Thần thức của hắn, thật sự có thể mạnh mẽ đến mức nào, có khả năng ngăn cản mọi ý niệm hủy diệt?

Bạch Trạch hơi thu liễm nét mặt, nói: “Ta muốn giết ngươi, vẫn là rất dễ dàng.”

“Vậy thì ngươi nên hành động ngay đi, đừng làm như đang lạc trong sương mù, muốn phá vỡ thần thức của ta, làm màu làm trò gì?”

Diệp Thiếu Dương lùi về phía sau nửa bước, ‘Keng’ một tiếng, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, cầm trên tay, nét mặt không hề tức giận, mang theo sự kiên quyết không thể xem nhẹ!

Có thể ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng không vì ngươi là thần mà ta không dám đối đầu!

Mặc dù thân chết, máu chảy năm bước, thì sao?

Đó là đạo lý mà Diệp Thiếu Dương đã ngộ ra trong hư không, chỉ có mang trong lòng đạo lý này, mới có cơ hội trong tuyệt cảnh giết ra một con đường sống!

Bạch Trạch cảm thấy kinh ngạc.

Một thiếu niên nhân giới bình thường lại dám rút kiếm đối diện với hắn, hơn nữa trong lòng không hề có chút sợ hãi, một chấp niệm mạnh mẽ cùng đạo tâm bất khuất như vậy.

Bạch Trạch quay đầu lại, nhìn Tinh Nguyệt Nô đang ở xa, nói: “Kẻ này không thể giết.”

Trong mắt Tinh Nguyệt Nô bốc cháy ngọn lửa giận.

Ngay lúc đó, một bóng người màu lam từ trên núi cao lao xuống, chậm rãi bước đi trên không.

“Luyện đắc thân hình tự hạc hình, thiên chu tùng hạ lưỡng hàm kinh; ngã lai vấn đạo vô dư thuyết, vân tại thanh thiên thủy tại bình…”

Bóng người chậm rãi tiếp cận, nhìn Bạch Trạch, từ từ nói: “Thần, cũng chẳng có gì đáng sợ, hơn nữa, ngươi cũng không phải là thần. Trên đời này, ta chưa từng gặp thần thật sự, chỉ là những người đời tín ngưỡng hương khói, cho các ngươi niệm lực, nếu không có người tin tưởng, thần cũng không phải thần. Ta trải qua luân hồi, chứng kiến thiên đạo giữa nhân gian, chẳng lẽ ta cũng không thể là đối thủ của ngươi?”

“Thanh Ngưu!!” Bạch Trạch lập tức giật mình.

Tất Phương bên kia cũng nhanh chóng thu hồi kết giới, vung tay áo về phía đám người Vân Xuân Sinh, nói: “Không đánh nữa.”

Đoàn người vốn không muốn chiến đấu với hắn, chỉ vì bảo vệ Diệp Thiếu Dương mà buộc phải như vậy. Giờ Diệp Thiếu Dương không có việc gì, bọn họ vui vẻ không đánh nữa, lập tức lui về một bên.

“Thanh Ngưu tổ sư, đã lâu không gặp, ngươi ở nhân gian, vẫn mạnh khỏe chứ?” Tất Phương hướng Lý Hạo Nhiên chắp tay.

Thì ra bọn họ đều quen biết nhau!

“Ôi đệch, tên thích làm màu này lại tới rồi!” Tứ Bảo âm thầm thè lưỡi, kéo Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Chúng ta mau rút lui…”

“Rút cái gì cơ, còn bị phát hiện rồi, chạy đi đâu?”

“Vậy thì làm thế nào, vốn tưởng chỉ còn đường chết, giờ thêm Lý Nhật Thiên, không phải chết chắc rồi.” Trong trận chiến trước ở Tinh Tú Hải, Lý Hạo Nhiên đã thể hiện sức mạnh vượt trội, để lại cho Tứ Bảo ấn tượng sâu sắc, do vậy hắn đặt tên cho hắn là “Lý Nhật Thiên (Nhật thiên: một câu chửi)”.

“Cứ xem trước đã, họ không phải một hội.”

“Thì sao, Lý Hạo Nhiên hận thấu xương đối với cậu, có thể giúp cậu sao?”

Diệp Thiếu Dương chưa kịp trả lời, trong lòng nghĩ, chuyện này thật sự không nói chính xác được.

Sau đó, Lý Hạo Nhiên hạ xuống núi, giữa sườn núi lại có một bóng người bay xuống, chính là Bích Thanh.

“Là cô ta…” Diệu Tâm và Ngô Đồng trợn mắt há hốc mồm.

Bích Thanh nhìn qua vài người, cười lạnh một tiếng.

“Tô Mạt sao cũng tới đây…”

Ba người Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ Phượng Hề lại chấn động.

Lý Hạo Nhiên đáp xuống mặt đất, tiến về phía những pháp sư kia, đám người đang xem náo nhiệt như chợt bừng tỉnh, lập tức tản ra bốn phía, sợ quá gần hắn, giữa họ tự động nhường ra một con đường.

Lý Hạo Nhiên đi qua, dừng lại trước trận pháp mà Diệu Tâm bố trí, ánh mắt rơi lên người Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta đã tìm ngươi rất lâu.”

Diệp Thiếu Dương cười ngại ngùng, nói: “Mọi người thường nói kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, nhưng ta cảm thấy, chúng ta hoàn toàn có thể gặp nhau với nụ cười, xóa bỏ ân oán. Ngươi nghĩ sao? Hơn nữa chúng ta đến cùng một nơi, có thể coi như đồng bệnh tương liên, có một câu thơ nói rằng, cùng là người lầm lạc…”

Lý Hạo Nhiên nhìn hắn, hỏi: “Từ Phúc đâu?”

Diệp Thiếu Dương ngay lập tức câm nín, cười khổ nói: “Đại ca ơi, ta cũng đang tìm hắn đây, nếu ta biết hắn ở đâu, ta còn có thể ở lại nơi này sao?”

Lý Hạo Nhiên nhìn hắn, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Thiếu Dương vội chắp tay, nói: “Tổ sư, ngươi giúp ta đối phó bọn họ đi, sau đó ta sẽ mang ngươi đi tìm Từ Phúc, ta đã có manh mối, ta tin chắc chúng ta nhất định có thể tìm được hắn!”

Lý Hạo Nhiên không hỏi nhiều, ánh mắt chuyển sang Bạch Trạch và Tất Phương, nói: “Nhiều năm không gặp, các ngươi ở Hiên Viên Sơn vẫn ổn chứ?”

“Năm đó sau hồng hoang chiến tranh, ngươi không muốn cùng chúng ta lên Hiên Viên Sơn, chỉ ở lại nhân gian, không ngờ từ đó đến nay đã nghìn năm, ngươi vẫn khỏe không?” Bạch Trạch nói.

Tất Phương cũng lên hỏi: “Năm đó ngươi kiên trì theo nhân gian chi đạo, hôm nay thì sao?”

Lý Hạo Nhiên đáp: “Năm đó ta gặp được nhân giáo chi chủ, nghe đại đạo, cam tâm làm nô bộc cho ngài, hàng ngày tiếp xúc đạo lý, sau khi trải qua trăm kiếp luân hồi, chứng thực quả báo, ta đã thay đổi rất nhiều, trở thành thân người, thu hoạch được trong đó, các ngươi tự nhiên không biết.”

Bạch Trạch và Tất Phương cười nhìn nhau, Bạch Trạch nói: “Chúng ta không hiểu, ngươi ở nhân gian luân hồi mấy ngàn năm, rốt cuộc vì điều gì?”

“Chỉ vì, trở thành người chân chính.”

Hai người nhíu mày, xung quanh mọi người đều lắng tai nghe câu chuyện của họ, nghe đến đây, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu. Tinh Nguyệt Nô vốn đang đi về phía họ, nghe thấy cuộc đối thoại, cũng thả chậm bước chân, cẩn thận nghe.

“Trở thành người chân chính, vậy có thể thế nào? Chẳng lẽ so với linh thú thì dễ tu hành hơn sao?”

“Đại đạo như biển, nhân thân như thuyền, nếu không có thuyền để ngồi, thì sao có thể điều khiển thuyền hướng về bờ bên kia?”

Mọi người vừa nghe, đều bắt đầu suy nghĩ.

Diệp Thiếu Dương cũng là lần đầu tiên nghe thấy lý luận như vậy, lập tức cũng bắt đầu tự hỏi.

Bạch Trạch nói: “Biển tu đạo, sóng triều ngập trời, lấy thân người làm thuyền, rồi cũng sớm muộn gì cũng bị lật, sao có thể đến được bờ đối diện?”

Tất Phương nói: “Không sai, chỉ có bỏ qua nhục thân, lấy nguyên thần hồn phách, vô hình vô chất, mới có thể theo gió vượt sóng, đến bờ bên kia. Thanh Ngưu, ngươi ở nhân gian luân hồi mấy ngàn năm, nếu vẫn luôn kiên trì quan niệm này, vậy cũng là lẫn lộn đầu đuôi.”

Lý Hạo Nhiên cười lạnh, nói: “Không biết hai người các ngươi tu thành Hỗn Nguyên đại đạo chưa?”

Hai người nhìn nhau, sắc mặt hơi xấu hổ.

“Quả thực thiếu một phần cơ duyên.”

Lý Hạo Nhiên nói: “Ta không phỉ báng nguyên tắc của các ngươi, vốn đại đạo ba ngàn, đều là một đạo, không phân biệt cao thấp, nhưng các ngươi lại trào phúng phàm nhân chi đạo như vậy, cũng thật nông cạn không chịu nổi. Ta dù chưa chứng đạo, cũng không phải vì tu vi không đủ, chỉ là ở nhân gian có một chuyện liên lụy, không muốn lưu lại tiếc nuối, mới do dự, không phải các ngươi có thể lĩnh hội.”

Nói xong, Lý Hạo Nhiên quay sang nhìn Tinh Nguyệt Nô, nói với Tất Phương và Bạch Trạch: “Hai người các ngươi ở Hiên Viên Sơn lâu, ta tưởng rằng đã sớm phi thăng, không ngờ vẫn là nô bộc cho người khác, thậm chí lại ra tay đối phó một thiếu niên phàm nhân. Các ngươi đang làm cho linh thú tộc chúng ta thêm xấu hổ sao?”

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Bạch Trạch gặp nhau trong một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi. Dù bị truy đuổi, Diệp Thiếu Dương vẫn kiên quyết rút kiếm, thể hiện tinh thần không khuất phục trước sức mạnh của Bạch Trạch. Sự xuất hiện của Lý Hạo Nhiên giữa cuộc chiến đã tạo nên một diễn biến bất ngờ, khi anh quyết định không để Bạch Trạch kết liễu Diệp Thiếu Dương, mở ra một cuộc thảo luận sâu sắc về quan niệm tu đạo và sức mạnh của niềm tin. Mọi người đứng xem cảm nhận được sự căng thẳng, cùng lúc suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của việc trở thành người chân chính trong thế giới tu đạo.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương trải qua một cuộc đối đầu tâm lý với Bạch Trạch, người đã xâm nhập vào thần thức của anh. Bạch Trạch thể hiện sự vượt trội của thần thánh, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy tuyệt vọng. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc mạo hiểm, Diệp Thiếu Dương nhớ lại lời dạy của sư phụ về sức mạnh của con người. Anh nhận ra rằng không sợ hãi thần thánh là cách để sống sót và khẳng định bản thân. Cuối cùng, anh vượt qua thử thách, chứng minh rằng ý chí của con người có thể mạnh hơn cả thần thánh.