Tạ Vũ Tình ngay lập tức nhắc nhở đồng nghiệp: “Chúng ta sắp phải báo cáo kết quả công việc, đừng làm khó nhau như vậy. Ai cũng biết sự thật, chỉ cần tìm một lý do hợp lý để đưa vào hồ sơ thôi…”.
Diệp Thiếu Dương chỉ vào chiếc quan tài dưới đất và nói: “Mấy người đã làm công việc lớn, đây chính là di vật nghìn năm. Nhưng trước hết, các người cần phải tìm cách xử lý ổn thỏa, phải có lý do hợp lý, không thể nói thẳng rằng Thi Vương từng nằm trong quan tài này được!”.
“Điều này thì ngươi cứ yên tâm. Cấp trên… đặc biệt là phía cảnh sát hiểu rõ tình hình, sẽ không có vấn đề gì đâu!” Tạ Vũ Tình nói rồi để lại hai cảnh sát ở lại chụp ảnh hiện trường và trông coi quan tài. Hai người khác đứng dậy hỗ trợ thiếu niên thần bí đi ra ngoài sơn cốc.
Tạ Vũ Tình hiếu kỳ chiếu đèn pin vào mắt của thiếu niên, ánh mắt nàng bỗng sáng rực lên: “Ôi, cậu nhóc đẹp trai quá. Oi… sao tròng mắt của cậu ta lại có màu xanh nhỉ?”
“Về rồi nói sau!” Diệp Thiếu Dương đáp.
Cả nhóm đi ra ngoài sơn cốc, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn. Ngoài thiếu niên thần bí ra, ba người Đàm Tiểu Tuệ, Tiểu Mã và Đằng Vĩnh Thanh đều đã bị thương, người bị nặng, người bị nhẹ, nhưng tất cả vẫn an toàn trở về. Riêng hắn còn tìm thấy thuốc giải Huyết Cổ - Máu của Kim Soái. Có thể nói, hành động lần này rất thành công.
Ra đến ngoài Tử Nhân Câu, Diệp Thiếu Dương thấy vài tên Huyết Vu sư mặc áo đen, đều bị còng tay và được mấy cảnh sát trông coi chặt chẽ, chúng ngồi xổm trên mặt đất, tinh thần uể oải.
Tạ Vũ Tình ra lệnh cho một số cảnh sát áp giải bọn chúng về. Dù đã bị phá pháp thân nhưng Uông Đình vẫn chưa yên tâm. Cô tạm biệt mọi người và tham gia vào đội ngũ áp giải. Họ chọn con đường dễ đi, từ từ rời khỏi.
“Bọn họ đi đâu vậy?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Đến trấn nhỏ mà ta đã dừng chân trước kia!” Tạ Vũ Tình đáp.
“Chỉ vậy mà đi sao?” Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên.
“Nếu không thì còn cách nào khác? Xe cộ không thể vào được đây!”
“Được rồi!” Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nghĩ thầm rằng các Huyết Vu sư này thật sự xui xẻo. Đã bị xem là tội phạm còn phải đi bộ mấy chục cây số nữa, đúng là…
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy các Huyết Vu sư mà hắn và Tiểu Mã đã đánh ngất vẫn chưa tỉnh lại. Một hai tên tỉnh lại nhưng ánh mắt ngây ngốc, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy trên mặt chúng dính đầy máu tươi.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, hắn liền hỏi Tạ Vũ Tình: “Các người còn ngược đãi nghi phạm nữa à?”
“Làm gì có?” Tạ Vũ Tình trợn mắt nhìn hắn: “Tiểu Đình nói trong số này có một số bị các ngươi đánh ngất, chưa bị dội máu chó đen. Cô ấy sợ chúng sẽ thi triển Huyết Vu thuật nên mới dội máu chó đen lên người chúng, mỗi người một túi... Như vậy không gọi là ngược đãi chứ?”.
Nghe vậy, Diệp Thiếu Dương không khỏi cảm phục tiểu nha đầu cẩn thận này: “Vậy số này tính sao?”.
“Không đủ người áp giải, ta đã điều thêm người tới, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến!” Tạ Vũ Tình nói xong quay đầu lại nhìn nhóm Tiểu Mã. Thấy họ không thể đi xa hơn, nàng dẫn họ đi vài chục mét về phía đầu gió rồi bảo mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Sao không ngồi ở chỗ trước đó?” Diệp Thiếu Dương hỏi nàng.
“Chỗ này gió lớn, không có muỗi!” Tạ Vũ Tình nhíu mày nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương cạn lời, vừa trải qua trận chiến sinh tử mà nàng lại lo lắng bị muỗi đốt…
Đằng Vĩnh Thanh do hao tổn pháp lực quá độ nên bị thương ở tâm mạch, tự mình đi tới dưới gốc cây gần đó ngồi thiền điều tức.
Tạ Vũ Tình lấy từ trong ba lô mấy chai nước lọc và một hộp KFC rồi nói với mọi người: “Mọi người đều đói rồi, mau ăn đi!”.
Diệp Thiếu Dương lập tức giật lấy một chiếc đùi gà và càu nhàu: “Nếu cô mời khách thì nên rộng rãi một chút, sao cứ như lần trước, mua ít đồ Tây như vậy?!”
“Đồ Tây à…” Tạ Vũ Tình không biết nói gì. Nàng giải thích: “Đường xa như vậy mà phải đeo đồ nặng, cái vai nhỏ bé của ta không chịu nổi, sưng lên thì ngươi có xoa cho ta không, có đồ ăn đã là tốt rồi, mau ăn đi!”.
Tạ Vũ Tình cầm một chiếc đùi gà, định đưa cho cậu thiếu niên thì phát hiện cậu ta cũng giống như Đằng Vĩnh Thanh. Cậu dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, không biết đã ngủ chưa.
Tiểu Mã vừa gặm đùi gà vừa buồn bực nói: “Cậu nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì?”.
Diệp Thiếu Dương trả lời: “Không biết được”.
“Không biết được?” Tiểu Mã truy hỏi: “Hình xăm trên cơ thể cậu ta có thể biến thành diều hâu, vậy đó là gì?”.
“Mắt cậu có vấn đề hả? Đó là Chu Tước!” Diệp Thiếu Dương khinh thường nhìn cậu ta. Hắn bắt đầu giải thích những gì mình biết: “Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ là Tứ Đại Linh Thú. Ai cũng biết, trong Đạo giáo chúng được gọi là Tứ Thần Thú, chưởng quản bốn phương, hai mươi tám chòm sao…”
Ngẩng đầu lên, hắn thấy Tạ Vũ Tình, Tiểu Mã, và cả Đàm Tiểu Tuệ đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngơ ngác. Hắn cảm thấy chán nản, phẩy tay rồi nói: “Không nói tỉ mỉ với mấy người nữa. Cậu nhóc này có thể khống chế thần lực của Chu Tước, rất giống một bí thuật trong sách cổ của Đạo giáo: dùng máu Kỳ Lân xăm một trong Tứ Thần Thú lên cơ thể, sau đó thông qua một loại pháp thuật nào đó để biến nó thành Thần Thủ Hộ cho bản thân. Sau khi dưỡng thành linh, có thể dùng máu của mình kích hoạt hình xăm để tế ra Tứ Thần. Nói chung đó cũng có thể coi là một loại Đạo thuật”.
“Ghê gớm như vậy sao?” Tiểu Mã gãi đầu nhìn thiếu niên kia. Cậu ta vẫn dựa lưng vào gốc cây, dường như đã ngủ thiếp đi. Tiểu Mã hỏi Diệp Thiếu Dương: “Vậy mà trước đó cậu còn nói không biết lai lịch của cậu ta”.
“Tôi vốn không hề biết, nhưng nghe nói rất ít người có thể luyện thành loại pháp thuật này. Cần phải có thể chất rất đặc biệt, từ xưa tới nay cũng chẳng có mấy người luyện thành. Hơn nữa, người duy nhất biết pháp thuật này vào thời Triều Thanh đã chết trong… Vô Cực quỷ vực. Từ đó về sau, loại pháp thuật này đã thất truyền, cậu đừng bảo tôi rằng cậu nhóc này học được pháp thuật đó từ quỷ vực nhé”.
Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Tại sao lại không thể?”.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nơi đó chỉ có thể vào mà không thể ra. Người sống không thể ra khỏi nơi đó, mà hồn phách cũng vậy!”.
Ba người Tiểu Mã nhìn nhau, đột nhiên nghĩ đến việc Diệp Thiếu Dương không chỉ một lần nhắc đến “nơi đó”. Cuối cùng không kiềm chế được, Tiểu Mã hỏi: “Cậu nói ‘nơi đó’, là nơi nào?”.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Không nên nhắc đến tên nó tốt hơn, ngẩng đầu ba thước có Thần minh, cũng có âm linh, tốt nhất là không để cho họ biết chúng ta đang thảo luận về nơi đó”.
Giải thích như vậy khiến Tiểu Mã không biết đáp lại thế nào, đành chuyển chủ đề: “Cậu nói Chu Tước là Thần Thú của Đạo giáo, vậy tại sao nó lại tấn công cậu? Lẽ nào nó không nhận ra cậu là Thiên sư? Hơn nữa, cậu còn có thể đánh bại nó, cũng chẳng có gì lợi hại cả”.
Trong chương này, Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương cùng đồng đội điều tra hiện trường một quan tài chứa di vật nghìn năm. Họ phải tìm lý do hợp lý để báo cáo về hiện tượng kỳ lạ và xử lý những kẻ Huyết Vu sư vừa bị bắt. Đội ngũ trở về sau một trận chiến với thương tích và phát hiện một thiếu niên thần bí có khả năng đặc biệt. Từ đó, các nhân vật dần khám phá những bí mật về thực thể và những mối nguy hiểm đằng sau câu chuyện.
Diệp Thiếu DươngTạ Vũ TìnhĐàm Tiểu TuệĐằng Vĩnh ThanhTiểu Mã