Diệp Thiếu Dương nghe vậy thì bất ngờ, chợt nhớ ra điều gì đó nên bảo Trụ Tử đi trước dẫn đường, hai người bước nhanh tới bên dòng suối. Hài cốt của vợ Trụ Tử đặt bên bờ suối, từ xa đã thấy một vật trắng to nằm giữa xương sườn và xương chậu. Nó có hình dáng tròn tròn, giống như nấm mỡ hoặc chiếc bánh bao, bên trong hiện ra màu trắng, đỉnh đầu khá tròn, mặt trên còn có một ít nếp nhăn.
“Đây là cái gì, nấm hả?” Tiểu Mã ghé sát lại gần nhìn, định đưa tay ra sờ thử thì bị Diệp Thiếu Dương đánh một cái vào tay. Hắn quan sát kỹ lưỡng rồi quay lại nói với Lão Quách: “Sư huynh, huynh có nhận ra bảo bối này không?”.
Lão Quách nhíu mày quan sát một lúc rồi mỉm cười: “Đúng là bảo bối”.
Nghe thế, Tiểu Mã cảm thấy kỳ quái và có chút tò mò, cậu hét lên: “Mấy người đừng chơi trò bí hiểm nữa, đây rốt cuộc là thứ gì?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời mà nhặt một hòn đá có cạnh sắc bên chân rồi rạch lên từ phía trên đỉnh vật kia xuống phía dưới. Ngay lập tức, một dòng chất lỏng chảy ra, và chỉ sau vài giây, mọi người đều thấy vết rạch tự động liền lại, chưa đến hai phút đã khôi phục như ban đầu, không còn dấu vết nào cả.
“Ôi, vãi!” Tiểu Mã hoảng hồn hét lên. “Thứ đồ chơi này có năng lực tái sinh thật mạnh nha!”
Diệp Thiếu Dương liền nói: “Đồ này tên là Thái Tuế, là một loại Nhục Linh Chi nhưng quý hơn rất nhiều so với Nhục Linh Chi bình thường. Nó có khả năng tái sinh rất mạnh, dù bị cắt đi, nó cũng sẽ mọc lại như cũ chỉ sau vài ngày…”
Tiểu Mã vỗ gáy, nhớ ra: “Tôi nhớ ra rồi, trong sách lịch sử đã từng viết về nó, lúc đó tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Sử sách ghi lại rằng vào thời cổ đại, khi nạn đói xảy ra ở khắp nơi, có một nơi sinh trưởng loại Thái Tuế này, được gọi là ‘Tụ Nhục’. Cắt đi cũng có thể mọc lại, không lấy hết được.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Thứ này thực sự có năng lực tái sinh rất mạnh, nhưng không phải cắt đi là có thể mọc ra thứ khác mãi mãi. Trong giới pháp thuật, nó được gọi là Tụ Khí Nhục, chỉ cần có nước, cơ thể nó sẽ không ngừng sản sinh ra linh lực. Không trách được thân thể của nữ thi này trong hai năm qua không bị phân hủy, Mao Nhân Cổ cũng trốn trong cơ thể nàng không ra, đó đều là do Thái Tuế này.”
Tiểu Mã nghĩ một lát rồi nói: “Nếu Thái Tuế này do tên mặt rỗ kia để vào trong bụng nữ thi, vậy tại sao hắn lại làm như thế?”
Diệp Thiếu Dương giải thích: “Cách này rất đơn giản, hắn dùng suối để nuôi Thái Tuế, dùng Thái Tuế để nuôi nữ thi, dùng nữ thi để nuôi cổ linh, còn sắp xếp cây cối trong rừng tạo thành Tụ Khí Trận, đưa linh lực của Thái Tuế theo dòng suối dẫn về hồ nước, sau đó bị Hà Cơ hấp thu và chuyển hóa thành quỷ khí…”
“Đậu móa!” Tiểu Mã giật mình: “Một chuỗi sinh vật phức tạp thế mà cậu lại nói là đơn giản sao?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Dùng Mao Sơn Thuật thiết lập một thế cục phong thủy không có gì phức tạp cả. Đó là chút tài vặt thôi.”
Nói đoạn, Diệp Thiếu Dương lấy Thái Tuế ra khỏi hài cốt nữ thi và đưa cho Lão Quách: “Huynh hãy nuôi dưỡng nó cho thật tốt, thứ đồ chơi này rất hiếm, sau này có thể dùng đến, đừng để nó chết!”
Lão Quách cất Thái Tuế vào balo và hứa: “Đệ yên tâm, ta tự biết cách chăm sóc nó”.
Mọi người ngồi bên bờ suối nhìn Trụ Tử xử lý những gì còn lại trên hài cốt vợ hắn, sau đó dùng một tấm cót quấn lại để mai táng. Sau đó, Diệp Thiếu Dương đứng dậy dặn dò Lý Lão Tinh lấp cái hố chôn nữ thi, rồi thay đổi dòng suối và phá trận pháp.
Đi theo dòng suối, mọi người xuống dưới cho đến khi tới hồ nước, nhìn dòng suối trong xanh chảy vào hồ, giảm bớt hắc khí ở gần đó. Diệp Thiếu Dương hài lòng nói: “Bây giờ đã mất đi ngọn nguồn của sát khí, dương trận đã bị phá, không đến một, hai ngày, nước ở đây sẽ được làm sạch một nửa, quỷ khí mà Hà Cơ có thể lợi dụng đã không còn nhiều.”
Chưa dứt lời, mặt hồ đen kịt đột nhiên nổi bọt nước. Từ dưới chân Diệp Thiếu Dương, mặt hồ tách ra thành hai nửa, vô số con sóng chồm lên nhau phát ra tiếng ầm ầm.
Thấy cảnh tượng hoành tráng và khủng khiếp, mọi người vội vã lùi lại, ngay cả Lão Quách cũng không thể tự chủ mà lùi một vài bước. Chỉ có Diệp Thiếu Dương đứng vững, đứng trên một khối đá bên hồ, trước mặt là những con sóng cuồn cuộn và vỗ mạnh vào bờ, nhưng không có giọt nước nào văng lên người hắn.
Bất ngờ, một bóng dáng xinh đẹp hiện lên giữa những bọt sóng, mái tóc búi cao, mặc trang phục cổ đại, toàn thân ôm lấy ánh sáng xanh biếc, ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương. Nàng chính là Hà Cơ, tự xưng là Mỹ Hoa.
“Diệp Thiên Sư…” Giọng nói lạnh lẽo hòa cùng tiếng sóng vọng lại. “Ngài định đuổi cùng giết tận sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Nói gì vậy, tróc quỷ trừ yêu là bổn phận của ta, ta đã cho ngươi cơ hội đầu hàng, nếu ngươi không đầu hàng, thì ta chỉ còn cách tự vệ thôi, ngươi nói xem?”
“Đừng quá đắc ý, Diệp Thiên Sư, cho dù ta không mượn được lực của trận pháp, với tu vi mấy trăm năm, ta không thể bị coi thường.” Nói xong, nàng gầm lên, từng luồng hắc khí bao quanh mình mạnh mẽ.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười bất đắc dĩ, lắc đầu. Hắn nhận thấy nàng càng giận dữ thì lại càng thể hiện sự lo lắng, điều này chỉ chứng tỏ một điều: nàng sợ hắn.
“Ta phải giết chết ngươi, nhất định sẽ giết chết ngươi!” Mỹ Hoa oán hận nói, rồi thân thể từ từ chìm vào làn nước, sóng gió cũng dần lặng xuống, khôi phục như lúc ban đầu.
“Đi đi!” Diệp Thiếu Dương vừa nói xong thì không quay đầu, đi về hướng thôn Lý gia.
Lý Lão Tinh lo lắng gọi theo: “Diệp Thiên Sư, Thủy quỷ đã bị chọc giận rồi, nó sẽ không tới thôn gây phiền phức chứ?”
“Yên tâm, nếu nó có thể vào thôn, không biết thôn các người đã chết bao nhiêu người rồi. Cùng lắm nó chỉ có thể lên tới bờ hồ mà thôi, ra khỏi hồ nước chính là tự tìm đến cái chết.”
Lý Lão Tinh liên tục gật đầu.
Trở về khách sạn, việc đầu tiên Diệp Thiếu Dương làm là tắm rửa, dùng dầu gội đầu xoa lên mặt để rửa sạch sẽ phân gà dính trên đó. Quần áo thì không thể mặc lại được nữa, may mà trong túi vẫn có một bộ để thay. Thay xong quần áo, hắn đi tới phòng khách.
Về mấy vết thương trên cánh tay do nữ thi gây ra, đều chỉ là vết thương ngoài da, Diệp Thiếu Dương cũng chẳng bận tâm, cơ thể hắn mang dòng máu Thiên Sư, không bị lây nhiễm các loại độc thi hay độc yêu.
Tiểu Mã vừa tắm xong cũng đi tới phòng khách, sợ lại bị Diệp Thiếu Dương đánh nên bèn trốn sang một bên.
Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta một cái rồi quay sang nhìn Lão Quách đang sắp xếp đồ đạc trong ba lô: “Sư huynh đang làm gì vậy?”
“Ta vừa cất Thái Tuế cẩn thận rồi. Nào, ta cho đệ xem thứ này!” Lão Quách đưa tay vào ba lô, sờ soạng một lát rồi lấy ra một sợi dây xích to cỡ ngón tay, đen thui tỏa ra ánh sáng, mặc dù trong phòng có đèn điện nhưng dây xích vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh đầy bí ẩn.
Diệp Thiếu Dương cầm lên xem, ngay khi vừa chạm vào, hắn nhận ra và nói: “Đây là sợi xích của Tiếp Âm Sanh Bà!” Hắn lập tức cảm thấy một khí tức dị thường từ nơi tiếp xúc giữa lòng bàn tay và sợi xích, mang theo cảm giác lạnh lẽo và sức mạnh kháng cự.
Hắn đột nhiên cả kinh: “Khoan đã, không phải rồi, đây là Dây Câu Hồn của Quỷ sai!”
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và nhóm của mình phát hiện ra một bảo bối kỳ lạ mang tên Thái Tuế, có khả năng tái sinh mạnh mẽ. Sau khi điều tra, họ nhận ra rằng cái này không chỉ có giá trị cao mà còn liên quan đến một âm hồn đáng sợ mà họ phải đối mặt. Mọi chuyện trở nên căng thẳng khi Hà Cơ, một thực thể hùng mạnh, xuất hiện, đe dọa Diệp Thiếu Dương. Chương kết thúc với việc nhóm của anh giải quyết xung đột và chuẩn bị đối phó với những thử thách tiếp theo.
Trong một cuộc chiến cam go, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã phải đối mặt với một nữ thi ghê rợn đang tấn công. Trong khi Diệp Thiếu Dương sử dụng pháp thuật để khống chế, Tiểu Mã giải cứu bằng cách hất phân gà trắng. Nữ thi liên tục giãy giụa trước khi bị tiêu diệt bằng cổ linh. Cuộc chiến khiến mọi người xung quanh không khỏi sợ hãi. Sau khi đánh bại nữ thi, Diệp Thiếu Dương gặp phải những ân oán với gia đình của cô gái đã chết, nhưng đã làm rõ và giúp họ tẩy rửa thi thể, có thông điệp nhân văn về cái chết và sự đau thương.