Tứ Bảo và Tử Côn đạo nhân cũng bị dọa giật mình, vội vàng lùi ra.
“Cái gì vậy, vật sống?”
Diệp Thiếu Dương sắc mặt ngưng trọng, trong lòng cực kỳ tò mò nhưng không dám tùy tiện tiến lại gần. Hắn từ trong túi lấy ra ống mực và kẹp chặt đầu sợi, ném ống mực cho Tứ Bảo. Tứ Bảo hiểu ý, từ dưới đất xuyên qua.
Sau một lát, trên quan tài bị quấn mười mấy vòng dây đỏ. Một vòng cuối cùng, Diệp Thiếu Dương đặt một đồng tiền lớn lên để áp trận. Ba người khi đó mới yên tâm đi qua, cầm đèn pin soi, thò đầu nhìn vào trong quan tài. Đột nhiên, một cuộn sóng vỡ ra, một thứ từ mặt nước lao ra, đánh vào sợi dây đỏ. Một ánh sáng màu đỏ bắn ra, làm nó đánh rớt.
Sợi dây đỏ dính nước, phát ra tiếng xèo xèo.
“Đó là cái gì, hai người nhìn rõ chưa?” Tứ Bảo kinh ngạc nói.
“Hình như là… cá?” Tử Côn đạo nhân không chắc chắn nói.
Hướng mặt vào trong quan tài, cả ba có thể nhìn thấy một bóng đen bơi qua bơi lại, quả thật giống như là cá. Trong quan tài lại nuôi cá? Ba người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Quan tài này để ở đây ít nhất mấy trăm năm rồi, sao lại có cá được?”
Chưa kể đến con cá này từ đâu đến, chỉ riêng việc nó sống mấy trăm năm đã trái với quy luật của sinh vật. Ba người đều là pháp sư, cho dù là Tử Côn đạo nhân kém cỏi nhất, tu vi cũng không yếu. Tà vật nào chưa từng thấy, nếu thực sự có cương thi mở ra trong quan tài, cho dù là thi vương, đối với ba người mà nói cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng trong quan tài lại có cá sống, chuyện khác thường như vậy khiến lòng ba người không khỏi cảm thấy thiếu tự tin.
“Chắc chắn không phải cá sống…” Tử Côn đạo nhân nuốt nước bọt, nói.
“Nói lời thừa, còn cần ông nói.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Tứ Bảo. “Giờ làm thế nào?”
Tứ Bảo nhìn nước trong quan tài, trầm ngâm.
Tử Côn đạo nhân nói: “Không phải chỉ là cá sao, cho dù là cương thi thì thế nào? Chúng ta đổ nước trong quan tài, đem cá đưa ra xem, rốt cuộc là thứ gì.”
Tứ Bảo lắc đầu, “Tạm thời đừng làm bừa. Hiện giờ trước tiên cần phải làm rõ, trong quan tài vì sao lại có cá, ai đã nuôi nó trong này?”
“Khẳng định là mộ chủ làm đi, hoặc nói là người xây mộ.” Diệp Thiếu Dương nói.
Tứ Bảo trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi gật đầu. Không nói một lời, hắn xoay người tránh ra, vòng quanh căn phòng đá đi một vòng, lại cầm lấy la bàn, xoay gạt một phen, nhìn kim la bàn trong Thiên Trì chỉ hướng cái cửa vào hắc ám kia, thong thả nói: “Tôi biết rồi, đây là một cái âm trận. Con cá này, là cá phong thủy.”
“Cá phong thủy?” Diệp Thiếu Dương kêu lên. “Đừng nói giỡn, đây cũng không phải dương trạch, lấy đâu ra cá phong thủy.”
Cá phong thủy là cách nói trong dương trạch phong thủy, ở chỗ vào cửa huyền quan hoặc bên cạnh bàn ăn, người ta thường bày một cái vại cá, nuôi cá chép cùng cá vàng. Nước có thể sinh mộc, đối với bố cục phong thủy thiếu mộc sẽ tạo ra hiệu quả hoạt bàn. Đương nhiên, hình dạng kích thước và vị trí đặt vại đều phải căn cứ vào bố cục phong thuỷ của ngôi nhà để định. Nếu các thầy địa lý làm sai, không những không thể điều hoà, mà ngược lại có thể gây hại.
Tứ Bảo đắc ý cười nói: “Cho nên, giống cậu học nghệ không tinh như vậy, chỉ có thể xem dương trạch phong thuỷ. Dương trạch phong thuỷ dùng rất nhiều vật còn sống, như cá vàng, thực vật, thú cưng, để xây dựng phong thuỷ, vì sao âm trạch phong thuỷ lại không dùng?”
Diệp Thiếu Dương không nhịn nổi, tức giận nói: “Nói như rắm, phần mộ chôn dưới đất, sao có vật còn sống! Dù thực vật cũng không có gì sống nổi trong phần mộ.”
Tứ Bảo chỉ chỉ cá trong quan tài trước mặt, cười mà không nói.
“Đây là cá phong thủy?” Diệp Thiếu Dương giật mình. “Đừng lừa tôi, cái này không phải vật sống.”
“Không phải sống, nhưng cũng không phải chết.”
“Ý cậu là gì? Đừng cố tạo sự hồi hộp nữa, nói mau lên!”
Tứ Bảo cầm đèn pin soi vách tường bốn phía, nói: “Căn phòng đá này cố ý xây thành hình nửa vòng tròn, điểm tròn chính là thông đạo này đi hướng cổ mộ. Đối với quan tài này, cậu chắc chắn biết, hình cung nâng dương, chính là nâng dương khí trong quan tài này. Đừng trừng mắt, trong quan tài này thật đúng là có dương khí. Nếu tôi không đoán sai, con cá này là sinh vật Quỷ Vực, giống loài gì thì không biết, nhưng rõ ràng không phải cá của nhân gian. Nước này nhất định đến từ Quỷ Vực, không gì ngoài sông Ấm Thủy, sông Vong Xuyên, Minh Hà. Âm Thủy nuôi âm ngư, cho nên nơi này âm khí mới nồng đậm như vậy. Trước đây chúng ta cho rằng có tà vật nào đó cường đại, thật ra đã hiểu lầm.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người tại chỗ, sững sờ một lúc lâu mới hỏi: “Âm Thủy nuôi âm ngư, có thể sinh ra dương khí?”
“Nhân gian có tam thanh khí: dương khí, âm khí, sát khí. Quỷ Vực có tam trọc khí: tử khí, chướng khí, âm khí. Nhưng âm khí nhân gian và âm khí Quỷ Vực không giống nhau, hai cái hòa vào nhau, ngược lại có thể sinh ra dương khí, cái này gọi là âm cực phản dương. Đưa ra ví dụ, nó giống như âm nhân âm ra dương trong toán học; hai số âm nhân nhau lại trở thành số dương. Tri thức này, cậu không biết?”
“Biết một chút.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm. Hắn chủ tu pháp thuật, tri thức nắm giữ chủ yếu liên quan đến tróc quỷ hàng yêu, thuần lý luận tri thức không nhiều. Tam thanh khí tam trọc khí tự nhiên biết, nhưng cái gọi là “âm âm được dương” quả thực không hiểu.
Tử Côn đạo nhân càng nghe như lạc vào sương mù, kinh ngạc nói: “Đại sư, cậu là nói con cá này nuôi ở đây, hấp thu âm khí, sau đó có thể phun ra dương khí?”
“Là như thế này, con cá này nuôi trong nước Quỷ Vực, lấy âm khí làm thức ăn, có thể sinh ra dương khí. Thông qua thác dương phong thuỷ hình cung nơi này, nó sẽ dẫn âm khí Quỷ Vực bản thân sinh ra vào mộ đạo phía dưới. Nếu tôi không đoán sai, trong mộ đạo nhất định có phản dương trận, đem hai loại âm khí trộn lẫn chuyển hóa thành dương khí, rót tiếp vào phía dưới…”
“Rót vào phía dưới, làm cái gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi ra vấn đề trung tâm.
“Có thể là để duy trì đại trận âm dương cộng sinh nào đó đi. Cái này phải nhìn thấy trận pháp cụ thể mới biết, hiện tại không thể nào phán đoán.”
Tứ Bảo nói xong, lại trở về trước quan tài, chỉ vào bóng đen bên trong nói: “Trong mấy hệ thủy lớn của Quỷ Vực, âm khí nồng đậm nhất chính là địa ngục Minh Hà. Trong nước Minh Hà có một loại Minh Hà quỷ ngư, bụng sinh hai mắt, một âm một dương. Tôi đoán tám phần chính là con này, bằng không cậu bắt ra xem.”
Diệp Thiếu Dương chưa từng đi địa ngục, hỏi: “Sao cậu biết rõ như vậy?”
Tứ Bảo cười hắc hắc: “Trong điển tịch viết mà. Lưỡng giáo tam thương, âm ty về đạo môn các cậu, địa ngục về phật môn chúng tôi. Đối với chuyện địa ngục, tôi hiểu biết hơn cậu nhiều. Thiếu Dương, cậu hãy bắt con cá này ra xem.”
“Cắn người không?” Diệp Thiếu Dương nghe nói là sinh vật Quỷ Vực, có chút lo lắng. Dù không có nguy hiểm gì lớn, nhưng nếu có chướng khí linh tinh, cũng không thoải mái.
“Cậu là tiên thiên linh thể, cắn một phát sợ cái gì!”
Tử Côn đạo nhân nghe được bốn chữ “Tiên thiên linh thể”, kinh ngạc không thôi, một tia quỷ sắc từ trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Diệp Thiếu Dương lườm Tứ Bảo một cái, ngắm chuẩn con cá kia, đột nhiên đưa tay, nắm chặt, nhấc ra.
Trong một quan tài cổ, Diệp Thiếu Dương và hai đồng đội khám phá ra một con cá sống kỳ lạ, mang theo những bí mật liên quan đến âm khí và dương khí. Họ nhận ra rằng con cá này không chỉ đơn thuần là sinh vật mà còn có khả năng hấp thụ âm khí từ Quỷ Vực, chuyển đổi thành dương khí để duy trì sự cân bằng trong mộ đạo. Sự hiện diện của con cá này khiến cả ba người, những pháp sư dày dạn kinh nghiệm, cảm thấy hoang mang trước một hiện tượng siêu nhiên bất ngờ.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đối mặt với một địa điểm ẩn chứa nhiều tà vật và âm khí. Họ sử dụng Mã Xi Kiển để đo lường và tìm hiểu về hoàn cảnh nguy hiểm xung quanh. Khi mở chiếc quan tài bằng sắt, họ phát hiện bên trong không có thi thể mà là một chất lỏng sền sệt, cùng với những mối nguy hiểm tiềm ẩn. Các nhân vật phải cẩn trọng khi khám phá nơi này, đồng thời nỗi nhớ nhung về Nhuế Lãnh Ngọc càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong tình huống.