Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Mã đang nghịch điện thoại qua gương chiếu hậu, trên mặt cậu ta nở một nụ cười ngọt ngào. Hắn lập tức đoán cậu ta chắc chắn đang nói chuyện với Vương Bình, liền ngoảnh đầu lại nói: “Không phải vừa mới xa nhau thôi sao, sao có nhiều chuyện để nói vậy?”

“Hả?” Tiểu Mã sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Cậu nói linh tinh gì vậy, tối hôm qua bọn tôi ai về phòng người nấy ngủ. Chúng tôi còn chưa có bát tự của nhau đâu, mấy người đừng nói bừa.”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi, không trêu cậu ta nữa. Hắn lấy ra tấm bản đồ đánh dấu vị trí của Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, nghiên cứu một lát rồi đưa cho Lão Quách xem: “Tối qua Tiểu Tuệ nói cho đệ biết một chuyện. Nàng đã kiểm tra rồi, Thất bà bà vốn không có ở trong miếu, cho nên, khả năng duy nhất chính là bà ta ở bên trong quỷ trận thứ năm.”

Tiểu Mã lập tức phản bác: “Không đúng, trước đó Thất bà bà rõ ràng đã hiển linh. Hơn nữa, cậu cũng đã từng nói, bên trong miếu có Ngũ Hành Trận phong ấn Thất bà bà.”

Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta rồi nói: “Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, tại sao lại gọi là ban sơn trận?”

Tiểu Mã ngẩn người, cậu ta làm sao biết được.

“Ban sơn, nghĩa là dịch chuyển lực lượng của trận pháp. Giữa năm quỷ trận, có thể dịch chuyển tuần hoàn. Nếu tôi đoán không sai, trận pháp phong ấn bên trong miếu đã bị chuyển dời đến quỷ trận cuối cùng rồi. Những gì chúng ta thấy trước đó chỉ là ý niệm và tàn ảnh mà Thất bà bà lưu lại. Mục tiêu là khiến chúng ta nghĩ rằng bà ta vẫn còn ở trong miếu.”

Tiểu Mã trợn mắt nhìn hắn: “Vậy trước đó Thất bà bà hiển linh giết người thì sao? Phải giải thích thế nào?”

“Đó là do quỷ bộc làm, mục đích cũng giống nhau, chỉ là đánh lạc hướng chúng ta mà thôi. Khiến mọi người đều nghĩ rằng Thất bà bà vẫn còn ở trong miếu. Tối hôm qua Tiểu Tuệ đã nói với tôi kết quả sau điều tra của nàng, đây chính là quan điểm chung của chúng tôi.”

Lão Quách hỏi: “Nàng điều tra thế nào?”

“Tôi không biết, nhưng lời của nàng thì rất đáng tin. Hơn nữa, cứ tiếp tục như thế này, nhiều nghi vấn sẽ có lời giải đáp. Ví dụ như, giám đốc Trương và quản đốc của Lục Địa khi đó đều chết bên trong miếu. Nhưng sau khi chúng ta đến lại không xảy ra chuyện gì. Nếu thực sự do Thất bà bà gây nên, với tu vi của bà ta, cũng không thể giết được tôi. Nếu bà ta muốn giết Tiểu Như, có lẽ sẽ dễ dàng hơn, nhưng bà ta lại không ra tay. Lúc đó tôi cũng đã rất bực mình, bây giờ mới biết là do quỷ bộc làm. Bà ta kiêng kỵ đấu pháp với tôi, cho nên không ra tay…”

“Tên quỷ bộc này chỉ số thông minh không thấp, lại có thể đổi trắng thành đen.” Tiểu Mã lắc đầu cảm khái rồi hỏi: “Nhưng y làm vậy có mục đích gì?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Tôi không biết.”

“Cái gì?” Tiểu MãLão Quách đều bất ngờ.

“Tôi thực sự không biết, dù sao tất cả đáp án đều ở bên trong quỷ trận thứ năm. Bây giờ có suy đoán thế nào cũng không có tác dụng, đến nơi rồi lại điều tra.”

Diệp Thiếu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc họ trò chuyện, chiếc xe đã tiến vào một vùng núi. Hắn không biết đây là nơi nào, nhưng nhớ Lão Quách đã từng đến đây một lần, chắc chắn sẽ biết đường, nên không hỏi nữa.

Dọc theo con đường nhựa, bọn họ chạy thẳng đến một ngọn núi gần trung tâm. Lão Quách cho xe dừng lại bên đường và nói: “Đi lên phía trước không xa chính là nghĩa trang rồi. Ở đó có người trông coi, chúng ta đừng đi xe nữa, xuống đi bộ thôi.”

Ba người liền xuống xe, đi dọc theo con đường nhựa tiến về phía trước. Tiểu Mã nhìn hai bên, buồn bực nói: “Kỳ lạ thật, nơi quái quỷ này, không có một nhà nào, ai lại làm đường lên đây làm gì?”

“Cuối con đường là nghĩa trang của Mã gia, chắc chắn do Mã gia làm. Có lẽ họ dùng để vận chuyển vật liệu xây dựng gì đó, không có đường xá sẽ rất bất tiện.” Lão Quách giải thích.

“Đúng là giàu có thật, để xây dựng nghĩa trang mà còn làm hẳn một con đường mới!”

Lão Quách hừ lạnh: “Chỉ có vậy thôi sao? Nếu là tôi, tôi sẽ dùng máy bay trực thăng vận chuyển vật liệu lên núi.”

“Thế thì phải tốn bao nhiêu tháng năm mới xong?” Tiểu Mã hỏi.

“Có tiền thì phải tiêu xài thôi.”

Tiểu Mã trợn mắt nhìn lão rồi nói: “Lão không phải là tiêu xài, mà là mắc bệnh thần kinh mới đúng.”

Đúng như lời Lão Quách nói, đi dọc theo con đường nhựa chưa tới ba trăm mét, có một mảnh đất bằng phẳng giữa núi, diện tích khoảng ba sân vận động, trên mặt đất lát gạch vuông. Đối diện với núi đá là một tòa kiến trúc với tường trắng và ngói xanh.

Ở giữa có một cái cổng vòm, bên trên sáng trắng, không có bất cứ ký hiệu hay chữ nào. Hai bên là tường bao cao khoảng bốn đến năm mét, kéo dài sang hai bên giống như hình quạt, cuối cùng nối liền với vách núi, tạo thành một kiến trúc giống như pháo đài khép kín.

Dưới cổng mái vòm có một cánh cửa sắt bị khóa lại, đằng sau có một căn phòng nhỏ, bên trong hình như có người. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Lão Quách, rồi nói: “Sư huynh, lấy mặt nạ ra đi.”

Tiểu Mã lập tức sửng sốt, sợ hãi nói: “Đeo mặt nạ lên à?”

Lão Quách nói: “Bên trong có camera, cần phải che mặt lại.” Nói xong, lão lấy từ ba lô ra ba chiếc mặt nạ đã chuẩn bị sẵn. Mặt nạ là hình ba huynh đệ Tôn Ngộ Không, Lão Quách chọn lấy mặt nạ Sa hòa thượng rồi đeo lên. Diệp Thiếu Dương giành lấy mặt nạ Tôn Ngộ Không, chỉ vào chiếc mặt nạ Trư Bát Giới rồi nói với Tiểu Mã: “Đeo lên đi, chuẩn bị riêng cho cậu đấy.”

Ba người đeo mặt nạ xong, Lão Quách phất tay: “Hai người vào đi, tôi đứng ngoài canh chừng.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ở nơi hoang vu thế này, không có gì cần canh chừng đâu. Đi với bọn đệ đi, làm xong vụ này, chúng ta chia tiền.”

Đằng sau khe hở mặt nạ, có thể thấy Lão Quách đảo mắt, rồi lẩm bẩm: “Càng nghe càng giống như đi ăn cướp vậy.”

Tiểu Mã kéo lão: “Lão cũng đi thôi, chẳng may bị bắt, ba người chúng ta phải vào tù, ít ra cũng có người bầu bạn.”

“Cậu nghĩ gì vậy, tự mình té ngã mà còn muốn kéo người khác vào!” Lão Quách tức giận, nhưng vẫn bị Tiểu Mã kéo đi. Ba người men theo chân tường, đi đến trước cánh cửa sắt.

Ngẩng cổ nhìn vào, trong căn phòng nhỏ có hai người đàn ông đang ngồi trên giường, chiếc bàn phía đối diện đặt một bộ máy tính. Máy tính đang chiếu chương trình tấu hài, còn đằng sau căn phòng có một chiếc xe hơi. Diệp Thiếu Dương đoán rằng, hai tên gác cửa dựa vào chiếc xe này để xuống núi mua thức ăn, đồ dùng sinh hoạt.

“Làm bảo vệ trong ngọn núi lớn như này, mệt như vậy mà hai người đó vẫn chịu được.” Tiểu Mã thấp giọng nói.

“Mỗi tháng họ nhận vài vạn đồng, có lẽ họ cũng sẽ chịu được thôi.” Lão Quách đáp.

Từ cánh cổng sắt nhìn vào bên trong là một con đường nhỏ lát đá, hai bên đường trồng tùng bách, rất phù hợp với cách bố trí lăng tẩm. Nhưng nếu nhìn về phía cuối con đường, lại là một đường hầm có mái vòm, bên trong tối đen.

Diệp Thiếu Dương quan sát hai bên một lát, sau đó ra hiệu cho Tiểu MãLão Quách. Ba người chạy chậm sát theo chân tường, đến một góc chết của chân tường, Lão Quách mở miệng đầu tiên: “Đằng sau cổng vòm kia là một cái hang, phía sau nó chính là một mảnh đất trống bị quây kín lại. Nơi đó chính là vị trí của vườn hoa anh đào.”

Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi: “Không phải huynh chưa từng trèo vào đó sao? Sao lại biết rõ vậy?”

“Tôi trèo lên ngọn núi gần đây rồi nhìn xuống, bên đó không thể vào được, chỉ có thể thấy một chút tình huống ở trong, có cần tôi dẫn đệ đi không?”

“Vậy thì khỏi, từ bên này trực tiếp tiến vào là được.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm rồi nói tiếp: “Tôi thấy trong phòng có chiếc máy tính đặt ở góc bàn, hình ảnh trên màn hình máy tính là hình ảnh theo dõi camera đúng không?”

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và nhóm của mình tiếp tục điều tra về Thất bà bà. Tiểu Mã thể hiện sự nghi ngờ về khả năng của Thất bà bà khi trước đó đã hiển linh giết người. Diệp Thiếu Dương giải thích rằng chiêu trò quỷ bộc đã đánh lạc hướng, khiến họ tin rằng Thất bà bà vẫn tồn tại tại miếu. Ba người đến nghĩa trang Mã gia và chuẩn bị đeo mặt nạ để thâm nhập vào khu vực nghi ngờ. Họ phát hiện một căn phòng với hai người gác cửa, nơi có máy tính theo dõi, mở ra nhiều bí ẩn chưa được tiết lộ.