Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, lo lắng không biết nếu Hữu QuânHậu Khanh kết minh thì bọn họ sẽ không còn cơ hội sống sót nào. Hậu Khanh vốn đã khó đối phó, giờ đây thêm Hữu Quân và hai người Xích Nguyệt La Sát có thực lực mạnh mẽ, tình hình thật sự trở nên tuyệt vọng.

Một lúc sau, âm thanh của Hậu Khanh vang lên: “Nếu không có hắn, tôi vẫn có thể đối phó với bọn họ.” Đám người Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, mặc dù tình hình vẫn rất căng thẳng. Diệp Thiếu Dương cảm thấy giữa ba bên họ đã hình thành một mối quan hệ phức tạp. Hắn và Hậu Khanh không có sự hòa hợp nào, trong khi Hữu Quân cũng không có khả năng hợp tác với họ, tạo thành một tình thế hết sức nguy hiểm.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một khái niệm: thế chân vạc. Quay đầu nhìn về phía xe quỷ, thấy Hữu Quân và hai thủ hạ đứng yên, không có động thái nào. Hắn suy nghĩ một chút rồi hô lớn: “Hữu Quân, chúng ta có thể bàn bạc với nhau được không?”

Xích Nguyệt La Sát hỏi lại: “Ngươi muốn nói gì?” Diệp Thiếu Dương không thèm để tâm đến ả, tiếp tục nói với Hữu Quân: “Ta nghĩ các người đến đây không chỉ đơn giản là để bức ép Thi vương, mà còn có thể vì Lãnh Ngọc, cô ấy là thánh nữ của các ngươi.” Hắn nhận ra rằng Hữu Quân có thể đã đến Thiên Khí sơn để cứu Lãnh Ngọc.

Xích Nguyệt La Sát cười khẩy: “Diệp Thiếu Dương, ngươi tính toán nhiều quá rồi, nhưng ngươi không sợ tự làm nhục thanh danh tổ tiên của ngươi hay sao, hợp tác với Thái m sơn sao?” Diệp Thiếu Dương không màng đến lời nói của ả và tiếp tục hướng về xe quỷ.

“Tiếp tục đi,” giọng của Hữu Quân vang lên từ trong xe quỷ. Diệp Thiếu Dương đề xuất: “Chúng ta hợp tác để giết Hậu Khanh, sau đó Thiên Khí sơn sẽ thuộc về ngươi. Vậy còn về Lãnh Ngọc, người cảm thấy thế nào?”

Bích Thanh nghe đến đây thì lẩm bẩm: “Ba người các ngươi đều tranh giành nữ nhân này, ta rất muốn xem xem cô ta có gì đặc biệt.” Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút bất lực, nhưng cũng nhận ra rằng đúng là sự thật.

Hữu Quân im lặng một lúc, sau đó nói: “Ngươi chết rồi, ta vẫn có thể tìm thấy thánh nữ.” Hắn chẳng khác nào đang tính toán cho cuộc chiến này. Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, đang suy nghĩ về những điều tiếp theo thì đột nhiên, một trận đất rung chuyển diễn ra. Một khối đá lớn ở chỗ Hậu Khanh đột nhiên nứt ra, mọi người quay đầu lại và thấy một cảnh tượng kinh hoàng: một con hung thú khổng lồ nổi lên từ khe nứt.

Con vật này dài dong dỏng, màu cam, có một con mắt lớn duy nhất và miệng giống như một cái dày nứt ra hai bên. Nó phun ra một lượng khí thi đỏ tươi, trườn dần xuống, nửa thân trên cong lên, nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Thiếu Dương. Đây chính là Hậu Khanh, hình hài của hắn giờ đây hóa thành một con rắn khổng lồ.

Tình huống trở nên càng lúc càng căng thẳng khi Hậu Khanh ngồi trong miệng con rắn, ánh mắt không rời khỏi Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Ngươi vốn có cơ hội giết ta, nhưng bây giờ, cơ hội đấy đã không còn.” Diệp Thiếu Dương đáp lại: “Cu Anh đã chết, ngươi bây giờ chỉ còn một mạng.”

Hậu Khanh mỉm cười, ánh mắt chuyển về phía xe quỷ, nói với Hữu Quân rằng hắn không phải kẻ dễ bị bắt nạt, mặc dù ở Quỷ Vực có thể thua nhưng ở Thiên Khí sơn thì khác. Hắn đóng miệng con rắn lại, rồi cái đuôi vung lên, tạo ra một cái hố lớn trên núi, theo đó là một làn sương mù xanh nghi ngút từ hố bốc lên, hình thành đám mây hình nấm. Từ trong đám sương khói đó, hàng đàn cương thi ùa ra, lao đến chỗ Liên Minh Tróc Quỷ, cùng với một số phi cương bay trên cao.

Cảnh tượng thật sự khiến mọi người không thể tin nổi. Lão Quách, đột nhiên nhận ra: “Thì ra thi sào Thiên Khí sơn ở trong núi, không trách gì mà Hậu Khanh dám có thái độ như vậy.” Hậu Khanh ra lệnh: “Giết không tha một ai!” Diệp Thiếu Dương khuyên Lão Quách tìm một nơi an toàn ẩn náu, nhưng Lão Quách lạc quan rằng không ai để ý đến mình.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ba người Thái m sơn, thấy họ vẫn đứng yên, cũng không có biểu hiện gì. Hắn nhận định rằng họ đang chờ thời cơ để ra tay mà không cần phải lường trước. Hữu Quân xem họ như một nguồn lực có thể lợi dụng để tiêu hao sức mạnh của Hậu Khanh.

Diệp Thiếu Dương thầm suy nghĩ về tình hình hiện tại không như mong đợi. Hắn biết rằng mọi chuyện sẽ không thể kết thúc êm đẹp, và quyết định tấn công trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tứ Bảo thể hiện sự hào hứng với trận chiến sắp tới, trong khi Tiểu Cửu thì chuẩn bị thể hiện sức mạnh của mình. Hắn biến hình, trở thành một con thú lớn cao mấy trượng, thể hiện sức mạnh tiềm tàng mạnh mẽ, khiến mọi người không khỏi giật mình.

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương đối mặt với sự hiểm nguy khi Hậu Khanh kết hợp với Hữu Quân. Hắn tìm cách thương thuyết với Hữu Quân để tiêu diệt Hậu Khanh, nhưng tình hình trở nên tồi tệ khi Hậu Khanh hiện hình dưới dạng một con rắn khổng lồ. Một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra khi sức mạnh của Hậu Khanh không chỉ đến từ bản thân mà còn từ hàng đàn cương thi phía sau hắn. Diệp Thiếu Dương và đồng đội phải đưa ra quyết định khẩn cấp để bảo vệ tính mạng trong bối cảnh căng thẳng này.