Chanh Tử bĩu môi, lẩm bẩm: “Nói cái gì lão đại nhìn thấy Tiểu Cửu liền mất hồn, ngươi đây đâu chỉ mất hồn, ta thấy ngay cả nguyên thần cũng đã đánh mất.”

Tiểu Bạch chẳng biết xấu hổ hướng cô thè lưỡi, nâng lên một cơn sóng máu, hướng Đạo Phong phất tay chào hỏi.

Đạo Phong mỉm cười với cô, sau đó chuyển ánh mắt sang Bạch Khởi, chậm rãi nói: “Người trảm hai thi trên đời này cũng không chỉ có mình ngươi.”

Bạch Khởi giật mình nhìn hắn, như không dám tin rằng người trước mặt cũng đã trảm hai thi.

Đạo Phong từ từ tiến đến, khi khoảng cách giữa hai người đủ gần, Bạch Khởi đột nhiên ra tay, từ trong máu dưới thân lôi ra hai nắm huyết quang, hướng Đạo Phong vỗ tới.

Đạo Phong đứng bất động, đỉnh đầu hiện ra tam hoa, bảo vệ quanh thân, đưa tay ra, Ngũ Triều Nguyên Khí từ lòng bàn tay phun ra, đánh một chập vào Bạch Khởi, nhanh chóng vây khốn hắn ở chính giữa. Bạch Khởi vội vàng triệu tập hồn lực để chống cự, kinh hãi nói: “Nhân gian không thể có cường giả như ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

Đạo Phong không trả lời, tiếp tục dùng Ngũ Triều Nguyên Khí để tiêu hao tu vi của hắn. Nếu thân thể không thiếu, hắn và Đạo Phong đều là trảm hai thi, còn có thể chiến một trận, nhưng giờ chỉ có thể gồng mình chống đỡ.

Đám người trong liên minh tróc quỷ thấy tình hình này, đều chẳng lên tiếng hỗ trợ, chỉ đứng bên cạnh như quần chúng vây xem, chỉ trỏ và cảm thán.

“Bạch Khởi này, lúc trước không ai bì nổi như vậy, lực lượng thật khủng khiếp, nhưng giờ lại đến ngày hôm nay.” Tứ Bảo thở dài.

“Cho nên, vẫn là Đạo Phong đại đại lợi hại nha…” Tiểu Bạch hiện tại giống như một đóa hoa hướng dương, ngơ ngác nhìn Đạo Phong.

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái rồi đi đến đó. Đúng lúc này, Bạch Khởi bỗng hét lớn một tiếng, hồn lực hội tụ ở một điểm, nhanh chóng phá tan một lỗ thủng trong Ngũ Triều Nguyên Khí, ý đồ bay ra. Đây là lần liều mạng cuối cùng của hắn, như thể muốn giãy chết.

Nhưng Đạo Phong đã sớm đoán trước, tay áo phất một cái, một khối pháp ấn từ trong tay áo bay ra, lập tức to lớn tới tận chung đỉnh, mạnh mẽ ép Bạch Khởi xuống.

“Phiên Thiên Ấn…” Bạch Khởi biết hàng, lập tức kêu lên, hai tay giao nhau, gắt gao ngăn cản Phiên Thiên Ấn trấn áp, lại một lần nữa hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Đối với ngươi mà nói, điều này không quan trọng.” Đạo Phong phi thân lên, bắt lấy ấn thụ Phiên Thiên Ấn, muốn ép nó xuống.

“Đạo Phong đừng!” Từ Văn Trường hô lên, phi thân tiến lên, chắp tay nói: “Để ta thu hắn, âm ty còn trông cậy vào thông qua hắn để tìm Từ Phúc, tuyệt đối không thể gây thương tổn hắn. Đạo Phong, cho âm ty một thể diện.”

Đạo Phong thản nhiên nhìn hắn một cái, nhấc ấn thụ, rồi… Đập mạnh xuống.

“Thì ra là ngươi!” Bạch Khởi phát ra thanh âm cuối cùng, sau đó ‘Phành’ một tiếng, khí tức bắn tung tóe, hồn phách hắn nháy mắt bị đánh nát, từng luồng sương mù màu đỏ phiêu diêu bốn phía, đều là hồn khí lúc trước bị Bạch Khởi hấp thu, tồn tại trong hồn thể của hắn.

Đạo Phong muốn chính là cái này, lúc này chậm rãi bay lên, dang hai tay, sử dụng phép để hút những hồn khí vốn thuộc về Bạch Khởi vào trong cơ thể mình…

Từ Văn Trường ngơ ngác nhìn một màn này, thở dài.

Đám người Diệp Thiếu Dương cũng cảm nhận không nói nên lời. Cách tu luyện bằng việc diệt hồn khí này, trong các thủ đoạn tà tu coi như là một loại rất ác liệt, nhưng cả đoàn đều biết tác phong làm người của Đạo Phong, không gì có thể nói.

Khi hồn khí bị hút gần hết, một quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay, lúc sáng lúc tối bay ra. Đạo Phong vung tay áo lên, đẩy nó về phía Từ Văn Trường.

“Đây là nguyên thần của hắn. Ngươi thu đi báo cáo kết quả công tác, một thân tu vi của hắn, ta đã lấy mất rồi.”

Từ Văn Trường vội vàng lấy ra một bộ thẻ tre, thu lại nguyên thần Bạch Khởi, trong lòng cảm thấy an ủi, ít nhất đã chiếm được nguyên thần của Bạch Khởi, dù không đủ trọn vẹn nhưng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, quan trọng nhất là không có thương vong.

Nhìn hồn phách Bạch Khởi biến thành tinh phách, mọi người cảm khái rất sâu. Nguyên thần bị lấy, tinh phách tuy vẫn còn, nhưng sau hàng trăm năm nữa, khi tái sinh, sẽ là một quỷ hồn hoàn toàn mới, không còn một mảnh quan hệ nào với Bạch Khởi.

Một đời sát thần, cuối cùng lại rơi vào kết cục hồn phi phách tán, không khỏi khiến người ta thổn thức.

Tinh phách vốn là một đống, giờ lại dần dần chia làm hai đống, đoàn người không khỏi có chút buồn bực. Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nói: “Một đống khác là của Tử Côn Đạo Nhân.”

Bạch Khởi sau khi hồn thể quy nguyên, chỉ giết một mình Tử Côn Đạo Nhân, và hồn nuốt chửng, đây tự nhiên chính là hồn phách của Tử Côn Đạo Nhân.

Nếu không phải Diệp Thiếu Dương nhắc nhở, mọi người hầu như đã quên đi nhân vật Tử Côn Đạo Nhân này.

Tứ Bảo cảm khái nói: “Gã này trước khi chết còn nhắc nhở Thiếu Dương đề phòng Thiên Long Đạo Nhân, và muốn đem Ngư Trường Kiếm cho cậu ấy, cũng coi như là một chút ánh sáng trước khi lụi tàn. Theo cách nói của Phật môn, trong bản tính con người vốn có ác niệm, nếu chịu tác động quá lớn, ác niệm này sẽ dần dần phóng đại, và từng bước cắn nuốt thiện niệm. Ý tôi muốn nói là, giả sử Tử Côn không đi theo Thiên Long Đạo Nhân, có lẽ hắn cũng sẽ không đi đến bước này…”

Diệp Thiếu Dương nhìn tinh phách bay tán loạn, thở dài: “Dù sao, hắn cũng coi như là một lần nữa bắt đầu. Mấy trăm năm sau, hy vọng hắn có thể làm người tốt.”

Từ Văn Trường đem tinh phách của hai người cũng cùng nhau thu lại, tính trực tiếp mang về âm ty, tiến lên nói lời từ biệt với Diệp Thiếu Dương.

“Tiểu thiên sư, lần này chém giết Bạch Khởi, thu nạp nguyên thần, chính là một công lớn, mặc dù ngươi ở nhân gian, âm ty không thể trực tiếp phong thưởng, ít nhất cũng sẽ cộng thêm cho ngươi ít nhất hơn vạn năm âm đức. Về phần các vị âm thần Âm Dương ti, hiệp đồng giết địch, đợi ta tấu trình rõ ràng lên đại đế, tự có phong thưởng.”

Mọi người đều nói cám ơn, nhưng thái độ không quá nhiệt tình. Có thể theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau trảm yêu trừ ma, hoàn thành nhiệm vụ, là giá trị của họ, còn phong thưởng thì thực sự không phải là điều họ để tâm.

“Vị cô nương này, ngươi muốn như thế nào?” Từ Văn Trường nhìn Phượng Hề.

Phượng Hề trống rỗng nhìn phía trước, vẻ mặt mất mát, nghe thấy câu hỏi của Từ Văn Trường, giật mình hồi phục tinh thần lại, nói: “Tôi muốn đi tìm Từ Phúc, tìm hắn hỏi thăm tung tích Thôi Lang.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cái này không đúng nha, lúc các cô giúp Bạch Khởi làm việc, hắn đã là thân phận Đại Tế Ti, đó là chuyện của mấy trăm năm trước. Từ Phúc không phải đã mất tích mấy ngàn năm rồi sao? Thôi Lang của cô sao có thể nhấc lên quan hệ với hắn?”

Phượng Hề nói: “Tôi không biết, Bạch Khởi vừa mới nói, đây là manh mối duy nhất, tôi nhất định phải đi tìm Từ Phúc để hỏi rõ ràng!”

Từ Văn Trường cười nói: “Theo âm luật, toàn bộ sinh hồn đều phải đi âm ty đưa tin. Lúc trước ngươi bị nhốt ở nhân gian là hợp lý, hôm nay cũng không thể ở lại nhân gian nữa.”

Phượng Hề giật mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tóm chặt tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp thiên sư, xin anh giúp tôi!”

Tóm tắt chương này:

Trong một cuộc chiến không tưởng, Đạo Phong đối đầu với Bạch Khởi, kẻ từng là cường giả, giờ chỉ còn lại bất lực dưới sức mạnh của hắn. Bạch Khởi, với nỗ lực cuối cùng, cố gắng thoát khỏi kiềm chế nhưng đã bị Đạo Phong đánh bại. Cuối cùng, Đạo Phong thu được nguyên thần của Bạch Khởi, phá hủy hồn phách của hắn, trong khi Phượng Hề thể hiện ý chí đi tìm Từ Phúc để khám phá manh mối của Thôi Lang. Tình cảnh trở nên phức tạp với sự hiện diện của các nhân vật khác và những quyết định quan trọng sắp tới.

Tóm tắt chương trước:

Trong cuộc chiến khốc liệt với Bạch Khởi, Diệp Thiếu Dương và đồng đội đã vây bắt được kẻ thù đang suy yếu. Tuy nhiên, Bạch Khởi một lần nữa thoát thân khi từ bỏ thân xác, sử dụng hồn phách để tẩu thoát. Khi tất cả dường như đã tuyệt vọng, Tiểu Mã bất ngờ xuất hiện, gia tăng sự phấn khởi cho Diệp Thiếu Dương và nhóm bạn. Cuộc chiến chưa kết thúc khi Đạo Phong đến, sẵn sàng để đối mặt với Bạch Khởi một lần nữa, mở ra một chương mới trong cuộc chiến chống tà vật.