“Hừ, không làm khó, thiếu chút nữa đã không về được.” Tứ Bảo không nói gì, chỉ nhìn qua Diệp Thiếu Dương.
Tứ Bảo gọi Nguyên Bảo trở về trước, bảo cậu ta chú ý động hướng của sư thúc bên kia, rồi cùng Diệp Thiếu Dương trở lại phòng của mình.
Vừa vào nhà, Diệp Thiếu Dương đã ngã phịch xuống giường, thở dài nói: “Mệt chết cục cưng.”
Tứ Bảo rót đầy trà từ ấm trà, thẳng tay uống cạn, sau đó hỏi Diệp Thiếu Dương: “Cậu quen biết con điên kia à?”
“Sao có khả năng!” Diệp Thiếu Dương đáp.
“Vậy tại sao khi nhìn thấy cậu, cô ta lại có bộ dạng như gặp kẻ thù giết cha, lập tức lao vào liều mạng?” Tứ Bảo hỏi lại.
“Quỷ biết, có thể đầu óc cô ta có vấn đề.” Diệp Thiếu Dương trả lời.
Tứ Bảo nói: “Vậy tại sao vừa nãy cậu khen cô ta xinh đẹp, cô ta lại lập tức nổi sát khí, cái này không khoa học nha.”
“Có thể là bệnh thần kinh!” Diệp Thiếu Dương bực bội.
“Không không không, nhất định là có nguyên nhân. Có thể là... cô ta trước kia từng gặp kẻ phụ lòng, người ta chỉ ham vẻ đẹp của cô ta rồi cuối cùng bỏ rơi cô ta? Hoặc là... có thể vì cô ta xinh đẹp, lại mắc một loại bệnh nào đó, nên rất phản cảm với việc người khác khen cô ta xinh đẹp?” Tứ Bảo vò đầu.
Tứ Bảo vỗ tay: “Đúng đúng đúng, rất có khả năng là như vậy, từ góc độ tâm lý học, cái này gọi là…”
“Tâm lý học cái em gái cậu!” Diệp Thiếu Dương lườm hắn: “Cô ta lợi hại như vậy, có ai dám chọc vào cô ta? Cô ta đúng là võ si của giới pháp thuật, mặc dù rất xinh đẹp nhưng không có chút nữ tính nào, không thể có bạn trai, nếu có cũng tuyệt đối không dám phản bội cô ta, cho nên cậu đoán hoàn toàn sai!”
Tứ Bảo nâng cằm, chần chừ: “Cũng đúng. Vậy tại sao cô ta lại có biểu hiện kỳ quái như vậy?”
“Quỷ biết, nếu cậu hứng thú với cô ta như vậy, thì cứ đi tán đi.”
“Không đi! Người như vậy tôi không dám trêu chọc, hơn nữa tôi đã có người trong lòng.” Tứ Bảo cười một cách quyến rũ: “Này, gần đây cậu có liên lạc với Tiểu Văn không? Tôi ở đây không có điện thoại, đã lâu không liên lạc với cô ấy.”
Diệp Thiếu Dương đáp: “Tôi và cô ấy liên lạc gì đâu, tôi cũng không thân quen với cô ấy.”
“Cậu quen với tôi mà, cô ấy có thể chính là tẩu tử tương lai của cậu, khi tôi không có mặt, cậu nên chiếu cố cô ấy nhiều hơn một chút.”
Đột nhiên nhớ ra điều gì, Tứ Bảo cười hắc hắc nói: “Quên đi, cậu vẫn là đừng chiếu cố cô ấy, miễn cho tôi gặp lại cô ấy lại phải gọi đệ muội.”
“Kháo!” Diệp Thiếu Dương chửi: “Đừng nói những thứ vô ích, tôi hỏi cậu chuyện chính, cậu thấy thực lực Tô Mạt như thế nào?”
Tứ Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói: “So về pháp lực, chắc cũng ngang ngang với tôi, nhưng cô bé này ra tay quá hung ác, thủ đoạn cũng rất đặc biệt, trong tình huống căng thẳng: tôi không phải đối thủ của cô ta.”
“Tôi cũng không chắc có thể đánh bại cô ta.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cô ta cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi, thật không ngờ Huyền Không Quan lại có nhân vật như vậy.”
“Tô Mạt là thủ lĩnh của Huyền Không Tứ Tú, đương nhiên khác thường. Dưới cô ta, ba người kia cũng phải thua kém chút.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, lấy một cái hộp giấy từ ba lô ra, bên trên còn sót một ít thi du, vừa mở ra, một mùi tanh hôi lập tức tràn ngập trong phòng.
“Tuyệt, cậu đã lấy ra cơ à.” Tứ Bảo vẫy vẫy tay trước mũi, ngó vào.
Diệp Thiếu Dương hỏi: “Cậu có ý kiến gì về chuyện tối nay không?”
Tứ Bảo đáp: “Thật kỳ quái, Ngọc Cơ Tử tại sao lại chôn tóc Trần Lộ ở cấm địa Huyền Không Quan?”
“Bởi vì nơi đó là cấm địa.” Diệp Thiếu Dương trả lời.
“Nói nhảm.” Nhưng ngay lập tức Tứ Bảo nghĩ đến điều gì đó, sửng sốt nói: “Cậu đang nói rằng bọn họ có ý dẫn chúng ta đi qua đó?”
“Không sai, hắn muốn tạo mâu thuẫn giữa chúng ta với Huyền Không Quan - may mà chúng ta chưa giết những tà vật kia, nếu không thì rắc rối to đấy. Cho dù bây giờ, Huyền Không Quan cũng đang nghi ngờ chúng ta có phải cố ý đi hay không, vì phá hỏng mắt trận mà giúp Đạo Phong.”
Tứ Bảo kinh ngạc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng bọn họ đã trả giá để làm như vậy, là để chúng ta biết Trần Lộ đang ở trong tay họ, họ không sợ chúng ta đi chất vấn sao? À, trước mặt Tô Mạt, tại sao cậu không nói điều này?”
Diệp Thiếu Dương đáp: “Cậu đã sai một điểm, thực ra, hành tung của Nguyên Bảo chưa bị lộ, nói cách khác, Ngọc Cơ Tử và đám khốn đó không biết chúng ta đang theo dõi họ, bọn họ muốn âm thầm bố trí, dẫn chúng ta đi mà không ai hay biết.”
“Dẫn chúng ta đi như thế nào?”
“Đáp án ở ngay đây.” Diệp Thiếu Dương chỉ vào hộp giấy trên bàn, lật nó ra để lộ một mặt còn nguyên vẹn: “Nếu tôi không đoán sai, trên đây nhất định có phù văn.”
Nói rồi, hắn lấy một cái khăn giấy lau mặt, nhẹ nhàng lau một lần, trên đó đúng là có một số phù văn được viết bằng chu sa.
Tứ Bảo hít một hơi nói: “Cậu thật sự rất giỏi, làm sao mà biết được?”
“Tôi cũng vừa nghĩ ra.” Diệp Thiếu Dương giải thích, “Cái hộp giấy này bên trong đựng tóc quỷ của Trần Lộ, rồi vẽ lên phù văn, hình thành một kết giới, ngăn cách khí tức bên trong bên ngoài, vậy nên tôi không cảm giác được tóc cô ấy tồn tại...”
“Vì vậy bọn họ có thể ung dung chôn hộp giấy dưới đất, đợi cho hộp giấy mục rữa, kết giới cũng bị phá, tóc quỷ mất đi bản tôn, gặp gió sẽ biến mất. Họ còn có thể trong thi du bỏ thêm pháp dược nào đó, có thể làm tóc trong quá trình hòa tan, truyền khí tức qua hồn ấn cho tôi, tôi cảm nhận được vị trí, nhất định sẽ chạy tới…”
Tứ Bảo vỗ đùi: “Đợi cậu đi rồi, tóc quỷ đã bị ăn mòn, cậu sau khi lấy hộp giấy ra, sẽ phát hiện phong ấn cấm địa phía dưới, cậu sẽ cho rằng Trần Lộ bị chôn bên dưới!”
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
“Sau đó chờ tôi mở phong ấn, những tà vật kia sẽ cho rằng chúng ta là kẻ xâm nhập, sẽ điên cuồng tiến công... Điều này không quan trọng, Ngọc Cơ Tử cũng chắc chắn biết, với một thụ yêu và một đống lệ quỷ, mà vẫn chưa bắt được tôi, hắn cần là người của Huyền Không Quan phát hiện chúng ta xâm nhập cấm địa, hơn nữa mở ra phong ấn... như bây giờ.”
Tứ Bảo hít một ngụm khí lạnh, trầm giọng: “Hơn nữa đến giờ phút này, chúng ta vẫn chưa hay biết gì, cứ nghĩ Trần Lộ bị người Huyền Không Quan phong ấn, hai bên hiểu lầm, đánh nhau lớn... Chúng ta sẽ không có tư cách tham gia Long Hoa hội, cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho họ.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chính là như vậy.”
“Mẹ cái chim! Ngọc Cơ Tử này, không nói đến việc chúng ta giúp Đạo Phong đúng hay sai, bọn họ vừa bắt người vừa thiết kế hãm hại, làm ra chuyện hoàn toàn không phải con người!” Tứ Bảo bực tức.
Lập lại toàn bộ sự kiện, nhìn chằm chằm hộp giấy trên bàn, Tứ Bảo nói: “Tôi còn có một nghi vấn... Cái hộp giấy này cũng không thể tự mình hỏng, vì trên đó đã có phù văn, làm sao mà khiến cậu cảm giác được?”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào thi du trên hộp giấy: “Cho nên mới sẽ có thi du. Giấy rất mỏng, thi du là chất lỏng, hộp chôn trong lòng đất, sớm muộn gì cũng sẽ thẩm thấu... Có thể chỉ cần hai giờ cũng không kiên trì được, đến lúc đó thi khí trong thi du sẽ ăn mòn phù văn, khi phù ấn biến mất, kết giới cũng bị phá, sau đó...”
Chương này xoay quanh cuộc trò chuyện giữa Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo về Tô Mạt, một nhân vật bí ẩn trong giới pháp thuật. Họ thảo luận về sự kỳ lạ của cô và khả năng của cô trong tình huống chiến đấu. Sau đó, họ phát hiện ra một kế hoạch tinh vi của Ngọc Cơ Tử liên quan đến việc chôn giấu tóc Trần Lộ, với mục đích tạo ra mâu thuẫn giữa họ và Huyền Không Quan. Diệp Thiếu Dương nhận ra rằng đang có âm mưu dẫn dắt họ vào bẫy mà không ai hay biết.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương bị cuốn vào một cuộc chiến không mong muốn với Tô Mạt, người có tài năng chiến đấu vượt trội. Sự hiểu lầm khởi nguồn từ việc Tô Mạt tin rằng Diệp đang cố phá hủy mắt trận. Dù Diệp giải thích rằng đó chỉ là hiểu lầm, cuộc chiến vẫn tiếp tục. Tô Mạt sử dụng đồng tiền có phép thuật tấn công mạnh mẽ, khiến Diệp cảm thấy áp lực. Cuối cùng, sự can thiệp của một nhân vật khác giúp giải quyết căng thẳng, để lại nhiều câu hỏi về tương lai của hai nhân vật chính.
huyền khôngchuyện cấm địahộp giấyThi duPháp thuậttâm lý họcPháp thuật