“Ặc…. đồng tử là truyền nhân của Đại Vu Tiên, anh không dám thu nhận đâu.” Diệp Thiếu Dương biết nàng chỉ đùa mà thôi, nhưng cũng không dám hùa theo.

Đi được một đoạn, Đàm Tiểu Tuệ bỗng đưa tay ra trước mặt Diệp Thiếu Dương và nói: “Tặng cho anh cái này.”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, hắn thấy trong bàn tay trắng noãn của Đàm Tiểu Tuệ có một túi vải nhỏ, bên trong hơi cộm lên, hắn liền hỏi: “Đây là cái gì?”

“Bên trong có ba viên Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn. Khi còn bé, em vô tình hái được quả của Hồng Tinh Thảo. Em phối hợp nó với trăm loại hoa, dùng ba năm luyện chế thành. Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn có thể chống bách độc, khiến xương trắng mọc da thịt, chỉ cần hồn phách còn sống, cho dù là người đã chết cũng có thể cứu sống. Viên thuốc này…. em tặng cho anh đó.”

Nói xong, nàng không để cho Diệp Thiếu Dương có cơ hội từ chối, lập tức đặt túi vải vào tay hắn.

Túi vải nhỏ nhưng Diệp Thiếu Dương cầm trong tay lại cảm thấy nặng nề. Món đồ này quá quý giá! Hắn vội vàng mở ra, ngay sau đó ngửi thấy một mùi hương đậm đà, làm chấn động cả tinh thần.

“Thiếu Dương ca, anh hãy tìm một cái gì đó thật kín rồi bỏ mấy viên thuốc này vào trong nhé, tránh làm giảm dược hiệu.”

Diệp Thiếu Dương thoáng ngẩn người, hắn nhìn kỹ, viên thuốc được gói trong một chiếc khăn tay dệt từ tơ hồng. Trên chiếc khăn tay là đủ loại chỉ, dệt thành nhiều hoa văn khác nhau: có vân tường, có cây cối, vô cùng tinh xảo, mang đậm phong cách dân tộc Miêu. Ngay sau đó, hắn bực bội nói: “Vậy sao em còn dùng khăn tay gói lại?”

Đàm Tiểu Tuệ cúi đầu, thì thào: “Em mới gói lại thôi mà.”

“Vậy à, thực sự cảm ơn em nhiều lắm.” Diệp Thiếu Dương cầm khăn tay trả lại cho nàng.

Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu: “Anh cũng giữ lấy đi.”

Diệp Thiếu Dương không nghĩ nhiều, hắn nhét khăn tay vào ba lô, rồi lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, bỏ một viên Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn vào trong. Hắn đưa hai viên còn lại cho Đàm Tiểu Tuệ: “Món đồ quý giá như này, anh chỉ lấy một viên là được rồi.”

“Anh cầm cả đi mà.” Đàm Tiểu Tuệ thở dài thầm, hạ thấp giọng nói: “Có lẽ em không còn cơ hội dùng đến nó rồi.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đang định hỏi nàng câu đó có ý nghĩa gì thì Tạ Vũ Tình đột nhiên quay lại nhìn hai người: “Hai người đang thì thầm gì đấy?”

“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương cất ba viên thuốc đi rồi cười với Đàm Tiểu Tuệ, bước nhanh để sánh vai với Tạ Vũ Tình. Hắn sợ nàng lại trêu đùa nên đi lên phía trước nàng rồi hỏi một vấn đề hắn luôn đau đáu trong lòng: “Đám Huyết Vu sư đó, sau khi trở về, cô định xử lý thế nào?”

“Bọn tôi đã tra ra chúng có dính líu đến mạng người, còn bắt cóc, giết người chưa thành.” Nói đến đây, Tạ Vũ Tình liền bĩu môi nhìn về thiếu niên thần bí vẫn đang bước đi.

“Chỉ phán mấy năm tù mà thôi.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói tiếp: “Nhất là máu chó đen trên người bọn chúng, một khi rửa sạch sẽ lập tức khôi phục tu vi, chẳng may thi triển Huyết Vu thuật…”

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Điều này anh yên tâm, bọn em đã bàn bạc với Tạ cảnh quan, sau khi trở về sẽ nhờ Uông Đình ra tay, dùng Vu thuật phá hủy pháp thân của bọn chúng vĩnh viễn, nên anh không cần lo lắng.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, nếu thực sự như vậy, đúng là không có gì phải lo lắng. Hắn gật đầu và bước tới bên cạnh thiếu niên thần bí, đi cùng một lát, hắn mới hỏi: “Cậu biết Dưỡng Linh thuật không?”

Thiếu niên ngoảnh đầu lại, ánh mắt màu lam nhạt lướt qua hắn nhưng không lên tiếng.

“Sao không nói chuyện?”

“Tôi không biết gì hết.” Giọng nói của thiếu niên lạnh lùng, nhưng khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy cậu ta không nói dối.

“Cậu không biết cái gì?” Tiểu Mã tiến lên xen vào.

Diệp Thiếu Dương bực mình nhìn Tiểu Mã: “Cậu hỏi câu này, nếu cậu ta nhớ được mà không biết cái gì, thì gọi là mất trí sao?” Hắn quay đầu hỏi thiếu niên kia: “Cậu còn nhớ được gì không?”

“Tôi nhớ là, tôi tên là Nhạc Hằng.”

Nhạc Hằng….. cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi không nhớ.” Nhạc Hằng nhìn xuống đường dưới chân rồi thản nhiên trả lời.

“Cậu ta nhiều nhất là mười bảy, mười tám tuổi.” Tạ Vũ Tình nói thêm.

Diệp Thiếu Dương đoán cậu ta tầm tuổi đó, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu làm sao lại bị Kim Soái bắt?” “Không cần nói không biết, cứ từ từ nhớ lại.”

Nhạc Hằng dừng bước, nghiêng đầu nhớ lại, rồi chậm rãi nói: “Tôi bị hắn bắt trong một sơn động, chỉ nhớ là…. sơn động có quan tài của Thi Vương. Dường như tôi uống máu Vu Yêu, không thể hấp thu toàn bộ, nên cơ thể không động đậy, đúng lúc đó….. tên đó dẫn người tới và thấy tôi liền bắt.”

Diệp Thiếu DươngĐàm Tiểu Tuệ chấn động, nhìn nhau. Thì ra chuyện là như vậy! Ngay cả máu Vu Yêu cậu ta cũng dám uống, chẳng trách bị Kim Soái coi là kẻ thù!

“Lúc đó, có lẽ Kim Soái đi đến Tàng Thi Địa, đem quan tài Huyết Cổ Thi Vương ra ngoài, đưa vào trong Tử Nhân Câu để làm phép,” Đàm Tiểu Tuệ đoán.

Diệp Thiếu Dương gật đầu rồi hỏi Nhạc Hằng: “Tại sao cậu lại ở trong sơn động chôn quan tài?”

Nhạc Hằng lắc đầu: “Tôi thật sự không nhớ nổi. Về những chuyện xảy ra trước đó, tôi chỉ nhớ được một chút. Anh không cần hỏi nữa, nếu tôi nhớ lại, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Dù sao cậu ta đã nói vậy, Diệp Thiếu Dương cũng không có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu từ bỏ ý định hỏi tiếp. Lúc này Nhạc Hằng đột nhiên nói: “Anh là Thiên Sư Mao Sơn, bài vị ở Chân Nhân.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc: “Cậu biết điều này à?”

“Tôi biết một số chuyện về Đạo giáo, nhất là Mao Sơn. Còn một vài điều….” Nói đến đây, cậu ta chợt lắc đầu: “Tôi cũng không biết vì sao tôi biết những điều này.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Ý cậu muốn nói, cậu nhớ được những chuyện này nhưng lại quên tất cả những chuyện liên quan đến bản thân mình?”

“Cũng không khác lắm.”

Quên mất bản thân, nhưng lại nhớ được một số chuyện khác, việc này cũng thật kỳ lạ. Nhất là cậu ta còn biết những chuyện về Đạo môn, điều này càng kỳ lạ hơn. Tên nhóc này rốt cuộc là ai, lẽ nào cậu ta cũng là một đạo sĩ?

Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên vai cậu ta, cảm nhận một lát, trong cơ thể cậu ta không có cương khí, nên không thể nào là đạo sĩ.

Hắn đành lắc đầu bất đắc dĩ, nói với Nhạc Hằng: “Nếu cậu nhớ ra điều gì, hãy nói cho tôi biết.”

Tiểu Mã tiến đến gần, đưa ra suy đoán của mình: “Tiểu Diệp tử, lẽ nào cậu ta bị Kim Soái làm mất trí nhớ?”

“Không biết, chuyện này không thể đoán, chỉ có thể để cậu ta tự mình từ từ nhớ lại.”

Sau đó hắn kéo Đàm Tiểu Tuệ sang một bên và hạ thấp giọng: “Tên nhóc này đã uống máu Vu Yêu, có xảy ra chuyện gì không?”

Đàm Tiểu Tuệ cũng có vẻ mơ hồ, nàng thoáng ngây người rồi nói: “Cơ thể người bình thường tiếp xúc với máu Vu Yêu sẽ chết. Huyết Vu sư cũng không uống máu Vu Yêu, mà đặt trong dược đỉnh…. Em cũng không biết uống máu Vu Yêu vào có làm sao không, từ trước tới nay chưa từng nghe chuyện này.”

Diệp Thiếu Dương nhìn bóng lưng Nhạc Hằng, hắn bất đắc dĩ nói: “Vậy anh sẽ dẫn cậu ta theo một thời gian, quan sát kỹ càng, tránh xảy ra chuyện gì đó.”

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương nhận món quà đặc biệt từ Đàm Tiểu Tuệ - ba viên Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn có khả năng cứu sống. Trong khi thảo luận về những Huyết Vu sư mà họ đã đối mặt, Nhạc Hằng, một thiếu niên bí ẩn mới xuất hiện với ký ức mờ mịt, khẳng định mình đã từng bị Kim Soái bắt giữ. Câu chuyện dẫn dắt đến những bí ẩn về quá khứ của Nhạc Hằng và bí mật của máu Vu Yêu, tạo nên những tình tiết hồi hộp và gay cấn cho cuộc hành trình tiếp theo.