Diệp Thiếu Dương nghe xong bèn nói: “Vậy thì ngại quá!”.

Ô Mai khoát tay bảo: “Anh đừng khách sáo, thôn trưởng giao cho bọn em phục vụ chu đáo. Chỉ cần hồ chứa nước khôi phục lại như trước đây thì một con lửng này có đáng gì đâu!”.

Diệp Thiếu Dương khẽ cười, thấy cô gái này thật thà quá, nhưng những lời ấy không hề gây khó chịu cho mọi người. Chu Tĩnh Như cảm mến sự thẳng thắn của Ô Mai, nên kéo cô ngồi cùng ăn cơm. Dù món ăn trên bàn không nhiều nhưng đều là đặc sản địa phương, và Ô Mai nấu cũng rất ngon, vậy nên ba người cùng thưởng thức bữa ăn rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Ô Mai rót trà cho họ và ngồi xuống nói chuyện. Chu Tĩnh Như có thói quen vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, nhưng nơi này không có điểm tâm. Cô lấy từ trong túi xách ra vài viên sô cô la Ferrero chia cho mọi người.

Ô Mai ăn xong một viên thì khen ngon: “Đồ thành phố cái gì cũng tốt, ngay cả sô cô la cũng ngon như vậy, ngon hơn cả kẹo sữa mà thôn bọn em bán. Sô cô la này bao nhiêu tiền một viên vậy chị?”.

Chu Tĩnh Như nghĩ một chút rồi nói: “Chị mua cả hộp nên không rõ lắm, chắc khoảng 50 tệ một viên, chị mua tùy tiện thôi, cũng không đắt lắm đâu!”.

Ô Mai tròn mắt ngạc nhiên, suýt chút nữa phun viên sô cô la ra ngoài, nói: “Không phải chứ, một viên sô cô la còn đắt hơn cả con gà mái?”. Nhớ lại việc mình vừa ăn một viên sô cô la ngang với ăn một con gà, cô liền không dám nuốt xuống nữa.

Uống xong vài hớp trà, Diệp Thiếu Dương đề nghị đi đến gần hồ chứa nước xem một lát. Hắn gọi điện thoại cho Lý Lão Tinh bảo ông ta nhanh chóng tới, vì hắn cần ông ta giải đáp vài chuyện.

Diệp Thiếu Dương trở về phòng chuẩn bị pháp khí, khi ra ngoài thì thấy Chu Tĩnh Như đứng ở phòng khách với vẻ mặt có chút khó xử. Cô nhíu mày nói: “Thiếu Dương ca, thật ngại quá, công ty em có việc gấp nên em phải quay về giải quyết, không thể đi cùng anh được!”.

Diệp Thiếu Dương lập tức tỏ ra không thành vấn đề vì cô ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì. Chu Tĩnh Như dặn hắn vài câu rồi kết thúc: “Cần tiền tiêu cứ tìm em”.

Khi Tiểu Mã ra ngoài, ba người cùng bước ra cửa thì gặp Ô Mai. Chu Tĩnh Như tạm biệt cô, sau đó đưa cả hộp sô cô la cho Ô Mai, khiến cô kích động. Theo tập tục quê hương, Ô Mai nhất định phải tặng hai con gà mái cho Chu Tĩnh Như.

Chu Tĩnh Như vừa khóc vừa cười, không thể từ chối lòng tốt nên chỉ về phía Diệp Thiếu Dương và nói: “Vậy đợi khi nào anh ấy đi thì đưa cho anh ấy. Em tặng anh ấy hay tặng chị cũng đều giống nhau mà”.

Ô Mai mỉm cười: “Em hiểu rồi, anh chị là một đôi ạ!”.

Chu Tĩnh Như lúng túng, còn Diệp Thiếu Dương thì ho khan hai tiếng. Vì Chu Tĩnh Như còn chờ lái xe đến đón, nên chưa đi ngay. Diệp Thiếu Dương chào tạm biệt cô, rồi cùng Tiểu Mã và Lý Lão Tinh đi về phía hồ chứa nước.

Đến bên hồ, Diệp Thiếu Dương lấy Âm Dương Bàn đi xung quanh bờ hồ một vòng, cuối cùng dừng lại trên một gò đất. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh hồ chứa nước, nhưng trời đang bị đám mây đen che phủ, sương mù dày đặc.

Diệp Thiếu Dương quan sát một lúc, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng. Hắn quay vào rừng liễu, đi một lát rồi dừng lại, sau đó quay lại gò đất. Hắn nhìn rừng liễu và nói: “Nơi này là một trận pháp!”.

Tiểu Mã đáp: “Trước đó không phải là trận pháp sao? Cái gì mà Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận mà cậu nói đó!”.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Tôi nói là rừng cây này, Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là một trận pháp âm dương. Trước đây chúng ta gặp phải hai trận pháp đều là dương trận. Đơn giản mà nói, cái này lợi dụng địa hình Long Vĩ Tứ Châm cùng với long khí để tạo ra một kết giới tà khí phía trên mặt đất, nhưng kết giới này chỉ có thể phong ấn nơi bất động, như thôn xóm hay bệnh viện. Còn nước nơi này là vật lưu động, muốn phong ấn nó thì phải chặn khí trận pháp. Theo quy luật Ngũ Hành tương sinh, tương khắc, Thủy sinh Mộc, cho nên…”.

Diệp Thiếu Dương thao thao bất tuyệt giải thích về trận pháp, khi quay đầu lại thấy Tiểu Mã và Lý Lão Tinh đang ngây ngốc nhìn mình với đôi mắt mở to: “Sao vậy?”.

“Không có gì, cậu nói tiếp đi”. Tiểu Mã cười hắc hắc rồi nói: “Dù tôi chưa hiểu nhưng tôi cảm thấy cậu rất lợi hại”.

Diệp Thiếu Dương chỉ có thể giản lược đôi chút, hắn chỉ vào rừng liễu và nói: “Rừng liễu này chính là định thủy - mộc, cũng là trận nhãn. Nhưng cậu nhìn xem độ cao của những cây này, nếu không phải đã trưởng thành mười mấy năm thì không thể cao như vậy. Lý Lão Tinh, ông có biết những cây này vốn đã sinh trưởng ở đây hay được chuyển về không?”.

Lý Lão Tinh vội đáp: “Đám cây này được di chuyển về đây, đại khái là chuyện của một, hai năm trước. Khi đó có một cương thi gây rối khiến vài người chết. Sau đó có một thầy âm dương rất có bản lĩnh tới giết cương thi, còn nói trong thôn vẫn còn một con cương thi khác. Vì vậy, ông ấy dẫn thôn dân đi tìm, cuối cùng tìm thấy một phần mộ”.

“Ông ấy nói dưới đó có cương thi ngàn năm, không đánh lại được, nên vào ban ngày đã kêu mọi người hợp sức khiêng phiến đá xanh lấp lên phần mộ. Ông ấy biểu diễn rất nhiều phép thuật, bọn tôi xem cũng không hiểu, rồi ông ấy chuyển dòng suối cho chảy qua phần mộ. Sau đó bảo thôn dân đi đào những cây liễu trên mười năm tuổi về, trồng theo vị trí mà ông ấy vẽ, từ đó hình thành rừng cây như chúng ta nhìn thấy hôm nay.”.

Diệp Thiếu Dương nghe xong cũng bất ngờ, vội hỏi: “Thầy âm dương đó trông như thế nào?”.

Lý Lão Tinh nhớ lại một chút rồi nói: “Ông ta khoảng 40 tuổi, làn da ngăm đen, mặt hơi dẹt, hình như không phải người Hán”.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau, Tiểu Mã lập tức lấy điện thoại ra, mở một tấm hình đưa cho Lý Lão Tinh xem: “Ông nhìn xem có phải là người này không?”.

Đó là bức hình Kim Soái mà Tạ Vũ Tình tìm được trong hồ sơ hộ tịch, sau đó gửi cho cậu.

Lý Lão Tinh vừa nhìn thấy đã vỗ đùi nói: “Đúng rồi đó, Diệp tiên sinh, các người đều là pháp sư, chẳng lẽ các người biết nhau?”.

“Biết chứ, tất nhiên là biết rồi!”. Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, đúng như hắn đã dự đoán. Hắn nghĩ một lát rồi hỏi: “Lúc ấy ông có nhắc đến phần mộ của thi vương ngàn năm không? Nó ở đâu, ông có nhớ không?”.

“Biết chứ, phần mộ nằm giữa hai cây bách phía trước”.

Lý Lão Tinh dẫn đường đến một con suối, men theo bờ suối đi khoảng mấy chục mét thì thấy được hai cây bách mọc ở hai bên. Thân cây cao to, tán cây xum xuê, giống như hai chiếc dù lớn che nắng một vùng, bên dưới có một phiến đá xanh.

Diệp Thiếu Dương tiến lại xem xét, tảng đá được tạo thành từ tám khối đá nhỏ, bốn cạnh đối xứng, khối đá ở giữa có hình chiếc lá phong lớn, nước suối chảy ào ạt qua khe hở của tảng đá.

Diệp Thiếu Dương nói: “Không sai, đây chính là một trong những vật tổ của người Miêu, lá phong. Chắc chắn là do tên mặt rỗ kia làm!”. Nói xong, hắn luồn tay xuống dưới tảng đá, dùng sức nạy nhưng không được, đành quay lại nói với Tiểu Mã: “Cậu đi tìm một cái búa hay vật gì đó để đập nát tảng đá này cho tôi!”.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng với Ô Mai và Chu Tĩnh Như thưởng thức bữa ăn và chia sẻ những câu chuyện thú vị. Sau khi ăn, họ quyết định kiểm tra hồ chứa nước, nơi Diệp nhận ra có một trận pháp kỳ lạ tại rừng liễu. Họ thảo luận về một thầy âm dương và phần mộ của một cương thi ngàn năm, dẫn đến những nghi vấn và khám phá mới. Diệp Thiếu Dương thể hiện kiến thức về trận pháp, tăng thêm sự căng thẳng và kịch tính cho tình huống.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng với Tiểu Mã và Chu Tĩnh Như đến một nhà khách ở thôn, nơi từng có sự xuất hiện của nữ quỷ. Sau khi nhận được một số vàng từ việc diệt quái, họ dự định chế tạo pháp khí để đối phó với nữ quỷ. Tiểu Mã cảm thấy phấn khích với số vàng, trong khi Ô Mai, người phục vụ địa phương, chuẩn bị những món ăn đặc sắc cho họ. Những cuộc trò chuyện thú vị và sự giao tiếp thân thiện giữa các nhân vật tạo nên một bầu không khí thoải mái, mặc cho những nguy hiểm tiềm tàng đang chờ đón phía trước.