“Ngươi có lòng tốt như vậy?” Tứ Bảo cau mày hỏi.

“Hê hê, lòng tốt tự nhiên là không có.” Thông Huyền đạo nhân nhìn Diệp Thiếu Dương và mỉm cười, “Nhưng ta không thể để người khác giết hắn, ai cũng không được, bằng không ta sẽ làm sao?”

Tứ Bảo nghe vậy thì cười “ha hao” hai tiếng, “Lời này nghe sao có vẻ kỳ quái nhỉ.” Thông Huyền đạo nhân vốn là một ác nhân, không còn nghi ngờ gì nữa, lão luôn tìm đủ mọi cách để đối phó với Diệp Thiếu Dương, nhưng tại sao lại không muốn ai giết hắn? Thực sự đến lúc Diệp Thiếu Dương bên bờ vực sinh tử, lão còn phải ra tay cứu giúp… Rốt cuộc đây là kẻ thù hay là thiên thần hộ mệnh?

Mọi người đều cảm thấy cạn lời, không biết nên nói gì.

Thông Huyền đạo nhân nhìn mấy người rồi cười nói: “Hôm nay ta không phải là kẻ thù, chúng ta vẫn không nên đâm chém nhau, các ngươi cứ tiếp tục đi.”

Lập tức, Bích Thanh từ trong rừng trở về, lắc đầu nói: “Hậu Khanh lại chết rồi, hóa thành một vũng máu, thấm vào trong lòng đất rồi.”

Một lần nữa… chết rồi.

Mọi người nhìn nhau, đều hiểu vẻ hoài nghi trong ánh mắt của người kia: lần này, Hậu Khanh còn có thể sống lại không?

“Trước hết xem Thiếu Dương đi, xem phải làm sao?” Tiểu Cửu ngồi xổm bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nghiên cứu lớp màng trắng trên thân hắn, mọi người cũng ghé lại gần, còn Thông Huyền đạo nhân thì muốn lại gần nhưng bị Tứ Bảo ngăn lại, cảnh giác nhìn lão và cất giọng kỳ quái: “Lão ca, lâu rồi không gặp, sao ngươi lại lăn lộn tới Không Giới vậy?”

Thông Huyền đạo nhân “hờ” một tiếng rồi đáp: “Ta không lăn lộn đến bên này, các ngươi có thể êm đẹp ở đây, ta đây không có ý gì khác. Hậu Khanh ở bên kia núi có mai phục một toán nhân mã, vốn muốn hợp lực với các ngươi, may mà lão tổ ta có cái kỳ môn độn giáp ngăn trở đường lên núi, đám cương thi không có đầu óc đó không phá được trận, lúc này còn ở trong vòng vây, nếu không để bọn chúng xông lên đỉnh núi, các ngươi đã sớm xong rồi!”

Thật không thể ngờ có chuyện này xảy ra…

“Ngươi sao biết rõ nơi này như vậy?” Tứ Bảo hỏi.

“Lão tổ ta đã sớm trà trộn vào, hợp tác với Thị tộc, bọn chúng biết ta muốn có được thân thể Diệp Thiếu Dương nên tự nhiên sẽ hợp tác, nhưng mà bọn chúng muốn lợi dụng ta thì không biết rằng ta cũng đang lợi dụng chúng…”

Chuyện này tương đối phức tạp, Thông Huyền đạo nhân không muốn giải thích nhiều, hơn nữa, bản thân lão cũng có ý đồ riêng, nếu Thi tộc thật sự bắt được Diệp Thiếu Dương, lão cũng không muốn tranh giành, bởi vì lão cần thân thể của Diệp Thiếu Dương, trong khi thi vương muốn giết chết hắn. Nhưng về sau, lão phát hiện âm mưu của Hậu Khanh không chỉ có vậy, nếu tiếp tục hợp tác với hắn, không chỉ không lấy được thân thể Diệp Thiếu Dương, mà còn có thể mất cả mạng, vì thế lão quyết định đổi phe, bảo vệ Diệp Thiếu Dương

“Ta nói, người luôn có ý đồ với Thiếu Dương mà không chiếm được hắn, ngươi có mệt không?” Tứ Bảo nghe Thông Huyền đạo nhân nói xong thì cảm thấy vừa chấn động vừa buồn cười. Lão gia hỏa này, từ nhân gian đuổi tới Không Giới, lại từ Không Giới đuổi đến đây… Chỉ vì muốn có được thân thể Diệp Thiếu Dương, quả thật là cuồng si.

Thông Huyền đạo nhân lạnh lùng cười, “Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Chỉ cần Diệp Thiếu Dương chưa chết, ta luôn có cơ hội đạt được hắn.”

“Ngươi… thích đàn ông?” Bích Thanh nhìn lão, sắc mặt xanh mét.

Tứ Bảo cười nói: “Lão theo đuổi Thiếu Dương đã lâu rồi, vẫn luôn muốn có được thân thể hắn.”

“Ngươi! Ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi mà lại làm ra chuyện vô sỉ như vậy!” Bích Thanh nói, “Ta cả đời cũng không thể chấp nhận chuyện xấu xí này, dùng lời bây giờ mà nói, thực sự đúng là tên biến thái!”

Cô gần đây xem không ít phim, cũng học được rất nhiều từ mới, nhưng tư tưởng và giá trị của cô vẫn là của cổ đại, đối với chuyện nam nam như vậy cực kỳ chán ghét, thấy Thông Huyền đạo nhân công khai biểu đạt “ái mộ” đối với Diệp Thiếu Dương, khiến cô cảm thấy buồn nôn và không thể kiềm chế mà cao giọng mắng.

“Ngươi! Ta…” Thông Huyền đạo nhân tức giận, nhưng không biết giải thích thế nào, muốn đánh cô thì lại thấy bọn họ đông người, thế là lùi lại vài bước, chỉ vào Bích Thanh mà mắng: “Tiện tỳ, hôm nay lão tổ ta không tranh cãi với ngươi, sớm muộn gì cũng bắt ngươi đi làm yêu phó!”

Bích Thanh nổi giận, muốn lao tới nhưng bị Tứ Bảo ngăn lại, “Đừng náo loạn, hãy nghĩ xem làm sao cứu hắn.”

Tiểu Cửu nói: “Sợi tơ này là do Tam Thi Thần phun, căn bản không thể động vào, nếu lấy ngoại lực để phá hủy, sợ sẽ tổn thương anh ấy.”

Tứ Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm nói: “Bằng không thì đưa cậu ấy về trước, sau đó tìm cách khác, chung quy sẽ nghĩ ra biện pháp."

Tiểu Cửu ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi đang nói gì vậy, giờ chưa cứu được Lãnh Ngọc, cứ như vậy trở về sao?”

“Bằng không thì sao được, như bây giờ, còn có thể đánh đấm gì nữa, Hậu Khanh vẫn chưa chết, không biết hắn đang ôm âm mưu gì, và cả thượng cổ yêu thú kia, cũng rất lợi hại, không biết đi đâu rồi.”

“Các ngươi giết không được Hậu Khanh.” Thông Huyền đạo nhân đột nhiên lên tiếng, “Bởi vì các ngươi căn bản không biết rõ hình thái của hắn, các ngươi biết dị thú đó là gì không?”

“Không cần biết vẫn cố tình hỏi nữa.” Tứ Bảo đáp.

“Nó là thượng cổ dị thú Cửu Anh!”

Cửu Anh!

Trong chốc lát, mọi người ở đây đều kinh ngạc, vẻ mặt biến sắc. Tên Cửu Anh, ai cũng từng nghe nói, trong truyền thuyết là thượng cổ dị thú, thời chiến thượng cổ đứng về phía Xi Vưu, sau đó được cho là đã chết trận, không biết tung tích, không ngờ lại còn sống…

“Dị thú Cửu Anh, truyền thuyết có hình dạng giống trẻ con, cổ mọc chín cái đầu, lại có thuyết là có chín mạng…” Tứ Bảo đem những thông tin mà hắn đọc từ điển cổ ra nói, hình tượng Cửu Anh thực sự cũng giống như một đứa trẻ.

Thông Huyền đạo nhân vung tay, “Cửu Anh không phải có chín cái mạng, mà là, nếu không tiêu diệt nguyên thần, thì mãi mãi không thể giết chết nó.”

Tứ Bảo ngạc nhiên nói: “Ngươi chẳng phải đang nói lời thừa sao, bất cứ sinh linh nào nếu không tiêu diệt được nguyên thần, sẽ không thể giết chết.”

“Nghe ta nói hết, sinh linh bình thường, nguyên thần bất diệt, nhưng hồn thể không còn nữa chỉ có thể dần dần tan đi, ngay cả tìm được âm sào quỷ huyệt cũng phải tu luyện lại từ đầu, chờ đợi tụ hồn tái sinh… Nhưng nguyên thần của Cửu Anh chỉ cần tồn tại, có thể trong khoảng thời gian rất ngắn đúc lại hồn phách linh thần, bởi vậy mà không thể giết chết… Năm đó, trong trận chiến thượng cổ, nó thực sự đã bị giết chết, nguyên thần bị truy đuổi cả quãng đường, cuối cùng phải chạy vào trong thân thể Tương Thần để né tránh một kiếp, đáng tiếc là, nó đã làm một điểm sai lầm.

Tương Thần tuy đã chết, nhưng hắn vẫn còn thân thể và tu vi, vốn dĩ những thứ này sẽ từng chút một tan biến, nhưng sau khi Cửu Anh vào cơ thể, kích thích dòng huyết trong cơ thể Tương Thần, khiến cho thi huyết sôi trào, rồi nguyên thần của Cửu Anh bị vây khốn…

Cửu Anh lúc đó chỉ là nguyên thần, hoàn toàn không thể thoát ra, vì vậy nguyên thần và máu thịt của Tương Thần đã kết hợp với nhau, từ đó, Tương Thần có thể sống lại, cũng có thể nhờ Cửu Anh. Còn về phần tại sao chia ra làm ba, có thể là thi thể và nguyên thần sau khi tan vỡ, không có cách nào tổ hợp lại, mà ba người bọn Hậu Khanh cũng hoàn toàn trở thành một thể, không thể tách ra được nữa.”

Đoạn lời này như một quả bom nổ tung trong lòng mọi người.

Tóm tắt:

Trong chương này, Thông Huyền đạo nhân bất ngờ không muốn để ai giết Diệp Thiếu Dương trong lúc nguy khốn, gây ra nghi ngờ cho mọi người. Họ nhận được tin Hậu Khanh đã chết, tuy nhiên, sự tồn tại của Cửu Anh, một thượng cổ dị thú với khả năng hồi sinh, đe dọa cuộc sống của Diệp Thiếu Dương. Cái chết của Hậu Khanh không phải là kết thúc, mà sự khởi đầu cho một âm mưu lớn hơn, khiến mọi người phải đồng lòng tìm cách cứu Diệp Thiếu Dương và khám phá chân tướng của Cửu Anh.