“Đi thôi, vào xem trước.” Diệp Thiếu Dương bước về phía cửa chính của lầu một. Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị ngay lập tức theo sau. Trương Tiểu Nhị bẻ tay, gương mặt hưng phấn.
“Nhất định phải gặp quỷ, nhất định phải gặp quỷ…”
Nghe thấy cô thì thầm, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại quở trách: “Em có bệnh à? Người khác muốn tránh cũng không kịp, em lại cứ muốn gặp!”
“Thú vị lắm chứ, nếu không thì chúng ta cần gì phải đến đây?” Trương Tiểu Nhị ôm cánh tay hắn. “Chưa kể, không phải đã có sư phụ sao? Quỷ lợi hại thế nào chăng nữa, trong tay sư phụ cũng chỉ cần ‘vù’ một cái là xong.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, dùng cái từ “vù” này, như thể quỷ chỉ cần ‘vù’ một cái là xong thật.
Cửa chính lầu một của tòa nhà ký túc xá số bốn bị khóa bằng một sợi xích sắt. Diệp Thiếu Dương thử một phen, thấy khóa vẫn an toàn.
“Khóa không có vấn đề, cô gái kia vào qua cửa sổ.”
Tạ Vũ Tình dẫn đường, đi dọc theo hành lang tới một cánh cửa sổ bị ba tấm ván gỗ che đi. Cô ta nhanh chóng gỡ ba tấm ván gỗ ra, phát hiện bên trong hàng rào cửa sổ bị ăn mòn mất hơn phân nửa, lộ ra một cái lỗ vừa đủ cho người chui vào.
“Tấm ván gỗ này được đặt lên sau khi xảy ra chuyện. Trước đây chỉ có cái lỗ thủng này.”
Diệp Thiếu Dương nhận xét: “Ngày xảy ra chuyện là buổi tối, lỗ thủng này chắc chắn không nhìn thấy, cô ấy làm sao biết nơi này có thể chui vào chứ?”
“Đúng rồi, hơn nữa, theo điều tra, cô gái này lúc đó đã uống rất nhiều, có phần không tỉnh táo…”
“Vì vậy, cô ấy có thể đã đi về phía lỗ thủng này, hoặc bị thứ gì hấp dẫn. Nói cách khác, trước khi đến tòa nhà này, cô ấy đã bị trúng tà.”
Tạ Vũ Tình bắt đầu trầm ngâm.
Trương Tiểu Nhị hỏi: “Vào trong lại trúng tà với chưa vào đã trúng tà có khác gì nhau?”
“Khác biệt lớn.” Diệp Thiếu Dương đi trở lại cửa chính lầu một, leo lên sợi xích, đưa tay sờ soạng xung quanh cửa hiên, một lát sau, tìm thấy một món đồ.
Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị lập tức tiến lại gần, thấy là một tấm gương thủy tinh hình bát giác, bốn phía được viền bằng kim loại màu đồng cổ, trên gương có ghi một chữ “Sắc” bằng chu sa.
“Cái này gọi là Bát Quái Trấn Tà Kính, tôi đã cố ý để lại nơi này. Vì trước đây nơi này từng là âm sào, tồn tại nhiều năm, dù có thanh lý thế nào cũng không thể dọn dẹp sạch sẽ trong thời gian ngắn, cho nên tôi giữ lại tấm gương này, có thể khiến tà vật bình thường vào không được, ra cũng không được.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe lập tức hiểu, nói: “Ý của cậu là, cái này không phải tà vật tầm thường?”
“Đúng, nó từ bên ngoài dụ người vào, để vào bên trong tòa nhà này, phải vượt qua kết giới do trấn tà kính tạo ra, chắc chắn không phải là tà vật tầm thường.”
Tạ Vũ Tình im lặng một hồi rồi nói: “Đối với cậu mà nói, hẳn không phải vấn đề gì chứ?”
“Tìm được nó đã, rồi hẵng tính tiếp.”
Nếu đã không phải là tà vật tầm thường, có thể xác định, vụ việc thần quái này chắc chắn không đơn giản!
Diệp Thiếu Dương đi vào từ cửa sổ, lấy đèn chong trong ba lô ra, bật lửa rồi đưa cho Trương Tiểu Nhị, Tạ Vũ Tình cũng mở đèn pin, đi vào trong.
Trên sàn được trải một lớp chu sa và vôi sống, đây đều là đồ do lão Quách làm, chu sa có thể áp chế ngay cả những âm hồn, còn vôi sống có thể dần dần hút âm khí ra từ sàn và tường.
Diệp Thiếu Dương kiểm tra cẩn thận, trên lớp vôi có rất nhiều dấu chân, nhưng đều là của con người, không hề có dấu vết của tà vật nào đi qua.
Khi tới đại sảnh lầu một, tại vị trí của pho tượng, kiểm tra cửa vào thông với địa đạo đã bị bịt kín bằng xi măng, các phù ấn cũng không có dấu hiệu bị hủy, cho thấy tà vật này không phải xuất phát từ lòng đất.
Sau đó, anh bảo Tạ Vũ Tình dẫn đường, hướng đến gian ký túc xá ở lầu hai, nơi xảy ra chuyện trước đó.
Trên mặt sàn lầu hai, lớp vôi và chu sa đã bị dòng nước cuốn trôi hơn phân nửa, giữa còn có dấu vết nước chảy lại.
Tạ Vũ Tình thấy cảnh này nói: “Bọn chị đã xem rồi, tấm sắt ở lầu bốn tới sân thượng bị ăn mòn, có một lỗ lớn, nước mưa có thể chảy vào, lại theo cầu thang chảy xuống từng tầng một, những cái này đều đã bị cuốn trôi.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong đã hiểu, ở những nơi như vậy, chỉ cần một trận mưa lớn là có thể cuốn trôi mọi thứ trên mặt đất, chưa kể còn trải qua một trận mưa mùa hè… Lớp chu sa và vôi ở lầu một chắc chắn là do ba tầng phía trên bị nước mưa dẫn xuống.
Dù là ban ngày, nhưng bên hai hành lang đều là phòng nên trong rất tối, giống như ban đêm, chỉ có thể dùng đèn pin chiếu sáng.
Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ cố gắng không phát tiếng, từng chút một tiến đến gian ký túc xá mà sự việc xảy ra.
Cửa phòng mở ra, Diệp Thiếu Dương dùng đèn chong chiếu trước một chút, chưa thấy gì bất thường, mới bước vào.
Cửa sổ phòng bị một bức màn dày che lấp ánh sáng, Diệp Thiếu Dương đến kéo thử nhưng không kéo ra được, nhìn kỹ mới phát hiện bức rèm bị đóng đinh.
Nhìn quanh, anh nhận ra đây là một gian ký túc xá kiểu cũ: sát tường là một dãy bốn cái giường cao thấp, đã loang lổ vết rỉ sét, đối diện là hai cái bàn gỗ có ghế ngồi.
Tạ Vũ Tình chỉ vào một cái giường phía trong cùng nói: “Chính là nơi này, điện thoại của cô ấy lúc đó rơi ở trên ván giường này.”
Diệp Thiếu Dương đi qua, bảo Trương Tiểu Nhị đặt đèn chong lên ván giường, lấy ra la bàn âm dương, năm ngón tay ấn lên tinh bàn khác nhau, rồi hướng về các phương hướng khác nhau bắt đầu gạt.
“Nhất tâm ngũ dụng phải không! Sư phụ, sư phụ làm như thế nào!” Trương Tiểu Nhị ở một bên xem chậc chậc lấy làm kỳ.
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý cô, buông tay, tinh bàn “cạch cạch cạch” bắt đầu tự chuyển động.
Khi tinh bàn dừng lại, anh ấn ngón tay trái, rồi cùng lúc đó động tác cũng dừng lại, Diệp Thiếu Dương nhìn về phía kim đồng hồ, chỉ về phía ngoài cửa, vì thế đi qua, đứng dưới một bức tường, nhìn quanh một vòng nói: “Tà vật kia cuối cùng đã biến mất từ nơi này.”
Tạ Vũ Tình cũng nhìn quanh, rồi nói: “Từ nơi này đi xuyên qua sao? Nữ sinh kia đâu?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cô ấy đã bị tà vật mang đi, tự nhiên cũng từ nơi này mà biến mất.”
“Đây là một bức tường! Sao người ta có thể xuyên tường?” Trương Tiểu Nhị kêu lên.
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình liếc nhìn nhau, biểu hiện rất nghiêm trọng.
Cả hai đều nghĩ tới vụ án trước đó, cương thi giết người, và nạn nhân đã biến mất cũng từ trong một bức tường như vậy!
Vụ án này giống hệt như vậy.
Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi nói: “Không sai. Chúng tôi đã lục soát toàn bộ tòa nhà, nhưng vẫn chưa tìm thấy nữ sinh kia. Một người lớn như vậy, nói khó nghe thì cho dù là bị phân thây, cũng không thể không có một chút manh mối nào, huống chi nơi này cũng không có dấu vết kiểu như vết máu. Chúng tôi cũng đã xem camera giám sát và xác định rằng nữ sinh này đã biến mất trong tòa nhà…”
Trương Tiểu Nhị vẫn còn không dám tin.
Diệp Thiếu Dương nói: “Để tôi chứng minh cho hai người thấy.”
Trở lại trong phòng, anh từ trong túi lấy ra một cái bát to, đặt lên ván giường, sau đó mở chai nước khoáng đổ vào, tiếp theo là các loại thuốc phép, dùng móng tay út kẹp theo tỷ lệ chính xác, rồi vẽ một tấm Hiện Hình Phù, đốt đi rồi đặt vào trong bát.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng với Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị điều tra vụ mất tích bí ẩn của một nữ sinh tại tòa nhà ký túc xá. Họ phát hiện các dấu hiệu lạ, bao gồm một tấm gương trấn tà và những dấu chân bí ẩn. Khi kiểm tra phòng ký túc xá, họ khám phá ra rằng nạn nhân có thể đã bị một tà vật lôi kéo, từ đó dẫn đến sự biến mất không dấu vết. Tình hình ngày càng nghiêm trọng khi nghi ngờ về mối liên hệ giữa nhiệm vụ này và các vụ việc kỳ quái trước đó xuất hiện.
Chương truyện này xoay quanh một hiện tượng kỳ lạ xảy ra tại ký túc xá số 4, nơi một sinh viên mất tích. Khi bảo vệ kể lại sự việc đáng sợ về tiếng khóc của cô gái phát ra từ di động, nhóm điều tra cảm thấy lo lắng hơn. Mặc dù không tìm thấy manh mối siêu nhiên, Diệp Thiếu Dương nhận thấy có điều gì đó không bình thường. Những ký ức về sự kiện trước đó vẫn còn ảnh hưởng tới mọi người, và sự lặp lại của những hiện tượng lạ khiến họ phải điều tra sâu hơn để xác định nguồn cơn của tất cả những điều kỳ diệu này.