Diệp Thiếu Dương nói: "Không phải là mạo hiểm, tôi đâu biết nó đang giả bộ. Tôi chỉ có thể làm như vậy, chứ không thể để nó mang cô đi. Hơn nữa, tôi tự tin vào khả năng của mình, một kiếm của tôi đã canh chuẩn xác thời cơ và tốc độ. Chỉ cần Tiểu Mã không làm hỏng việc, tôi chắc chắn sẽ cứu được cô."
"Vạn nhất thất bại thì sao?" Tạ Vũ Tình hỏi.
Diệp Thiếu Dương cười: "Nếu thất bại, tôi sẽ cho nó chôn cùng với cô."
Tạ Vũ Tình lầu bầu: "Ta không muốn chôn cùng với nó. Thôi được rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của ta, quỷ sai vì sao không giết người khác mà chỉ giết bọn ta?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây cũng chỉ là suy đoán. Thứ nhất, lần trước nó đã bị tôi đánh trọng thương, cố gắng dưỡng thương, gần đây mới khôi phục lại chút sức lực. Thứ hai, mục đích của nó là hoàn thành Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, không phải là làm ác quỷ hung tàn, không cần thiết phải giết người. Nó rất tỉnh táo, biết việc giết vài cá nhân không mang lại lợi ích nào cho nó, ngược lại càng dễ bại lộ, do đó mới khiến tôi chú ý tới nó, và làm lỡ chuyện của nó."
Đàm Tiểu Tuệ nghe thế nói: "Không sai, em đã điều tra và biết rằng nó luôn ở trong miếu Thất bà bà, tự tích lũy tà khí thông qua Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, sau đó truyền đến cho Thất lão yêu. Đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của nó, giết người là việc của những con quỷ khác, nó không cần thiết phải làm như vậy."
Diệp Thiếu Dương nhận ra Đàm Tiểu Tuệ biết không ít chuyện, vội hỏi: "Em chưa kể cho anh nghe, Tiểu Như nói em đi điều tra tung tích của Kim Soái. Em trở về lúc nào, sao lại đến miếu Thất bà bà đầu tiên?"
Đàm Tiểu Tuệ trầm ngâm một chút, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Bao giờ rảnh em sẽ kể cho anh nghe về việc em truy bắt Kim Soái. Em đã tìm được vị trí của y. Thế nhưng với năng lực của em thì căn bản vẫn chưa bắt được y, cho nên em mới quay về tìm anh..."
Nghe cô nói đã tìm được Kim Soái, Diệp Thiếu Dương lập tức kích động. Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như đồng thanh hỏi: "Y đang ở đâu?"
Đàm Tiểu Tuệ nhẹ nhàng thở hắt ra: “Tử Nhân Câu."
Mọi người lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ cần nghe cái tên đó cũng biết nó không phải là nơi tốt.
Diệp Thiếu Dương trầm giọng hỏi: "Tử Nhân Câu là chỗ nào?"
"Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Ý em là ranh giới giữa ba quận Vân Quý Xuyên và Thập Vạn Đại Sơn? Em không đùa đấy chứ?"
Đàm Tiểu Tuệ nói: "Anh đã cứu em một mạng, em không muốn gạt anh. Kim Soái chính là một hậu nhân của gia tộc Đại Vu tiên bọn em, là bối thúc thúc của em, nhưng y là một Huyết Vu bị gia tộc truy nã, không rõ tung tích. Khi em trở lại Tứ Xuyên có điều tra một chút... Nói chung, em xác định y đã trốn vào Tử Nhân Câu."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ kỹ càng, thấy lời nói của Đàm Tiểu Tuệ rất logic. Kim Soái biết mình bị cảnh sát Thạch Thành truy nã, lại mù một con mắt, không có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, nên chỉ có thể bỏ trốn.
"Kim Soái trốn đến đâu mà y lại chọn Tử Nhân Câu?" Diệp Thiếu Dương hỏi: "Còn nữa, Huyết Vu là gì?"
Đàm Tiểu Tuệ nhìn Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như một cái, thở dài: "Mọi người cũng không phải người ngoài, em sẽ nói thẳng. Mọi người cũng biết, Vu thuật Miêu Cương chia ra làm hai loại hắc bạch, Bạch Vu thiên về y thuật, Hắc Vu thiên về cổ thuật. Nhưng Thiếu Dương ca, anh đã đoán sai rồi. Hắc Bạch Vu vốn là đồng tông. Vu thuật Miêu Cương có thể cứu người cũng có thể hại người.”
“Mỗi một gia tộc Miêu Cương đều có thể có một hai Hắc Vu sư. Họ luyện cổ thuật không phải để hại người mà để bảo vệ người trong tộc, tránh cho gia tộc mình bị tổn thương. Bởi vì trong quá khứ ở Miêu Cương có những dòng tộc thường hay tranh giành lãnh địa, nên dẫn đến bạo phát chiến tranh. Năng lực của cổ sư tuy không quá lớn trong chiến tranh nhưng vẫn có sức chấn nhiếp nhất định. Anh có hiểu không?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Hiểu. Cũng giống như một quốc gia có trang bị vũ trang không phải để chiến tranh mà để phòng ngừa chiến tranh. Dù có dùng hay không thì cũng phải có sẵn. Nếu không có, người khác sẽ khi dễ mình."
Đàm Tiểu Tuệ cảm kích nhìn hắn: "Em rất vui khi anh hiểu được. Bởi có nhiều người khi nghe đến cổ thuật thì liền nghĩ đó là thứ gì xấu xa, trong khi thực chất ở Miêu Cương, nếu không phải do chiến tranh thì ít người sử dụng cổ thuật. Tuy nhiên, ở Miêu Cương vẫn tồn tại một loại cổ sư chuyên tu luyện cổ thuật gọi là Huyết Vu thuật."
“Huyết Vu thuật là một loại pháp thuật vô cùng tà ác, có thể tổn hại mạng sống người khác. Vì thế, gia tộc Đại Vu tiên bọn em đã cấm túc Huyết Vu thuật suốt hàng trăm năm. Nếu phát hiện ai tu luyện nó thì sẽ xử lý ngay lập tức, nên số lượng Huyết Vu sư rất hiếm, tất cả đều phải trốn trong rừng núi để tu luyện..."
Nói đến đây, Đàm Tiểu Tuệ thở dài, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Đám người Diệp Thiếu Dương nghe xong rất hiếu kỳ, nhưng vẫn kiềm chế chờ cô nói tiếp.
Đàm Tiểu Tuệ tiếp tục: "Em không muốn bàn sâu về Huyết Vu thuật, đó là chuyện từ xa xưa. Hiện nay, xã hội hiện đại, địa bàn người Miêu cũng đã thống nhất, không còn chiến tranh, số lượng Hắc Bạch Vu sư cũng giảm đi. Gia tộc Đại Vu tiên bọn em vài thập niên trước đã xảy ra một thảm kịch. Người trong gia tộc bọn em ngày càng thưa thớt, đến các cháu đồng lứa với em cũng hòa nhập xã hội, trở thành người bình thường, hành tung không còn thần bí nữa.”
"Về chuyện của em, em không muốn nói nhiều, chỉ muốn nói cho mọi người biết Kim Soái chính là kẻ phản bội của gia tộc Đại Vu tiên. Y âm thầm tu luyện Huyết Vu thuật, bị gia tộc bọn em truy bắt từ rất lâu rồi. Mấy năm trước, gia tộc xác định y đang ở Thạch Thành, vì vậy đã phái em và biểu tỷ mượn cớ đi học để tìm kiếm tung tích của y..."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt áy náy nhìn Diệp Thiếu Dương: "Xin lỗi, em đã giấu anh!"
Diệp Thiếu Dương cười, hỏi: "Lúc anh cứu em, em có biết đây là Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận không?"
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu: "Em hôn mê lâu như vậy, nhiều chuyện thật sự không biết. Tuy nhiên, lúc trở lại Tứ Xuyên em đã nghe gia tộc mình kể không ít chuyện, sau đó điều tra và xác định Kim Soái đã đến Thập Vạn Đại Sơn. Y đang ở một nơi gọi là Tử Nhân Câu, liên kết cùng với các Huyết Vu sư khác, dự định tiến hành một nghi thức huyết tế nào đó..."
Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương, hỏi: "Nghi thức gì thế?"
Đàm Tiểu Tuệ hít sâu một hơi: "Nghi thức... hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương."
"Huyết Cổ... Thi Vương?" Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, hắn hoàn toàn chưa từng nghe cái tên này, nhưng mượn một câu quen thuộc của Tiểu Mã thường nói - Nghe thật là lợi hại a...
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và các bạn đồng hành thảo luận về một mối đe dọa lớn từ Huyết Vu, Kim Soái, kẻ phản bội gia tộc Đại Vu. Đàm Tiểu Tuệ tiết lộ thông tin quan trọng về Kim Soái đang trốn tại Tử Nhân Câu, nơi hắn tiến hành một nghi thức huyết tế nguy hiểm nhằm hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương. Tình hình trở nên căng thẳng khi Diệp Thiếu Dương cảm thấy áp lực trong việc ngăn chặn âm mưu này và những bí ẩn về Huyết Vu thuật cũng dần được sáng tỏ.
Trong chương này, Đàm Tiểu Tuệ từ chối điều trị tại bệnh viện và rời đi cùng với bạn bè. Họ đến một khách sạn sang trọng nơi Chu Tĩnh Như đã đặt phòng VIP. Tại đây, các nhân vật trò chuyện về sự kiện gần đây liên quan đến quỷ khí và mối đe dọa mà Tạ Vũ Tình gặp phải. Diệp Thiếu Dương giải thích những khúc mắc liên quan đến sự sống và cái chết, để lại nhiều ẩn ý về mối quan hệ giữa họ. Trong khi đó, những mâu thuẫn và ngộ nhận nảy sinh giữa các nhân vật khiến không khí căng thẳng hơn.