Bản dịch:

Một mắt của nó bị Đinh Diệt Linh đóng lại, khiến cả khuôn mặt nhuốm đầy dịch thể màu đỏ càng thêm phần dữ tợn và kinh dị. Nó mở bụng ra, từng chiếc xương sườn khép kín lại, sau đó, làn da cũng nhanh chóng tái sinh, bao bọc lại đám máu và thi thể của Kim Soái vào trong bụng…

Sau đó, thân thể nó bắt đầu xảy ra sự biến hóa ghê rợn. Đầu tiên là cơ bắp dưới làn da sinh trưởng một cách nhanh chóng, làm cho làn da khô héo dần căng tràn trở lại, phát ra ánh sáng xanh nhạt. Những tiếng “Crắc… crắc” vang lên, xương cốt của nó nhanh chóng mọc ra, thân thể trở nên cao lớn hẳn, cái mồm bắt đầu dài ra giống như mồm cá sấu, chất nhờn màu đỏ theo hàm răng nhỏ tỏng tỏng chảy xuống.

“Đây chính là… Huyết Cổ Thi Vương!”. Đàm Tiểu Tuệ tự lẩm bẩm: “Đây chính là hình dáng sau khi nó biến dị, so với trước đó còn lợi hại hơn nhiều… ”. Huyết Cổ Thi Vương đã hoàn toàn thức tỉnh!

Dù trước đây Diệp Thiếu Dương vẫn còn e ngại Huyết Cổ Thi Vương thức tỉnh, nhưng trong lòng hắn luôn tồn tại một loại ngạo khí muốn đối đầu với nó. Lúc này, Huyết Cổ Thi Vương thực sự đứng trước mặt hắn, hắn không còn cảm thấy chút hiếu chiến nào, chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó mất mát. Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, đứng lên phía trước rồi nói: “Các cậu mau đi đi, tôi ở lại ngăn cản nó!”

“Chúng ta sẽ cùng đi!”. Tiểu Mã nói: “Nó chưa chắc đã đuổi được chúng ta!”. Diệp Thiếu Dương thở dài: “Dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, các cậu đi đi, tôi sẽ không đi, phải liều mạng với con quái vật này, đánh không lại thì chết luôn tại đây!”

Tiểu Mã đột nhiên nhớ ra Huyết Cổ trên người hắn, cậu đứng ngây ra như phỗng, vành mắt bắt đầu có chút đỏ lên, cậu lắc đầu thật mạnh, nói: “Sẽ không đâu, Tiểu Diệp Tử, cậu sẽ không chết đâu, chắc chắn sẽ có cách, chúng ta cùng đi, trở về rồi từ từ nghĩ cách…”.

“Thật sự có cách mà!”. Đàm Tiểu Tuệ vừa nói xong, Huyết Cổ Thi Vương đã hoàn thành biến dị, bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương do hắn gần nó nhất. Diệp Thiếu Dương nghiêng mình tránh thoát, ánh mắt vụt sáng nhìn Đàm Tiểu Tuệ rồi hỏi: “Có cách gì?”.

Đàm Tiểu Tuệ lùi xa ra sau, lấy chiếc vạc ra đặt ở trước mặt, sau đó mở ba lô ra, không ngừng ném đồ vật vào trong balo, đồng thời nói: “Sau khi Kim Soái chết, máu thịt toàn thân đều bị Thi Vương hấp thu, thời gian ngắn như vậy, Thi Vương có thể chưa tiêu hóa hết máu thịt của Kim Soái, nếu anh đoạt được nó thì có thể giải trừ huyết cổ trong cơ thể anh!”.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương sáng lên, chưa kịp mở miệng thì Huyết Cổ Thi Vương đã lao tới gần hắn một lần nữa, mở miệng phun ra một ngụm lớn dịch thể ăn mòn. Diệp Thiếu Dương vừa tránh né vừa lăng không huy kiếm, trước tiên dùng kiếm khí đẩy lùi nó, sau đó đánh giá Huyết Cổ Thi Vương một lát, có chút lo lắng nói: “Toàn thân Thi Yêu chảy ra chất lỏng màu xanh biếc, e rằng chính là máu của nó, chỉ sợ…. không thể được mà thôi. Hay là máu thịt của Kim Soái vẫn ở trong bụng của nó?”

“Không có ở trong bụng đâu, ở trong trái tim nó đấy!”. Đàm Tiểu Tuệ nói: “Đây cũng là một loại Huyết Vu thuật, chỉ cần có thể giết chết nó, moi trái tim nó ra là sẽ thành công!”.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy thế, trong lòng khẽ dấy lên một niềm hy vọng, khôi phục lại vẻ hăng hái như bình thường. Lúc này hắn mới tỉ mỉ đánh giá tướng mạo của quái vật đáng sợ trước mắt, quanh người nó được bao phủ bởi một lớp thi khí nồng đậm, còn có yêu khí. Hắn lúc này không để ý đến đám người Đàm Tiểu Tuệ kêu gọi hắn như thế nào, trong mắt hắn chỉ có một con Thi Yêu, có điều phương thức tu luyện của nó có chút đặc thù, tu vi cũng rất mạnh.

Đã là Thi Yêu thì ắt có thể dùng Mao Sơn thuật để đối phó. Mặc dù Diệp Thiếu Dương biết nó rất khó đối phó nhưng nếu không tiêu diệt được nó thì mình cũng xong đời, cho nên… chỉ có thể liều một phen mà thôi.

Câu tiếp theo của Đàm Tiểu Tuệ như một sự cổ vũ với hắn: “Lúc nãy đã bị Tiểu Mã đổ máu chó đen vào người, ít nhất tu vi đã bị tổn thất ba phần, cho nên… chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối có hy vọng tiêu diệt được nó! Thiếu Dương ca, anh phối hợp với em một chút!”.

Nói xong, cô mở nắp vạc ra, dưới lớp khói dày đặc, ba con chim én màu trắng từ trong vạc bay ra, hướng về phía Huyết Cổ Thi Vương. Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ý cô, giơ tay nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên đánh về phía Huyết Cổ Thi Vương. Trong lòng hắn cảm khái, Vu thuật mà Tiểu Tuệ gọi ra không phải là ong mật thì cũng là chim én, còn có băng tằm trên người cô. Chúng đều là động vật tương đối ôn hòa, ít nhất có vẻ ngoài ôn hòa.

Trong khi đó, mấy tên Huyết Vu sư lại ra tay không phải là dơi thì cũng là rắn rết, toàn là loài vật kịch độc. Xem ra Vu thuật cũng có phong cách riêng của nó, phong cách của Bạch Vu thuật rất phong nhã thanh tao, còn phong cách của Hắc Vu thuật thì ngược lại.

Huyết Cổ Thi Vương đối mặt với công kích của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thì liền giơ cánh tay ra đón đỡ. Một kiếm của Diệp Thiếu Dương chém xuống khiến nó bong da tróc thịt nhưng nó hoàn toàn không để ý, vẫn bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương bị ép phải liên tục lùi về phía sau, bảo kiếm trong tay phải chuyển từ công sang thủ. Tay trái hắn lấy ra tám đồng tiền Ngũ Đế đánh thẳng lên thân thể của Huyết Cổ Thi Vương. Những tiếng “Xì xèo” vang lên, một đám khói trắng toát ra từ trên cơ thể nó, thế nhưng chỉ có thể đốt cháy một miếng thịt nhỏ của nó. Huyết Cổ Thi Vương vẫn chẳng hề hấn gì.

Thế là đã đến lúc đáng sợ! Đúng lúc này, ba con chim én dưới sự khống chế của Đàm Tiểu Tuệ đã bay tới, không ngừng mổ vào con mắt còn sót lại của Huyết Cổ Thi Vương. Hai tay Thi Vương vung lên chộp được một con én, dùng mồm cắn một cái, con én liền hóa thành một đám bột phấn.

Diệp Thiếu Dương lập tức phục hồi tinh thần, tay cầm bảo kiếm không ngừng công kích hai tay của Thi Vương. Mặc dù không thể gây tổn thương lớn tới Thi Vương nhưng vẫn có thể quấy nhiễu hành động của nó. Cuối cùng, hai con chim én còn lại được huyễn hóa bởi Cổ thuật đã tìm được cơ hội, mổ mù con mắt còn sót lại của Thi Vương. Hoàn thành nhiệm vụ xong, không đợi Thi Vương tóm chúng, hai con én liền tự động hóa thành bột phấn rồi rơi xuống đất.

“Grào…”. Thi Vương gầm lên một tiếng rung trời, hai tay vung loạn xạ. Tiểu Mã vẫn đứng xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy Thi Vương bị mù, cậu liền cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi, tay cầm côn gỗ lặng lẽ lần ra phía sau Thi Vương.

Diệp Thiếu Dương đang cúi đầu vẽ phù nên không chú ý tới hành động của Tiểu Mã. Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên thì đã thấy Tiểu Mã đứng phía sau Thi Vương, trong tay cầm Đinh Diệt Linh nhặt lên từ mặt đất nhắm chuẩn mông Thi Vương mà cắm thẳng vào một phát.

“Grào…”. Thi Vương ngẩng đầu thét lên một tiếng thảm thiết. Dù rằng đối với một Thi Yêu mà nói, không tồn tại cái gọi là “bạo cúc hoa,” nhưng Đinh Diệt Linh vẫn là vật chí bảo của Đạo môn, có tác dụng cực kỳ mạnh với bất cứ yêu vật nào. Trong nháy mắt, một đạo ngân quang từ mông của Thi Vương bay ra ngoài, nó cảm thấy mông bị phỏng rát, lập tức đưa tay rút Đinh Diệt Linh ra.

“Woa…. Tôi đã làm cho Thi Vương đau đớn rồi!”. Tiểu Mã hưng phấn nhảy cẫng lên, khuôn mặt đỏ bừng.

“Cẩn thận!”. Diệp Thiếu Dương hô lớn gọi Tiểu Mã, nhìn bộ dáng đắc ý của cậu ta, hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên, khi Thi Vương nghe thấy tiếng của Tiểu Mã, lập tức quay đầu lại, há mồm rộng ra, chiếc lưỡi xẻ thành ba cuốn lấy thân thể của Tiểu Mã, kéo vào trong cơ thể mình.

May mắn thay, Diệp Thiếu Dương phản ứng rất nhanh, lập tức cắt đầu ngón tay, điểm lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm một cái, sau đó vung kiếm chém ngang lưỡi của Huyết Cổ Thi Vương. Không đứt! Nhưng vết kiếm tạo thành một vết thương trên lưỡi của nó, một dòng máu xanh phun mạnh ra, chiếc lưỡi liền mềm oặt rồi buông Tiểu Mã xuống.

Tiểu Mã ăn đau vì vậy cũng không dám chơi trội nữa, cậu liền chạy thật nhanh về phía đằng xa.

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và nhóm bạn đối đầu với Huyết Cổ Thi Vương sau khi nó biến hình ghê rợn. Mặc dù Diệp bị áp lực, nhưng Đàm Tiểu Tuệ phát hiện ra cách tiêu diệt nó bằng cách lấy trái tim Huyết Cổ. Cuộc chiến trở nên gay cấn khi Tiểu Mã liều lĩnh tấn công và suýt bị bắt, nhưng Diệp kịp thời cứu cậu. Họ cùng nhau hợp sức để tiêu diệt quái vật và tìm cách giải cứu tình hình.