Tiểu Tạ vừa liếc mắt nhìn thì thấy một sinh vật kỳ quái, gần giống như con người nhưng không thể nào hình dung nổi sự dị dạng của nó. Thân hình xanh biếc, dường như trên người chảy ra một lớp dịch nhờn. Tiểu Tạ thấy nó đang ngồi trên vai mình, ôm cổ và thè lưỡi liếm vào cổ.

Đột nhiên, sinh vật đó nhận ra mình đã bị phát hiện. Nó nhìn thoáng vào gương, lập tức quay người nhảy lên, muốn chạy thoát.

Diệp Thiếu Dương đã sớm chuẩn bị, liền giơ tay đánh một chưởng vào đỉnh đầu nó. Sinh vật đó hú lên một tiếng kỳ quái, không khí xung quanh lập tức bốc ra một làn khói đen. Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, nó nằm rạp xuống và trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương với vẻ hung dữ.

Bị phá hủy thân phận, không cần dùng gương bát quái, mọi người lúc này đều có thể thấy nó. Tiểu Tạ hồi lại tinh thần, hét lên một tiếng chói tai rồi lùi lại, suýt nữa đụng vào cánh cửa. Thang Hải giang tay ra chắn trước mặt nàng, mặt mày cũng sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tiểu Mã và lão Quách không hoảng sợ mà bắt đầu tìm hiểu về nguồn gốc của nó. "Cái quái gì đây?". Tiểu Mã đứng bên cạnh Tiểu Tạ, nhìn chằm chằm vào con quỷ xanh, trong giọng nói chỉ thể hiện sự hiếu kỳ, không chút nào sợ hãi.

"Thực Mộng Quỷ". Lão Quách giải thích: "Là một loại quỷ âm sinh rất bình thường ở âm phủ, khi ra dương gian, nó thích hút mồ hôi của các cô gái để tu luyện. Ban đầu chỉ hút mồ hôi, sau đó là uống máu...". Tiểu Mã sờ cằm, lắc đầu, chép miệng nói: "Con quỷ này xấu vãi!".

Tiểu Tạ cảm thấy muốn ngất, lại nghe Tiểu Mã vẫn bình phẩm về vóc dáng con quỷ đó. Nàng không thể tin nổi, lẩm bẩm: "Các anh... không sợ sao?".

"Đánh được thì không cần sợ." Lão Quách cười.

"Đánh không lại, tôi cũng không sợ". Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương và nói: "Không phải có hắn ở đây sao, có gì phải sợ?". Tiểu Tạ và Thang Hải lập tức quay nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cúi người quan sát khuôn mặt quái dị của con quỷ, vẻ mặt ung dung đến kỳ lạ, trong khi nó đang tỏ ra cực kỳ hoảng loạn. Con quỷ không ngừng lùi lại phía sau, đột ngột phát ra một tiếng gầm thảm thiết, hai chân dồn sức bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương, miệng há ra phun ra một chất lỏng màu xanh lục.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng rút Đào Mộc Kiếm lên chắn trước mặt, cẩn thận đánh bay lớp chất lỏng đó. Quay đầu lại, thấy chất lỏng bắn lên vách tường bắt đầu bốc mùi hôi thối, hắn không khỏi mắng: "Đáng chết, làm bẩn nhà của ta!". Ngay lúc đó, Thực Mộng Quỷ xông tới không tấn công mà chỉ phát ra một âm thanh kỳ lạ, đôi mắt nó lóe lên đủ màu sắc, biến ảo liên tục khiến mọi người nhìn lâu thấy choáng váng. Đám Tiểu Tạ cảm thấy chóng mặt và có cảm giác muốn ngủ.

"Đến lúc này mà còn muốn mê hoặc lòng người, ta không tha cho ngươi!". Diệp Thiếu Dương nhảy lên cao, hạ một quyết pháp xuống đầu Thực Mộng Quỷ. Dù nó muốn chống cự nhưng nhanh chóng bị hắn khống chế, bàn tay phải cầm một tờ linh phù dán lên người nó, lập tức thu gọn vào đó.

Hắn chợt thấy bàn tay mình dính đầy chất nhờn xanh, loại dịch này chứa đựng âm khí từ quỷ vực, có tính ăn mòn với cơ thể người. Tuy nhiên, đối với Diệp Thiếu Dương lại không có tác dụng gì, chỉ khiến hắn buồn nôn, vì vậy hắn lập tức đi rửa tay. Khi bước ra, hắn thấy Tiểu Tạ và Thang Hải đứng sững tại chỗ, mắt trừng trừng nhìn mình.

"Không, không có chuyện gì sao?". Tiểu Tạ run rẩy hỏi.

"Không sao, có chuyện gì đâu?". Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn vách tường xanh lét, trong phòng tràn ngập mùi hôi thối, rồi nói với Tiểu Mã: "Đưa cậu... 200 ngàn, đi lau tường cho sạch sẽ đi.".

"Có mỗi 200 bèo?". Tiểu Mã cằn nhằn.

"200 mà còn chê ít? Cậu có tiền đến mức thành đại gia rồi à? Làm hay không?". Tiểu Mã suy nghĩ, rồi nhận ra lau một mặt tường cũng không quá nửa giờ công sức, 200 ngàn cũng không ít, thế là đi lấy một thùng nước và một cái khăn lau, bắt đầu lau tường. Diệp Thiếu Dương và lão Quách lấy chổi và cây lau nhà dọn dẹp chất lỏng trên sàn. Ba người họ hoàn toàn không quan tâm đến Tiểu Tạ.

Tiểu Tạ nhìn họ với đôi mắt mở lớn, thầm nghĩ ba vị pháp sư lợi hại như vậy mà lại hành động như một gia đình bình thường, không có chút gì là tiên phong đạo cốt.

"Diệp Thiên Sư..." Cuối cùng Tiểu Tạ không nhịn được mà cất tiếng kêu lên.

"Con mẹ nó, cấm lười biếng nhé, trần nhà cũng phải lau sạch!". Diệp Thiếu Dương quở trách Tiểu Mã, vừa lau chùi vừa hỏi: "Sao?".

"Con... quỷ kia đâu?". Tiểu Tạ thắc mắc.

"Đã thu phục rồi!".

"Nó là cái gì?"

Diệp Thiếu Dương quyết định kể cho nàng nghe về Thực Mộng Quỷ. Sau khi nghe xong, Tiểu Tạ bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách gần đây tôi luôn gặp ác mộng, hóa ra là do nó quấy rối...". Nàng sờ lên cổ, thì thào: "Mấy hôm nay thấy ngứa cổ, hóa ra là do quỷ ngồi lên vai...". Cả người nàng cảm thấy rùng mình, vừa sợ hãi vừa buồn nôn.

"Vậy… Diệp Thiên Sư, con quỷ đã bị ngài bắt rồi, về sau sẽ không quấy rối tôi nữa chứ?"

"Đương nhiên không!".

Tiểu Tạ thở phào, cảm kích nhìn hắn và nói: "Mong Diệp Thiên Sư gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho ngài.".

"Việc gì phải gấp, đợi mọi chuyện xong xuôi cũng không muộn mà!". Diệp Thiếu Dương vẫn tiếp tục lau nhà.

Tiểu Tạ lắp bắp hỏi: "Tôi không hiểu, mọi chuyện không phải đã xử lý xong rồi sao, quỷ cũng đã bị bắt rồi cơ mà?"

"Cô nói cái này à?". Diệp Thiếu Dương chỉ vào linh phù trong tay: "Con quỷ này chỉ có giá trị hai vạn, xem lại cách cô cầu cứu tôi, tôi miễn phí cho cô. Nhưng trên người cô còn có một con quỷ khác, trị giá 30 vạn, thậm chí còn nhiều hơn nữa...."

"Á!". Tiểu Tạ bàng hoàng.

Cả nhóm còn lại đều chấn động, kể cả lão Quách. Lão dùng Thất Diệp Thảo xoa xoa lên mắt, giờ mới nhận ra trên người Tiểu Tạ tràn ngập âm khí, nhưng không thấy con quỷ kia đâu.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Tạ rồi nói: "Những pháp sư cô tìm trước đây không ai dám động đến đều bỏ chạy, cô có biết vì sao không? Không phải là Thực Mộng Quỷ mạnh mà là do vật hung ác trên người cô quá mạnh mẽ, bọn họ không dám đụng vào."

Nghe vậy, Tiểu Tạ cảm thấy chân tay bủn rủn, run rẩy cầu xin hắn: "Nó là con quỷ gì, ở đâu, cầu Đại pháp sư mau mau giúp tôi."

Diệp Thiếu Dương khoát tay: "Vật kia không có trên người cô, tôi cũng không thể đoán ra nó là gì, chỉ có thể dựa vào âm khí nồng đậm để suy đoán rằng nó rất nguy hiểm."

Tiểu Tạ sững sờ: "Vậy tại sao nó lại đột ngột rời khỏi người tôi?"

"Bởi vì cô đến cầu cứu tôi, nó sợ tôi. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, nó sẽ không muốn đắc tội với tôi." Ai cũng sợ quỷ, nhưng khi đối mặt với một Thiên Sư Mao Sơn, bất kể quỷ ở dương gian hay âm phủ đều sẽ lẩn tránh xa, không một con nào dám lại gần hắn, kể cả những con quỷ hung ác cũng không muốn chạm trán.

Diệp Thiếu Dương chỉ nói sự thật, nhưng với Tiểu Tạ, điều đó khiến nàng giật mình không thôi, cảm giác như mình vừa gặp được cao nhânhàng thật. Nàng lập tức cầu xin: "Thỉnh Đại pháp sư nhất định phải cứu tôi!".

“Tôi đã nhận tiền rồi thì chắc chắn sẽ giúp!”. Diệp Thiếu Dương nhìn nàng hỏi: "Nhưng tôi cũng muốn biết, một người bình thường như cô làm thế nào lại chọc giận một vật hung ác như vậy?"

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Tiểu Tạ phát hiện một sinh vật kỳ quái đang ngồi trên vai mình và được xác định là Thực Mộng Quỷ, một loại quỷ chuyên hút mồ hôi để tu luyện. Diệp Thiếu Dương, cùng với sự hỗ trợ của Tiểu Mã và Lão Quách, đã nhanh chóng xử lý tình huống, thu phục con quỷ. Tuy nhiên, sau khi giải quyết con quỷ đó, Tiểu Tạ lo lắng khi biết rằng mình còn mang trong người một con quỷ nguy hiểm khác, khiến mọi người phải vào cuộc để tìm hiểu và giải quyết mối hiểm họa này.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương phát hiện những trang Thiên Thư bị thất truyền, mở ra cơ hội cho những pháp thuật kỳ diệu. Anh cùng Tiểu Mã và Lão Quách thảo luận về bí mật của những trang sách này và tìm cách vẽ ám kim phù từ nội dung của Thiên Thư. Khi đang chuẩn bị thử nghiệm, hai người lạ xuất hiện, mang theo hy vọng mới về việc thu phục một quỷ hồn bí ẩn đang bám theo Tiểu Tạ. Cuộc gặp gỡ này mở ra những bất ngờ và mạo hiểm trước mắt họ.