Diệp Thiếu Dương mở cửa và đẩy người đàn ông bên ngoài ra, quay lại thì thấy Tiểu Mã đang trợn mắt há hốc miệng nhìn mình.
"Tiểu Diệp, sao cậu biết sếp của y là nữ?"
Diệp Thiếu Dương cười: "Bả vai y bị quỷ nắm, trên người có một chút quỷ khí, không thể nào vừa y vừa chủ nhân của y lại gặp phải quỷ một cách trùng hợp. Từ đó có thể suy luận rằng chỉ có chủ nhân của y gặp phải quỷ, còn y chỉ là do thường ở bên cạnh nên bị quỷ khí quấy nhiễu."
Tiểu Mã nghiêng đầu, nói: "Nhưng tôi không hiểu, điều đó liên quan gì đến việc sếp của y là nữ?"
"Nghe tôi nói đã," Diệp Thiếu Dương tiếp tục, "Loại quỷ khí trên người y rất đặc biệt. Tôi vừa ngửi thấy đã nhận ra ngay đó là quỷ khí của Thực Mộng Quỷ. Thực Mộng Quỷ là giống đực, không thích dương khí mà chỉ thích thu mộng của các cô gái, nên tôi đoán chủ của y chắc chắn là nữ. Người bị Thực Mộng Quỷ để ý, đặc điểm dễ nhận biết là hay gặp ác mộng."
Tiểu Mã gãi đầu: "Là... mộng tinh sao?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt: "Nói nhảm! Thực Mộng Quỷ thường xây dựng các cảnh kỳ quái trong giấc mơ để lợi dụng các bà các cô, khiến họ hốt hoảng. Khi họ ra mồ hôi, nó sẽ hấp thu âm linh trong đó để tu luyện."
"Ôi, khẩu vị thật nặng!" Tiểu Mã lau mồ hôi trên trán, nhíu mày. "Nói như vậy, Thực Mộng Quỷ cũng có năng lực giống Tần Phong?"
Diệp Thiếu Dương cười khinh bỉ: "Chấp nó hai tay hai chân luôn! Tu vi và năng lực ảo cảnh của Tần Phong đủ sức giết chết một đạo sĩ trong giấc mơ. Dù có là Chân nhân cũng rất khó chạy thoát khỏi cảnh mộng của hắn. Còn Thực Mộng Quỷ, bất kể nó tiến hóa ra sao, dưới tay Chân nhân, đảm bảo chỉ sống qua ba chiêu."
"Chân nhân... lợi hại như vậy sao?" Tiểu Mã hỏi.
"Đúng vậy," Diệp Thiếu Dương đáp, "bởi vì toàn bộ Đạo gia hiện nay chỉ có không quá hai mươi Chân nhân."
Tiểu Mã gật đầu chậm rãi, không dám hỏi thêm, cậu chỉ biết sơ lược về thực lực của đạo sĩ. Cậu cũng biết Diệp Thiếu Dương rất mạnh, nhưng sau khi biết số lượng Chân nhân trong Đạo gia so với số lượng Thiên sư thì thật sự đối lập: toàn bộ Đạo gia hiện nay mới chỉ có chưa đến hai mươi Chân nhân, trong khi Thiên sư chỉ có ba đến năm người.
Tiểu Mã lần đầu tiên cảm thấy Diệp Thiếu Dương thực sự xuất sắc.
Đột nhiên, Tiểu Mã nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt sáng lên: "Tiểu Diệp, nếu cậu xem Thực Mộng Quỷ như rau ngoài chợ, sao không nhận ‘đơn hàng’ này đi? Cậu cũng không mất nhiều thời gian, lại kiếm được tận mười vạn!"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy. Trên người bà thím kia chắc chắn không chỉ có một con Thực Mộng Quỷ. Nếu không, tôi chắc bà ấy sẽ không kêu khó khăn đến mức phải cầu cạnh tôi!"
Tiểu Mã nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: “Vậy… cậu có đi xem không?”
"Đừng gấp, họ chắc chắn sẽ quay lại tìm tôi," Diệp Thiếu Dương nói.
Hai người ngưng nói về việc đó, Diệp Thiếu Dương kể qua quá trình bắt gặp Hà Cơ cho Tiểu Mã nghe, sau đó lấy Thiên Sư Bài từ trong túi ra. Từ khi kết thúc trận chiến đến giờ, hắn chưa có cơ hội quan sát kỹ nó, vì vậy nhẹ nhàng xoa lên chiếc lá vàng kim trên khối Thiên Sư Bài, tự hỏi: "Hình này rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Tiểu Mã hỏi: "Có manh mối gì để tìm hiểu không?"
Câu hỏi của Tiểu Mã như nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, hắn trầm ngâm rồi nói: "Thiên Sư Bài là vật tượng trưng cho thân phận của Thiên Sư. Nhiều Thiên sư đã khắc lên đó những ký hiệu như huy chương gia tộc, biểu tượng dòng họ hoặc chữ viết tắt…” Đột nhiên hắn ngớ ra, xoa xoa ký hiệu lá cây trên khối Thiên Sư Bài, nói: "Chẳng lẽ đây là ký hiệu của dòng họ chủ nhân?"
Tiểu Mã cũng ngớ ra: "Đây là một chiếc lá, vậy vị chủ nhân này nếu không phải họ Phong thì cũng là họ Diệp, hử… họ Diệp?"
Tiểu Mã mắt mở to nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp, đừng nói người này trùng họ với cậu nhé?"
Diệp Thiếu Dương cũng bất giác giật mình, gãi gãi đầu: "Tôi nào biết!"
Tiểu Mã thông minh đột xuất, lập tức đề xuất: "Đơn giản thôi, cậu nhớ xem, trong lịch sử Thiên sư đời trước của Đạo Môn có ai họ Diệp, họ Dạ (đồng âm với Diệp), họ Phong hoặc họ Phùng (đồng âm với Phong) không..."
Diệp Thiếu Dương lập tức khoát tay: "Nếu như họ Phùng thì cứ vẽ hai con ngựa lên đó, có làm gì phải vẽ lá cây! Còn họ Dạ thì không giống lắm, nên khả năng lớn nhất chính là họ Diệp của tôi..."
"Cậu nghĩ một chút xem, trong lịch sử Diệp gia của cậu có ai từng làm Thiên sư không?"
"Có, Diệp Pháp Thiện!" Diệp Thiếu Dương lập tức trả lời.
"Người đó ở triều đại nào?" Tiểu Mã hỏi.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, vỗ gáy: "Cậu làm tôi hồ đồ, đoán mãi mà không ra. Hay để tôi tự mình vào đó xem có manh mối gì không!"
Tiểu Mã nhìn tấm bảng trong tay hắn, nghi ngờ: "Đi vào kiểu gì?"
"Dĩ nhiên không phải là chui đầu vào. Để đi vào Thiên Sư Bài phải khai mở Thiên Nhãn Thông, đặt thần niệm của mình vào đó thì mới được. Cậu đừng hỏi nữa, đứng đây chờ tôi vào xem sao, chút nữa ra tôi sẽ kể cho cậu!"
Nói xong, hắn cầm lấy tấm bảng gỗ giơ lên ngang mặt, từ từ khai mở Thiên Nhãn Thông. Thiên Sư Bài lập tức phát ra một luồng ánh sáng nhu hòa bao quanh hắn. Không lâu sau, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một lực hút rất mạnh, giống như đang hút ý thức của mình vào trong Thiên Sư Bài, xuyên qua một vùng hư không. Sau một hồi, hắn mở mắt, nhận ra mình đã tới một thế giới lạ lẫm.
Đêm tối, trăng sáng sao thưa như trong đời thực, Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh và thấy mình đang đứng trên một bãi cỏ phẳng. Phía trước cách không xa có một ngọn núi nhỏ, trên núi có một tòa nhà, ba hướng còn lại đều tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Diệp Thiếu Dương luôn có thói quen: muốn ăn gì phải để lại sau cùng, muốn xem gì cũng phải để lại sau cùng. Nên dù biết trên núi có gì đó nhưng hắn vẫn đi ngược về phía sau. Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng "Ái úi", tâm trạng hắn chợt trầm xuống: Ở đây có người?
Cúi đầu quan sát, một bóng dáng mập mạp từ dưới đất chậm rãi đứng dậy. Khi nhìn thấy hắn, Diệp Thiếu Dương sợ ngây người, đó chính là… Tiểu Mã!
Cậu ta vào bằng cách nào?!
Tiểu Mã cũng thất kinh: "Ối, Tiểu Diệp, đây là chỗ nào?"
Diệp Thiếu Dương tiến lên nắm lấy cổ áo cậu, chất vấn: "Cậu vào đây bằng cách nào?"
"Tôi... không biết!" Tiểu Mã ngây thơ đáp: "Tôi thấy cái bảng gỗ hiện lên một đạo ánh sáng hút tôi vào bên trong, sau đó tôi ngã và mới thấy mình đang… ở đây. Tiểu Diệp, đây rốt cuộc là đâu vậy? Không phải lúc nãy cậu nói chỉ có Thiên sư mới vào được đây sao?"
Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Tiểu Mã càng hoảng hốt, nhìn hắn và lẩm bẩm: "Vậy tại sao tôi lại vào được đây?"
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương giải thích về Thực Mộng Quỷ cho Tiểu Mã, nhấn mạnh mối nguy hiểm của loại quỷ này khi nó gây ra ác mộng cho các cô gái. Họ tiến hành thảo luận về khả năng của Chân nhân và số lượng ít ỏi của họ trong Đạo gia. Khi tìm hiểu về Thiên Sư Bài, cả hai bất ngờ phát hiện có khả năng người chủ nhân có liên quan đến Diệp Thiếu Dương. Khi Diệp khai mở Thiên Nhãn Thông để thâm nhập vào thế giới của Thiên Sư Bài, Tiểu Mã vô tình cũng bị hút vào, gây ra tình huống bất ngờ và hồi hộp.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương trở thành nhân vật được tôn sùng sau khi tiêu diệt Thủy quỷ, dẫn đến sự cuồng nhiệt của dân làng. Sau bữa tiệc ăn mừng, hắn và Chu Tĩnh Như thảo luận về chuyến đi Tứ Xuyên. Khi trở về nhà, Diệp Thiếu Dương gặp một người đàn ông trung niên muốn nhờ giúp đỡ vì chủ nhân của hắn gặp vấn đề liên quan đến quỷ. Tuy nhiên, Diệp Thiếu Dương từ chối và chỉ định giá cao cho sự giúp đỡ của mình, làm người đàn ông ngạc nhiên và e dè.