Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi có một số câu hỏi chưa rõ. Thứ nhất, ai đã bày ra 'Ngũ Hành Tiệt Âm Trận' trong miếu mà có thể phong ấn Thất lão yêu chặt chẽ đến vậy, khiến nàng ta không thể rời khỏi miếu? Thứ hai, động phủ của nàng ta ở đâu?”

Đàm Tiểu Tuệ đáp: “Em không biết ai đã bố trí phong ấn, nhưng hình như trận pháp này sử dụng yêu huyết của Thất bà bà, chính là dùng sức mạnh của nàng để phong ấn lại chính nàng. Tu vi của nàng ta càng mạnh thì lực phong ấn càng lớn, vì vậy nếu nàng muốn thoát ra, chỉ có thể dựa vào lực lượng từ bên ngoài, tức là phải thu thập tà khí từ Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, đến một mức nhất định sẽ có thể phá được phong ấn.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhận ra rằng mình đã đoán sai. Hóa ra Thất lão yêu thu thập tà khí không phải để tu luyện mà để phá trận pháp. Trong đầu hắn chợt lóe lên những tin đồn về Thất bà bà, có lẽ bây giờ chúng đều là sự thật.

Chắc chắn Thất lão yêu và pháp sư đó đã có khế ước gì đó với nhau, nên nàng mới bất đắc dĩ hiến dâng yêu huyết để đối phương phong ấn mình.

Điều này rất rõ ràng, nếu như lúc đó nàng bị bắt, pháp sư đó không cần phải lấy yêu huyết, chỉ cần giết chết nàng là xong.

“Em còn chưa nói động phủ của nàng ở đâu?” Diệp Thiếu Dương lại hỏi Đàm Tiểu Tuệ.

Đàm Tiểu Tuệ mỉm cười một cách bất lực: “Diệp Thiên sư, em cũng không phải là đa năng, em không biết động phủ của nàng ở đâu cả.”

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng gãi đầu, từ trước đến giờ Đàm Tiểu Tuệ đã cung cấp cho hắn rất nhiều manh mối, vì vậy hắn cảm thấy như cô biết mọi thứ.

“Tuy nhiên, trong suy nghĩ của Kim Soái có một thông tin này: Để đảm bảo an toàn cho bí mật, lo sợ bị người bên ngoài tấn công, y đã dùng huyết vu của bản thân để lại một ấn ký bên ngoài động phủ của Thất lão yêu. Dù ai đó tìm thấy động phủ cũng không thể giải được phong ấn nếu không có máu của y.”

Diệp Thiếu Dương mừng rỡ: “Vậy có nghĩa là chúng ta nhất định phải tìm cho bằng được y?”

Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: “Tìm được y thì cũng chính là tìm thấy động phủ.”

“Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”

“Lễ cúng tế sẽ diễn ra sau khoảng một tuần nữa, bây giờ bọn họ đang tuần tra ở núi, nên chúng ta không thể đến quá sớm. Hơn nữa, em còn đang chờ một trợ thủ, có khả năng sẽ đến vào ngày mai. Khi đó chúng ta sẽ xuất phát.”

Diệp Thiếu Dương không hỏi người mà Đàm Tiểu Tuệ đang chờ là ai, chỉ gật đầu: “Đúng lúc, tôi cũng đang đợi một vị sư huynh chế tạo pháp khí. Khi bắt được Hà Cơ, chúng ta sẽ khởi hành.”

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Nếu không kịp, anh có thể quay về thu phục Hà Cơ và phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận sau cũng được. Mấy ngày này không cần phải vội.”

“Cái đó anh là có thể thúc giục huynh ấy làm nhanh cho kịp. Anh không thích dở dang việc giữa chừng.” Một lý do khác mà Diệp Thiếu Dương không nói rõ là Thiên Sư Bài trong cơ thể Hà Cơ là vật mà hắn mong muốn từ lâu, tất nhiên phải có được sớm.

Diệp Thiếu Dương còn vài chuyện muốn hỏi Đàm Tiểu Tuệ nhưng nhìn thời gian không còn sớm, mà Đàm Tiểu Tuệ vừa mới bị thương xong, tinh thần chưa được tốt. Hắn quyết định để lại cho lần sau khi cả hai đi Tứ Xuyên sẽ hỏi. Hắn hẹn cô rằng khi nào người bạn của cô đến, mọi người sẽ gặp mặt rồi cùng đi Tứ Xuyên.

Sau đó, ba người Diệp Thiếu Dương tạm biệt rồi rời đi để Đàm Tiểu Tuệ được nghỉ ngơi. Xuống tầng một, Chu Tĩnh Như đề nghị tìm chỗ nào đó để uống nước chờ Tiểu Mã và Vương Bình về, Diệp Thiếu Dương không có ý kiến gì.

“Tạ cảnh sát, cô vừa mới chết đi sống lại, cơ thể cô không có vấn đề gì chứ? Có muốn về nghỉ ngơi không?” Chu Tĩnh Như hỏi Tạ Vũ Tình.

Tạ Vũ Tình liền khoát tay: “Không sao, tôi cảm thấy rất tốt, tôi cũng muốn đi uống chút gì đó!”

Chu Tĩnh Như hơi nhíu mày, dường như có chút không vui.

Mọi người bước vào một quán cà phê sang trọng, ba người gọi đồ uống rồi tới một góc ngồi xuống nói chuyện.

“Tên vô lại, ngươi định dẫn mấy người đi Tứ Xuyên?” Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương.

“Dẫn người theo làm gì, tôi không đưa ai đi cả, chỉ một mình tôi thôi, tất cả cứ theo sắp xếp của Tiểu Tuệ,” Diệp Thiếu Dương trả lời.

Tạ Vũ Tình có chút ngạc nhiên, liền hỏi: “Chỉ có hai người các ngươi và một người bạn của cô ta? Mới chỉ có ba người, có chút nguy hiểm đó. Tôi thấy không cần phải phức tạp như vậy, để tôi liên hệ với cảnh sát địa phương gọi thêm nhiều người cùng đi, một mẻ bắt sạch bọn chúng là xong!”

Diệp Thiếu Dương lườm nàng: “Cô có suy nghĩ không vậy? Việc này không phải là việc cảnh sát của cô có thể can thiệp, cô sẽ dùng lý do gì để bắt người? Tố cáo người ta tu luyện cổ thuật, tuyên truyền mê tín dị đoan?”

Tạ Vũ Tình không vừa ý lập tức phản bác: “Tìm vài ba lý do như tụ tập phi pháp, bắt bọn chúng lại, chỉ cần bắt được Kim Soái là được chứ gì?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đó là vùng núi, các cô dẫn theo nhiều người chắc chắn sẽ dễ bị phát hiện. Chẳng may để Kim Soái chạy thoát thì muốn bắt hắn một lần nữa sẽ rất khó. Cho nên, càng ít người đi càng tốt. Hơn nữa, những Huyết Vu sư mà nói không ngoa thì còn đáng sợ hơn cả sát thủ chuyên nghiệp, họ là những sát nhân vô hình, ngay cả khoa học cũng không thể tìm thấy chứng cứ. Người thường như các cô mà tới đó chẳng khác gì đi tìm cái chết!”

Nghe Diệp Thiếu Dương phân tích, Tạ Vũ Tình cũng không thể không công nhận hắn nói rất hợp lý. Nàng thở dài: “Thật sự không thể tìm một lý do nào đó sao? Nếu đúng theo lời ngươi nói, vậy thì bọn ta không thể điều động cảnh sát, lại càng không thể sử dụng súng hay vũ lực, chỉ có thể đứng nhìn sao?… Nói như vậy, cảnh sát bọn ta không thể giúp đỡ gì rồi chứ?”

Diệp Thiếu Dương đáp: “Cũng không hẳn như vậy, cô không nghe Tiểu Tuệ nói à? Đám Vu sư này 80% là đã từng giết người. Sau khi tôi đi rồi, cô hãy cố gắng tìm kiếm chứng cứ. Đợi tôi xác nhận không có nguy hiểm gì nữa thì cô hãy đưa người tới đó, vừa lúc cũng có thể giúp tôi giải quyết hậu quả.”

Tạ Vũ Tình gật đầu: “Thế cũng được!”

Chu Tĩnh Như nghe thấy vậy không nhịn được, khẩn trương hỏi: “Thiếu Dương ca, như vậy chẳng phải anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Yên tâm đi, anh sẽ chú ý an toàn!” Diệp Thiếu Dương cười với cô.

Chu Tĩnh Như dường như còn muốn nói điều gì nhưng vừa hé miệng định nói, vừa lúc nhìn thấy cái liếc mắt của Tạ Vũ Tình, nàng liền nuốt lời vào.

Chưa uống hết một ly, Tiểu Mã và Vương Bình đã quay về. Tuy rằng hai người không có hành động thân mật, nhưng qua một vài chi tiết có thể thấy họ đã quen nhau.

Diệp Thiếu Dương vốn định trêu Tiểu Mã một chút nhưng vì không thân với Vương Bình, sợ cô ấy xấu hổ nên thôi, uống rượu xong, mọi người cùng rời khỏi quán.

Ra khỏi cửa quán cà phê, Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bây giờ ngươi đi đâu? Quay về Lý gia thôn à?”

“Không, khó khăn lắm mới có thể quay về thành phố, tôi đi đâu gấp vậy?” Diệp Thiếu Dương cười nói tiếp: “Tối nay tôi đến nhà cô ngủ.”

Bị trêu chọc trước mặt mọi người, Tạ Vũ Tình cảm thấy rất xấu hổ, mặt nàng đỏ ửng, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: “Ngươi nói linh tinh gì vậy!”

Diệp Thiếu Dương buồn bực nhìn nàng: “Cô nghĩ gì vậy, tôi đang nói về ngôi nhà đó mà!”

Lúc này Tạ Vũ Tình mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu Dương ca, chỗ ở của anh mấy ngày nay không có ai, thực sự không tốt lắm đâu. Để em thuê cho anh một phòng gần đây nhé?” Chu Tĩnh Như đề nghị, cô không thích Diệp Thiếu Dương liên quan đến Tạ Vũ Tình.

Diệp Thiếu Dương đáp: “Không cần đâu, tôi phải về để thu dọn đồ đạc!”

Chu Tĩnh Như nghe thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa.

Vì vậy mọi người ai về nhà nấy, Tiểu Mã lưu luyến tạm biệt Vương Bình, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương lên taxi trở về nơi ở…

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng Đàm Tiểu Tuệ thảo luận về 'Ngũ Hành Tiệt Âm Trận' và sự phong ấn Thất lão yêu. Họ nhận ra rằng tà khí cần thiết để phá vỡ trận pháp phụ thuộc vào việc tìm kiếm Kim Soái, người sở hữu ấn ký máu. Diệp Thiếu Dương bày tỏ sự cẩn trọng về kế hoạch, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hạn chế số lượng người tham gia để giảm nguy cơ bị phát hiện. Các nhân vật cũng thể hiện bất ngờ và lo lắng về những nguy hiểm trong cuộc hành trình sắp tới.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Đàm Tiểu Tuệ giải thích về Huyết Cổ Thi Vương, quái vật nửa thi nửa yêu đang bị chôn vùi dưới đất, và việc Kim Soái rút linh lực để hồi sinh nó. Diệp Thiếu Dương lo lắng trước việc phải đối mặt với những hiểm họa từ Huyết Vu sư và thực trạng bí mật của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận. Đàm Tiểu Tuệ cũng chia sẻ thông tin về Thiệt Tâm Cổ, loại cổ thuật có thể ép người khác tiết lộ bí mật. Cuối cùng, kế hoạch của Kim Soái và những mối nguy liên quan đến Huyết Cổ được phác thảo rõ ràng, khiến Diệp Thiếu Dương quyết tâm ngăn chặn mọi âm mưu.