Diệp Thiếu Dương nghe xong, tức giận nói: "Huynh đến chết cũng không bỏ qua việc đòi tiền, ngay cả từ quỷ cũng muốn kiếm chác!"

"Khục khục, huynh đang hỏi thì hung tâm quỷ đột nhiên xuất hiện. Nó có vẻ như đang đuổi theo tiểu quỷ, vì biết không thể chạy thoát nên đã trốn sau huynh, nói với hung tâm quỷ là huynh đang dẫn nó hoàn dương. Hung tâm quỷ thấy đường hoàn dương thì tin tưởng, bèn lao vào đánh nhau với huynh...

Nó là lệ quỷ, mà huynh không mang theo pháp khí, nên không phải đối thủ của nó. Khi nó sắp bắt được huynh thì may mắn có đệ đến cứu kịp; đệ đã biết rõ mọi chuyện sau đó, không cần kể lại."

Diệp Thiếu Dương nghe xong thì hiểu ra, gật đầu nói: "Đệ tự hỏi sao hung tâm quỷ lại ở phía nam Vong Xuyên Hà, hóa ra là vì truy đuổi quỷ hài kia. Nhưng tại sao nó lại truy đuổi quỷ hài?"

Lão Quách phẩy tay: "Huynh nào biết được."

Diệp Thiếu Dương trầm tư không nói. Trong lòng nghĩ thầm: hung tâm quỷ bất chấp nguy hiểm để đuổi theo quỷ hài đến tận bờ nam Vong Xuyên Hà, chứng tỏ hận thù giữa chúng không nhỏ. Thầm quyết tâm, nhất định phải tìm cho ra quỷ hài đó, nghe ngóng tường tận.

Dù sao thì cũng là do mình thả nó ra, dù không làm điều xấu cũng không thể để nó ở lại nhân gian.

"Được rồi, không nói thêm về chuyện này nữa. Những vật này cứ để lại chỗ huynh, ngày mai đệ lại tới." Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói.

"Đệ ngủ lại đây cũng được, sáng mai không cần phải đi." Lão Quách lại uống một ngụm rượu, sắc mặt đã bắt đầu đỏ lên.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt: "Nhà huynh toàn là người giấy, vòng hoa và quan tài, sao mà ngủ nổi? Lái xe về cũng không xa, đệ đi trước nhé."

Lão Quách đành phải ra ngoài kéo cánh cửa xếp, miệng lẩm bẩm: "Cậu là Thiên Sư còn sợ gì, sao lại sợ quan tài, vòng hoa!"

"Hai thứ đó sao giống nhau được? Thấy quan tài là nghĩ đến chết, chả liên quan gì đến quỷ cả. Thiên Sư cũng sợ chết." Diệp Thiếu Dương đi ra tới cửa quay đầu lại vẫy tay, rồi đi ra khỏi ngõ nhỏ. Chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, liền né vào một cái hẻm nhỏ.

Trong hẻm có một người trẻ, gương mặt ngây ngốc, biểu hiện cứng ngắc. Diệp Thiếu Dương nhìn liền nhận ra hắn đã bị quỷ nhập vào, là một quỷ hài khoảng 7-8 tuổi, mặc áo sơ mi và quần đùi. Vừa thấy Diệp Thiếu Dương, tiểu quỷ lập tức ngạc nhiên xong lè lưỡi về phía hắn, rồi lập tức thoát khỏi thân thể người trẻ, chạy về phía sau.

Đây chính là quỷ hài mà mình để cho chạy thoát? Không ngờ nó vừa đến nhân gian đã lập tức chơi trò nhập thân, vậy thì càng không thể tha cho nó!

Diệp Thiếu Dương lập tức đuổi theo.

Người trẻ tuổi sau khi hồn phách trở về tinh thần được phục hồi. Trong lòng đang bất an về việc sao mình lại tới đây, thấy Diệp Thiếu Dương đã chạy đến trước mặt, có hơi ngạc nhiên rồi đột nhiên rút ra một con dao găm, hô lớn: "Đừng tới đây, nếu không ta sẽ đâm chết ngươi!"

WTF? Sao đã dùng dao ngay rồi?

Diệp Thiếu Dương dừng lại, không hiểu ra sao, người trẻ tuổi kia đã giơ dao lên, định chọc tới.

Tên này chắc là mới hút phải chất gây nghiện rồi!

Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, tay trái chộp lấy cổ tay người cầm dao, vật hắn vào khớp khuỷu tay khiến hắn kêu lên một tiếng, dao găm rơi xuống đất, tay kia động tới Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương đành phải đạp mạnh vào lưng hắn, tiến lên giữ chặt hai tay.

Lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, quay đầu lại thấy một cô gái dẫn theo hai người thanh niên.

Thấy cảnh tượng trước mắt, cô gái hơi ngạc nhiên, rồi lập tức cảm kích nói với Diệp Thiếu Dương: "Cảm ơn đại hiệp đã ra tay giúp đỡ…"

Chờ chút, ra tay giúp đỡ? Cô ta chưa đợi Diệp Thiếu Dương hiểu ra tình hình thì cô cùng hai người kia đã tiến lên, giữ chặt người trẻ, lục trong túi áo hắn, rút ra một chiếc túi tiền, đưa cho cô gái. Cô gái nhìn qua rồi nói là của mình, sau đó lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Diệp Thiếu Dương nghe cô ta kể lại tình hình với cảnh sát mới hiểu, hóa ra người mà mình bắt được chính là một kẻ trộm cắp, đã giật túi của cô gái rồi chạy trốn…

"Anh đẹp trai, cảm ơn sự hỗ trợ của anh. Anh cầm lấy chút tiền làm trà nhé." Cô gái lôi ba tờ tiền hồng từ trong ví ra đưa cho Diệp Thiếu Dương, hắn cười cười phẩy tay từ chối, quay người nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Hắn không muốn phải mất thêm thời gian ghi lời khai với cảnh sát.

Ra khỏi hẻm, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Chắc hẳn quỷ hài kia nhập vào tên cướp để hắn bị bắt, đợi người ta đuổi tới?

Nghĩa là quỷ hài này thật sự đang đóng vai đại hiệp?

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhớ đến quỷ hài đó cũng không có khí tức oán thù, có thể thấy không phải là ác quỷ. Nghĩ như vậy khiến hắn cảm thấy sự việc có thể tạm dừng lại một chút, dù sao quỷ hài cũng không hại người, có thể để cho nó ở nhân gian một thời gian, chờ tương lai mình có thời gian tìm nó sau.

Trở về khách sạn, khi về tới phòng, Diệp Thiếu Dương lấy linh phù mà lão Quách giao cho ra, định chuẩn bị một chút pháp dược trước khi đi ngủ. Nhưng do cả ngày đã mệt mỏi, hắn chỉ tắm rửa qua loa rồi lên giường.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ đến Tiểu Tuệ, muốn hỏi thăm chút để thể hiện sự quan tâm. Nhìn đồng hồ mới thấy đã muộn rồi, nên không gọi điện cho cô nữa, mà chỉ nhắn một tin: "Chớ suy nghĩ nhiều, mối quan hệ của chúng ta với cô vẫn như trước."

Vừa nhét điện thoại vào gối thì chuông tin nhắn đã vang lên, xem ra thì Tiểu Tuệ chỉ trả lời một câu: "Cảm ơn."

Diệp Thiếu Dương định nhắn tiếp để trò chuyện với cô, nhưng không biết nên nói gì thêm, thở dài rồi tắt đèn đi ngủ.

Ngủ một giấc tới sáng, Diệp Thiếu Dương thức dậy, rửa mặt đánh răng, sau đó gọi điện cho Chu Tĩnh Như, hỏi nàng cùng Tiểu Tuệ đã ăn sáng chưa. Chu Tĩnh Như nói Tiểu Tuệ từ sớm đã ra ngoài.

"Cô ấy nói trước khi rời đi, muốn biết thêm những điều ở nhân gian nên không muốn em đi cùng, chỉ muốn đi một mình." Chu Tĩnh Như có chút buồn bã nói.

Diệp Thiếu Dương nghe xong thì trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

"Vậy còn em, đã ăn chưa?"

"Em có việc bên ngoài, đợi cô ấy về rồi mới ăn."

"Vậy em mau lên đi, có việc anh sẽ gọi."

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đi ăn cơm. Về đến phòng, Tiểu Mã đã đến gõ cửa.

Thấy Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình, ngạc nhiên không khác gì nhìn thấy một lão yêu ngàn năm: Tiểu Mã đang mặc một bộ vest mới, giày da bóng loáng, trên sống mũi là một cặp kính râm cực lớn.

"Nhìn ca đẹp trai chứ?" Tiểu Mã đắc ý cười với hắn.

"Cậu định... tham gia lễ hội hóa trang sao?"

"Tôi nhổ vào cậu bây giờ, nói gì thế! Tôi có hẹn!" Tiểu Mã tức giận.

Diệp Thiếu Dương nói: "Nếu đã có hẹn thì mặc vest đen làm gì, lại còn đeo kính đen?"

Tiểu Mã cười hắc hắc: "Đây không phải là dành cho cuộc hẹn đầu tiên sao, phải ăn mặc chỉnh tề một chút, thể hiện tôi rất coi trọng cuộc hẹn này. Mà cậu thấy tôi có phải rất đẹp trai không, đẹp hơn cả Ngô Ngạn Tổ đấy chứ?"

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương đối mặt với một quỷ hài mà mình đã thả ra, bất ngờ phát hiện nó đã nhập vào một tên trộm cắp. Sau khi giúp cô gái lấy lại chiếc túi tiền, Diệp Thiếu Dương nhận ra quỷ hài không có ác ý và quyết định để nó ở lại nhân gian một thời gian. Đồng thời, các cuộc trò chuyện với những nhân vật xung quanh cũng hé lộ thêm mối quan hệ và tình hình cá nhân của Diệp Thiếu Dương, tạo nên một câu chuyện đầy drama và hồi hộp.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương dùng đồng tiền và chú hồn để giải phóng lão Quách khỏi sự chiếm hữu của hung tâm quỷ. Sau khi chống lại con quỷ đáng sợ, hắn giúp lão Quách hoàn dương thành công. Họ phát hiện tiểu quỷ 7-8 tuổi đã trốn thoát và tìm cách quay lại nhân gian. Lão Quách tức giận vì bị thương sau khi hoàn dương, nhưng cũng không quên ôn lại quá trình khổ cực để thu thập Vong Xuyên Thủy và Sinh Tử Thảo. Câu chuyện dẫn dắt độc giả vào thế giới quỷ thần huyền bí và những sự kiện thú vị tiếp theo.