Hoàng quan chủ khẽ giật mình, rồi cười ha hả, phẩy tay ngăn vị đạo sĩ trẻ tuổi lại, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp chưởng giáo, không còn lý lẽ để phản bác sao, giờ lại bắt đầu hung hăng càn quấy à?”

Tiểu Cửu cũng bất ngờ, không hiểu sao Diệp Thiếu Dương lại nói như vậy, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc. Diệp Thiếu Dương chỉ vào đạo sĩ trẻ tuổi kia và nói: “Ta không nói sai, hắn là chuyển thế quỷ đồng.”

Hoàng quan chủ nhướn mày: “Lão toét! Ngươi có bằng chứng gì không?”

“Ta không có bằng chứng,” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Còn các ngươi có bằng chứng gì để nói Đạo Phong là chuyển thế quỷ đồng? Nếu ta khẳng định vị đệ tử này của ngươi mới là quỷ đồng và ra tay với hắn, ngươi không giúp thì đó chẳng phải là bao che cho nghi phạm hay sao? Nếu ngươi có thể như vậy, thì ngươi dựa vào đâu để chỉ trích ta và sư phụ ta?”

Hoàng quan chủ chấn động, những người đứng sau cũng khiếp sợ, đúng là Diệp Thiếu Dương đã chặn họ lại không thể phản bác. Hoàng quan chủ lạnh lùng nói: “Vô Cực Thiên Sư đã xác nhận Đạo Phong là chuyển thế quỷ đồng, tự nhiên có bằng chứng.”

“Vậy thì mang chứng cứ ra đi.”

Trang Vân chen vào: “Nói nhảm, sư tôn đã đi, lấy đâu ra chứng cứ từ lão nhân gia ông?”

“Ngươi mới nói nhảm, sư phụ ta cũng đã chết, không phải các ngươi cũng đem sư phụ ta ra để hỏi chứng cứ sao?”

Trương Vân im lặng, Hoàng quan chủ cũng không dám nói gì thêm. Ban đầu họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, định dùng đạo lý để áp đảo Diệp Thiếu Dương, nào ngờ Diệp Thiếu Dương không theo lẽ thường, đã dùng phương thức phản chứng khiến vấn đề vốn rõ ràng trở nên phức tạp.

Tiểu Cửu tán thưởng nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Cư vị tuy là đến từ nhân gian, nhưng đã sớm phi thăng lên Thanh Minh, làm sao hiểu rõ chuyện giữa người với người ở nhân gian, làm sao có thể chỉ vì lời nói một phía mà kết tội người khác? Đến cùng chuyển thế quỷ đồng là ai, việc này không thể coi thường, chúng ta vẫn nên chờ Âm Ti đưa ra kết luận, rồi sau đó mới quyết định, cũng đừng tự tiện chủ trương.”

Lời nói của nàng được những người trong mấy trận doanh lớn ủng hộ. Tứ sơn thập nhị môn vốn kiềm chế lẫn nhau, hợp tung liên hoành. Mục đích lúc này của họ chỉ là mượn chuyện Hồ Vương nhận chủ để chèn ép uy tín của Thanh Khâu Sơn, không quan tâm đến thị phi trong giới pháp thuật nhân gian.

Về chuyện chuyển thế quỷ đồng, họ hoàn toàn không hiểu rõ chân tướng, nên không dám lấn sâu. Nhiều người đứng nhìn như vậy, nếu càng làm tới, mọi người chỉ càng không kiên nhẫn hơn, vì vậy, Hoàng quan chủ đành phải từ bỏ vấn đề này: “Chuyện này bỏ qua đi, Diệp chưởng giáo, Huyền Không Quan và Chúng Các phái chúng ta vốn có chung nguồn gốc, Vô Cực Thiên Sư cũng là lão bằng hữu của ta, ta muốn một lời giải thích cho cái chết của y.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh trong lòng, biết rằng lão già này đang nói đùa: Hắn biết dệ tử của Chúng Các phái đã chết vào thời nhà Nguyên rồi mới xuất hiện ở đây. Dù Vô Cực Thiên Sư có bối phận cao trong đạo môn, nhưng không thể sống hơn một ngàn năm được. Hai người làm sao mà quen biết?

Diệp Thiếu Dương liền cười lạnh nói: “Chuyện đã xảy ra không đơn giản như vậy. Ta không có thời gian để nói rõ với các ngươi, còn ngươi muốn vì Vô Cực Thiên Sư đòi công đạo, còn ta thì sao? Ai sẽ là người ta đòi công đạo cho cái chết của sư phụ ta?”

Hoàng quan chủ cố ý cười cười nói: “Diệp chưởng giáo tuy là hậu bối của bần đạo, nhưng dù sao cũng là tôn sư của một giáo, nếu cứng rắn muốn đòi công đạo với bần đạo, vậy bần đạo chịu.”

Ý của ông đã rõ ràng.

Hoàng quan chủ!” Tiểu Cửu lạnh giọng nói: “Lúc đầu ngươi muốn ta mời Tiếu Dương đến là để giải thích chuyện Giới Hà, sao giờ lại nảy sinh nhiều biến cố như vậy? Có phải ngươi đã mưu toan lâu rồi không? Ngươi thật sự coi Thanh Khâu Sơn của ta là không khí sao?”

Hoàng quan chủ lại cười nói: “Bần đạo chỉ hỏi hắn một câu, đã được lĩnh giáo Diệp chưởng giáo một phen, bần đạo có thể phụng bồi. Đã lâu rồi ta không ở nhân gian, vẫn luôn hiếu kỳ về sự phát triển của đạo giáo nhân gian, Diệp chưởng giáo khó có dịp tới Thanh Minh Giới, đây là cơ hội không thể bỏ qua.”

Rõ ràng ông đã có ý định gây rối, tạo thành tình huống này, nhưng lại tỏ ra như bị ép buộc phải nghênh chiến. Diệp Thiếu Dương thầm mắng ông là vô sỉ.

Tiểu Cửu tức giận, vừa định mở miệng thì Diệp Thiếu Dương đã bắt lấy nàng, thấp giọng nói: “Giao cho ta!”

“Thiếu Dương…”

“Giao cho ta!”

Diệp Thiếu Dương trao cho nàng ánh mắt yên tâm, tiến lên một bước, nói với Hoàng quan chủ: “Ngươi nói nhiều như vậy không phải là muốn đánh một trận sao, dù sao các ngươi đông thế, ta thừa nhận không đánh lại, xin nhận thua.”

Diệp Thiếu Dương biết thực lực của Tô Mạt không kém mình bao nhiêu, Trương Vân cũng là cường giả đỉnh cấp. Nếu hai người này cùng vây công mình, mình sẽ thua chứ đừng nói đến Hoàng quan chủ khó lường. Vì vậy, Diệp Thiếu Dương phải lớn tiếng, lấy lui làm tiến.

Hoàng quan chủ cười nói: “Diệp chưởng giáo, bần đạo là tiền bối của ngươi, tu luyện lâu hơn ngươi không biết bao nhiêu, đấu pháp với ngươi đã là tạo điều kiện cho ngươi, làm gì còn chuyện lấy nhiều đánh ít, đứng trước nhiều đồng môn như vậy, há không phải khiến người khác cười đến rụng răng sao?”

Diệp Thiếu Dương cũng cười nói: “Vậy thì tốt, nhưng có một chuyện nhất định phải làm rõ trước. Nếu ngươi thắng thì sao, thua thì sao?”

“Còn gì nữa?”

Hoàng quan chủ tay vê sợi râu, ánh mắt chớp động, chậm rãi nhìn vào bên hông của Diệp Thiếu Dương mà hỏi: “Thứ đeo bên hông ngươi có phải là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không?”

“Thì sao?” Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, tử quang lập tức bắn ra bốn phía, linh lực cường đại cuồn cuộn khiến mọi người đều rung lên một cái.

“Hảo kiếm!” Những tiếng thán phục vang lên trong đám đông.

Hoàng quan chủ nhìn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng thèm muốn: “Diệp chưởng giáo có biết Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này cũng như một bảo vật của Chúng Các phái không?”

Nghe vậy, Diệp Thiếu Dương suýt nữa thì phun máu vì tức. Dù có tính tình tốt đến đâu cũng không chịu nổi, lập tức phản bác: “Ngươi thật dám nói, sao ngươi không bảo Mao Sơn là nhà của ngươi luôn đi?”

Hoàng quan chủ mỉm cười: “Diệp chưởng giáo có biết lai lịch của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không?”

Diệp Thiếu Dương nhướng mày, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là bảo vật trấn sơn của Mao Sơn, có vẻ đã có từ thời chưởng môn đời thứ nhất. Hắn không biết rõ nguồn gốc của thanh kiếm này từ đâu, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Hoàng quan chủ nhìn sắc mặt hắn rồi nói: “Ngươi cũng chỉ mới hai mươi tuổi, những chuyện xưa này không biết cũng là điều bình thường, nhưng chúng ta là những lão già bất tử, vẫn còn nhớ.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này được đại sư đúc kiếm Âm Dã Tử chế tạo vào thời Xuân Thu. Âm Dã Tử từng vì Việt Vương đúc năm thanh kiếm, gồm: Trạm Lô, Cự Khuyết, Thắng Tà, Ngư Tràng, Tuần Quân; tất cả đều là những thanh kiếm nổi danh. Về sau đáp ứng ước hẹn với Sở Chiêu Vương, cùng với những tướng tài, ông đã tạo ra ba danh kiếm: Thái A, Công Bố, và thanh kiếm còn lại chính là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này.

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương đối mặt với Hoàng Quan Chủ khi bị cáo buộc về cái chết của Đạo Phong. Sau một cuộc đối thoại gay gắt giữa hai bên, Diệp nhanh chóng biến tình thế bằng cách bác bỏ các cáo buộc mà không cần bằng chứng. Tiểu Cửu can thiệp để yêu cầu bình tĩnh, trong khi căng thẳng gia tăng với những đe dọa và ý đồ mập mờ từ Hoàng Quan Chủ. Cuối chương, Diệp rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, khiến tình huống trở nên nghiêm trọng hơn và đẩy cuộc đối đầu lên đỉnh điểm.