon gọn và bờ mông căng tròn của cô. Thấy Tiểu Mã nhìn chằm chằm, nữ quỷ hỏi: "Tiểu ca, nhìn hoài vậy, có muốn đi theo ta không?"
Tiểu Mã không trả lời, vừa đi tiếp vừa thưởng thức vẻ đẹp của cô gái. Nhiều linh hồn quỷ khác xuất hiện bên cạnh để dọa cậu, nhưng cậu giả vờ không nghe thấy. Nữ quỷ tức giận, mắng: "Ngươi cứ nhìn lão nương mãi mà không chịu đi theo lão nương!"
Tiểu Mã cười hắc hắc: "Em đâu có bảo anh phải đi theo em nếu nhìn, nếu có thể nhìn miễn phí thì tội gì không nhìn?"
"Ngươi..." Nữ quỷ bất ngờ gặp phải một tên lưu manh, mắt trợn tròn, hai con ngươi chỉ còn lại lòng trắng, từ từ há miệng để lộ ra hai hàng răng nanh, máu từ mắt không ngừng chảy ra.
Mặc dù gương mặt đó làm Tiểu Mã hoảng sợ, cậu vẫn không kìm được mà nhìn xuống, tiếp tục ngắm nhìn cơ thể của thôn nữ.
"Mỹ nữ, có thể xoay người lại chút không?" cậu hỏi.
"Giỏi lắm!" Nữ quỷ tức giận, quay lưng lại, vóc dáng phía trước còn hoàn hảo hơn.
"Ôi đệt mợ!...". Tiểu Mã chăm chú vào hai quả anh đào trắng nõn trước mặt, nuốt nước miếng, chưa kịp nhìn kỹ thì nữ quỷ đưa tay phải lên, cắm vào xương quai xanh và nói: "Xem đi, ta cho ngươi xem!".
Cô ta ấn vào ngực mình, "Xoạt" một tiếng, một mảng da lớn rơi xuống, máu phun lên mặt Tiểu Mã. Cảm giác ấm ấm, cậu đưa tay lau nhưng chỉ là ảo giác.
Nữ quỷ bắt đầu xé da thịt từ cổ trở xuống, sau đó quăng luôn bộ ngực vào mặt Tiểu Mã. Dù chỉ là ảo giác, nhưng Tiểu Mã vẫn cảm thấy buồn nôn. Đặc biệt là khi cô ta đột ngột cúi xuống, đưa mặt mình kề sát vào mặt Tiểu Mã, từ từ móc mắt của mình ra, "cười khúc khích", nhãn cầu nổ tung, dịch nhầy tràn ra.
"Xem nè, nhãn cầu của ta nè!" Nữ quỷ cười hì hì, nhét hai nhãn cầu vừa móc ra vào miệng, nhai nhóp nhép, dòng dịch xanh biếc từ cằm chảy xuống.
Tiểu Mã cảm thấy chân mình như sắp nhũn ra, không thể bước nổi. Trong lòng cậu cực kỳ buồn bực, thầm mắng Diệp Thiếu Dương: "Thật không ngờ thằng đó dám bảo quỷ chỉ dọa mình một chút, ai ngờ chúng lại đáng sợ như vậy!" Đây thật sự là một cảnh tượng ghê tởm đến cực điểm!
Cậu vội dời mắt sang một bên, không muốn nhìn nữa. Kết quả, một người đàn ông cao gầy xuất hiện, cầm một con dao nhỏ, cắt một lỗ trong xương sườn và bắt đầu cưa xương của mình, âm thanh kêu "Két két...".
Tiểu Mã lại dời ánh mắt đi, nhưng lại nhìn thấy một đứa trẻ đang thọc tay vào họng để lấy ra một nắm giòi thịt, vui vẻ hỏi: "Ăn không?"
"Ăn con mẹ ngươi!" Tiểu Mã gần như muốn khóc: "Các ngươi thật đủ tàn nhẫn rồi, đừng có bày trò khẩu vị nặng nữa chứ?"
Cậu nhắm mắt lại nhưng những cảnh tượng kinh khủng vẫn tiếp diễn, và bối cảnh dần dần trở thành một màu đen thui, càng lúc càng rõ ràng hơn.
Một người phụ nữ mang thai xuất hiện, nở nụ cười, vén áo lên và châm hai tay vào bụng, máu lập tức chảy ra!
Tiểu Mã biết nàng định làm gì, dạ dày cậu đột nhiên quặn lại. Cậu nhớ đến trong cuốn “Bách Khoa Toàn Thư Về Phù Chú Mao Sơn” mà lão Quách đã bán cho mình có nhiều câu chú ngữ hữu ích, và bắt đầu suy nghĩ xem có câu chú nào có thể khắc chế ảo giác này không!
Băng tâm chú, đúng rồi, băng tâm chú!
Tiểu Mã nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra nội dung câu chú, nhắm mắt lại niệm: "Tâm như băng thanh, trời sập không sợ; vạn biến do định, thần di khí tĩnh; không nhiễm bụi trần…"
Dần dần, những ảo giác kinh khủng trước mặt bắt đầu biến mất. Dù không mở mắt nhưng cậu vẫn thấy một con đường trải dài trong bóng tối.
Cậu vừa đi vừa rung chuông, ý niệm không ngừng nhớ về "Băng tâm chú", mỗi lần niệm làm tâm trí cậu yên tĩnh hơn, không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Những linh hồn quỷ chắn đường cũng tự thở dài và im lặng theo sau Tiểu Mã.
Tiểu Mã vừa niệm Băng tâm chú vừa rung chuông, đi hết con đường quanh thôn. Ngày càng nhiều quỷ hồn bị cậu thu hút, không cố tình làm khó cậu nữa, tất cả ngoan ngoãn đi theo.
Nửa giờ sau, Tiểu Mã đã trở lại Dẫn hồn đạo. Diệp Thiếu Dương cũng tìm đến theo tiếng chuông và khi thấy hàng dài quỷ hồn phía sau Tiểu Mã, ít nhất có năm sáu chục con, hắn hài lòng gật đầu. Khi thấy cậu dẫn quỷ hồn vào Dẫn hồn đạo, hắn bước tới vỗ vai cậu: "Làm tốt lắm, được rồi, cậu có thể trở về!"
Chương này kể về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa Tiểu Mã và một lão quỷ trên con đường núi. Tiểu Mã tự tin dẫn lão quỷ đi đầu thai, nhưng không ngờ lại gặp phải những linh hồn quỷ đáng sợ, đặc biệt là một nữ quỷ xinh đẹp nhưng lại có những hành động kinh dị. Dưới sức ép của các ảo giác ghê rợn, Tiểu Mã nhớ đến câu chú 'Băng tâm chú' để xua tan sự sợ hãi và dẫn dắt tất cả quỷ hồn đến Dẫn hồn đạo, nơi Diệp Thiếu Dương đón chào thành công.
Trong chương này, Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương khám phá mối liên hệ giữa Quỷ ăn xác và trận pháp bí ẩn xung quanh thôn. Diệp Thiếu Dương tiết lộ rằng Quỷ ăn xác bị triệu hồi từ quỷ vực để tu luyện bằng cách ăn xác chết, nhưng thực chất nó đang bị giữ lại để thu thập oán khí. Tiểu Mã được giao nhiệm vụ dẫn dụ oán quỷ ra ngoài, với sự hỗ trợ của Đèn dẫn hồn và Chuông chiêu hồn, để phá hủy trận pháp và cứu thôn khỏi hiểm họa rình rập.